Phần 15: Ủ mưu
“Đừng có mơ!”
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi nhỏ chạy tới, bụi mù, tôi và Lâm Ngọc Lam vội vàng bịt mũi.
“Muốn chết à!”, Lâm Ngọc Lam chửi chiếc xe.
Chiếc xe nhỏ lập tức dừng lại, cửa xe mở ra, một nam một nữ bước ra từ bên trái và bên phải chiếc xe.
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đầu đinh, đeo kính râm, là một người hoàn toàn xa lạ.
Cô gái có dáng người cao gầy, mặc váy ngắn màu xanh, eo con kiến, bước đi uyển chuyển. Cô ta là Trần Thái Linh, con gái ông trưởng thôn.
Trần Thái Linh bằng tuổi Lâm Ngọc Lam, là một trong ba bông hoa được thôn công nhận, nhưng điều kiện gia đình khá giả, cô ta học đại học, nghe nói bây giờ đang làm kế toán cho một công ty.
Từ nhỏ Trần Thái Linh đã rất cao ngạo, ông nội và bố đều làm trưởng thôn nên cô ta cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, do đó, trong mắt cô ta chẳng coi ai ra gì, thích khoe khoang khắp nơi.
“Ấy, đây chẳng phải là Lâm Ngọc Lam và Trương Sơn Thành sao? Hai người ở đây làm gì vậy?”, Trần Thái Linh biết rõ mà còn cố hỏi.
“Thu hoạch ngô hả”, Trần Thái Linh thờ ơ nói.
“Chẳng phải cậu mới làm dâu à? Sao lại phải đi gom ngô thế này? Cậu nhìn cậu xem, đen xì rồi kìa. Cậu đúng là số khổ, cả đời này bị Trương Sơn Thành hại mất rồi”, Trần Thái Linh vừa nói vừa nhìn tôi khinh miệt.
Tôi trừng mắt với Trần Thái Linh, con nhóc này từ nhỏ đã không hợp tôi. Lúc nhỏ tới nhà cô ta ăn cơm, cô ta thà đổ cho chó ăn chứ không chịu cho tôi ăn, thậm chí còn uy hiếp tôi, bắt tôi học sủa như chó nếu không sau này sẽ cấm không cho đến nhà cô ta.
Người đàn ông đó từ lúc bước xuống xe cứ chăm chăm nhìn cơ thể Lâm Ngọc Lam.
“Cô gái xinh đẹp này là?”, hắn gỡ kính râm, bước tới tới cạnh Lâm Ngọc Lam, dán mắt vào ngực cô ta.
Lâm Ngọc Lam vội vàng kéo kín cổ áo, đi tới bên cạnh tôi.
“Đây là bạn trai của tôi, bố anh ấy là cục trưởng cục Lâm – Thủy”, Trần Thái Linh giới thiệu.
“Chúng ta đi bẻ ngô đi”, Lâm Ngọc Lam coi như không nghe thấy gì, đi về phía bãi ngô.
Tôi và Lâm Ngọc Lam đi tới bãi ngô, Trần Thái Linh và bạn trai cô ta vẫn đứng trên đường nhìn chúng tôi.
“Không ngờ trong thôn của em lại có người đẹp như vậy, lại còn là gái còn trinh nữa”, bạn trai Trần Thái Linh nói.
“Này, Viên Khắc Lương, ý anh là gì?”, Trần Thái Linh tức giận.
“Ha ha, thật đúng là một nơi tuyệt vời, xem ra, anh phải ở lại thôn của em chơi thêm vài ngày rồi”, bạn trai của Trần Thái Linh lôi điện thoại ra chụp vài tấm hình về Lâm Ngọc Lam, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm.
Buổi chiều hơn sáu giờ, Trần Mãn Quang kêu tôi tới nhà trưởng thôn lấy xe ba bánh của nhà ông ta đi chở ngô về. Lần trước trưởng thôn mượn xe ba bánh của Trần Mãn Quang vẫn chưa trả.
Tôi tới nhà ông trưởng thôn, thấy chiếc xe ba bánh của Trần Mãn Quang đỗ ở trong sân, còn cửa nhà ông ta thì đóng, nhưng không khóa, tôi đang định hỏi trong nhà có ai không thì đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ từ bên trong truyền ra.
“Á”, là giọng nữ.
Tôi giật mình, định hét lên mà lại nuốt ngược lại.
“Anh đừng sờ, còn sờ là em giận đấy!”
Là giọng nói của Trần Thái Linh.
“Em không để anh sờ, cũng không cho anh ngủ cùng, em nói xem việc em là bạn gái của anh với việc anh không có bạn gái có khác gì nhau không?”, nghe thấy vậy Viên Khắc Lương tức giận nói.
“Không phải em nói với anh rồi sao? Phong tục của thôn em, con gái trước khi kết hôn không được để xảy ra chuyện gì ngoài việc để thầy khai quang khai quang cho, nếu không, chú rể sẽ chết. Lẽ nào anh muốn chết ngay đêm đầu tiên kết hôn với em sao?”, Trần Thái Linh nói.
“Phong tục vớ vẩn gì vậy, anh không tin! Còn cả cái thằng khai quang kia nữa, thế chẳng phải là kêu em tặng lần đầu cho thằng đàn ông khác à? Đây rõ ràng là lừa người, mê tín!”, Viên Khắc Lương nói.
“Anh không tin cũng phải tin. Ngay trước mắt có một ví dụ. Trước khi kết hôn Lâm Ngọc Lam không khai quang thành công, kết quả ngay đêm tân hôn, chút rể Trần Kế Văn đã chết”.
Trần Thái Linh nói.
“Chính là cô Lâm Ngọc Lam ở bãi ngô hôm nay hả? Sự việc quái dị như vậy cơ à?”, hình như Viên Khắc Lương đã có phần tin vào chuyện này.
“Thật đấy, chứ em lừa anh làm gì?”, Trần Thái Linh được nước nói tới.
“Bây giờ Lâm Ngọc Lam vẫn còn trong trắng à?”, Viên Khắc Lương hỏi.
“Hôm nay anh nhìn thấy rồi còn gì? Lại còn hỏi em?”, trong giọng điệu của Trần Thái Linh nồng nặc mùi vị ghen tuông.
“Thú vị, nếu bây giờ có người chơi Lâm Ngọc Lam thì người đó có chết không?”, Viên Khắc Lương hỏi.
“Có lẽ là không”, Trần Thái Linh nói.
“Như này đi, cho em hai lựa chọn”, Viên Khắc Lương hào hứng nói: “Hoặc là ngủ với anh, hoặc là anh ngủ với Lâm Ngọc Lam”.
“Ý anh là gì?”, Trần Thái Linh nổi giận đùng đùng.
Tôi nghe tới đây cũng thấy cực kỳ tức giận, mẹ kiếp, Viên Khắc Lương lại muốn ngủ với Lâm Ngọc Lam!
Viên Khắc Lương nói: “Em cũng thấy đấy, anh đang tuổi sung mãn, nhu cầu cao, với điều kiện của anh, muốn ngủ với gái thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng từ sau khi quen em, anh đã nhịn. Thực ra điều đó khiến anh rất khổ sở. Nếu em nghĩ cho anh một chút thì cho anh đi. Nếu không, anh đành phải ngủ với người phụ nữ khác. Nếu em giúp anh ngủ được với Lâm Ngọc Lam thì ba tháng sau chúng ta kết hôn, hơn nữa, anh sẽ nói bố anh đề bạt bố em, tới lúc đó bố em không đơn giản chỉ là một ông trưởng thôn nữa!”
Trong nhà trở nên yên lặng.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Trần Thái Linh nói: “Em chưa thể cho anh ngủ cùng em. Em không muốn giống như Lâm Ngọc Lam, ngay đêm kết hôn đã khiến chồng mình phải chết, càng không muốn làm góa phụ. Nếu anh muốn ngủ với Lâm Ngọc Lam, em có thể giúp anh, anh phải đồng ý với em ba điều kiện”.
“Em nói đi, anh nhất định sẽ đồng ý”, Viên Khắc Lương nói với vẻ mong đợi.
“Thứ nhất, ba tháng sau chúng ta sẽ thành hôn; thứ hai, phải giúp bố em làm sếp lớn hơn; thứ ba đưa cho em một trăm ngàn tệ ngay lập tức”, Trần Thái Linh nói từng từ rành rọt.
“Không thành vấn đề!”, Viên Khắc Lương đồng ý không chút do dự.
Tôi càng nghe càng tức, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Trần Thái Linh là bạn gái của Viên Khắc Lương lại chịu giúp hắn ta ngủ cùng với người phụ nữ khác!
Đúng là một cặp chó má!
“Tiền chuyển qua rồi”, Viên Khắc Lương nói.
“Đã nhận được”, Trần Thái Linh nói: “Bây giờ Lâm Ngọc Lam đang ở nhà Trần Kế Văn, nếu anh muốn ngủ cùng cô ta thì cũng không dễ dàng đâu”
Viên Khắc Lương nói: “Em hẹn cô ấy ra ngoài. Chỉ cần ở bên ngoài thì anh tự có cách”.
“Nếu Lâm Ngọc Lam không chịu thì sao? Cô ta sẽ tố cáo anh làm nhục cô ta, một khi người ta biết được thì sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bố anh đó”, Trần Thái Linh nói.
“Vấn đề này ấy mà, anh có cách”, Viên Khắc Lương nói: “Anh có thuốc ở đây, chỉ cần cô ấy uống rượu thì tự khắc sẽ nghe theo lời anh”.
“Thuốc? Thuốc gì?”, Trần Thái Linh hỏi.
“Thuốc khiến gái lâng lâng như tiên”, Viên Khắc Lương nói.
“Sao anh lại có loại thuốc như này? Anh, không phải anh định dùng loại thuốc này với em đấy chứ?”, rõ ràng Trần Thái Linh hết sức tức giận.
“Yên tâm, nếu anh định dùng thuốc này với em thì đã dùng từ lâu rồi”, Viên Khắc Lương nói.
“Dù như vậy thì Lâm Ngọc Lam cũng không chịu đâu. Cô ta sẽ tố cáo anh”, Trần Thái Linh băn khoăn.
“Anh có thể đổ tội cho cái thằng vô dụng kia”, Viên Khắc Lương nói.
“Thằng vô dụng? Anh nói tới Trương Sơn Thành sao?”
“Đúng vậy. Không phải thằng đó không ‘ổn’ sao? Em nghĩ cách kiếm chút dịch của nó, rồi bôi lên người Lâm Ngọc Lam”,
“Anh bảo em đi lấy thứ đó của thằng vô dụng đó sao?”, Trần Thái Linh tức giận hét lên.