Phần 135: Xuất huyết não
Tôi bình thản nói: “Mọi người cứ đợi bên ngoài, đừng lo lắng, lát nữa sẽ có câu trả lời”.
Sau đó tôi lại đóng cửa lại.
Tôi nghe thấy tiếng nói của giáo sư Vương từ ngoài vọng vào: “Giả vờ giả vịt”.
Tôi lau sạch vết máu trên đầu bà cụ, sau đó tay phải nhấn vào nhân trung của bà, một lát sau, bà cụ đã tỉnh lại.
“Bà ơi, bà thấy thế nào?”, tôi mỉm cười hỏi.
Bà cụ trông vô cùng minh mẫn, có chút nghi ngờ, hỏi lại tôi: “Cậu thanh niên, cậu là…?”
Tôi nắm tay bà cụ, cười nói: “Bà ơi, cháu là Trương Sơn Thành, cháu nghe nói bà bị bệnh nên đến thăm bà”.
“Trương Sơn Thành?”, bà cụ nghe thấy tên tôi liền nở nụ cười vui vẻ, sau đó ngồi dậy, nói tiếp: “Sơn Thành, cháu là Sơn Thành à?”
“Bà từng nghe Thiến Thiến kể về cháu”.
“Thật là một đứa bé ngoan, bà rất quý cháu”.
Ủa chuyện gì thế này? Lưu Thiến đã từng kể về tôi cho bà nghe?
Tôi cười đáp: “Cháu cũng quý bà lắm”.
“Đúng rồi bà ơi, bà còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Cháu biết mát xa, cháu có thể mát xa cho bà”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi, sức khoẻ của bà cụ vô cùng yếu, có lẽ là do thường xuyên nằm một chỗ, thế nên cần phải mát xa để khí huyết lưu thông.
Sau khi khí huyết lưu thông bình thường rồi mới châm cứu được.
Đã chữa được bệnh xuất huyết não, nhưng bệnh Alzheimer thì vẫn còn.
Bà cụ cực kỳ vui vẻ, nói: “Cháu đúng là đứa bé ngoan, nhìn kiểu gì thì cũng tốt hơn cái thằng nhóc Dương Đông kia cả trăm lần. Sơn Thành này, cháu làm cháu rể bà đi”.
Cháu rể? Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc Lưu Thiến đã nói gì với bà cụ vậy?
Tôi diễn vai bạn trai Lưu Thiến chỉ vì tình hình lúc đó quá khẩn cấp, chẳng lẽ Lưu Thiến coi là thật sao? Hay là có nguyên nhân nào khác?
Mới gặp nhau lần đầu, trò chuyện được vài câu mà bà đã muốn tôi trở thành cháu rể bà rồi?
Hay bây giờ bà cụ vẫn chưa tỉnh táo?
Nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi bây giờ bà cụ đang vô cùng minh mẫn mà.
Vậy nhất định là Lưu Thiến đã nói gì đó với bà rồi, nên bà mới có phản ứng như thế.
Tôi bắt đầu mát xa tay cho bà, sau đó đến chân và toàn thân.
Da của bà cụ xám ngắt, trên người có nhiều đốm đồi mồi. Mặc dù mát xa qua lớp quần áo nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mềm uột của da cũng như xương khớp cùa bà cụ.
Ai có tuổi rồi cũng sẽ hao mòn, đây là giai đoạn mà người già bắt buộc phải trải qua.
Bà cụ cực kỳ thoải mái, không ngớt miệng khen tay nghề mát xa của tôi tốt.
Mà mấy người đứng bên ngoài cũng ngày càng bồn chồn.
Tôi với bà cụ nói chuyện không to lắm, mà họ lại ở tận phòng khách, nên chắc chắn không nghe được chúng tôi đang nói gì.
Mười mấy phút sau, bà cụ nói: “Chà, Sơn Thành này, cháu mát xa cho bà thoải mái quá, bà cảm thấy sức lực tràn trề, tinh thần sảng khoái”.
“Bà ơi, cháu đã mát xa cơ cho bà xong rồi, bây giờ cháu sẽ khởi động gân cốt giúp bà”.
“Bước này sẽ rất đau, bà cố chịu nhé. Chỉ cần xương ống đồng cứng cáp hơn, cháu đảm bảo bà sẽ cảm thấy như trẻ lại mười tuổi, tinh thần sảng khoái, sức lực tràn trề”.
Bà cụ vui vẻ nói: “Cái thằng nhóc này mồm miệng ngọt ghê, biết ăn nói quá”.
Tôi mát xa xương ống đồng cho bà cụ, sau đó chỉ cho bà thêm vài bài tập nhẹ nhàng nữa. Lần sau tôi đến là có thể châm cứu cho bà được rồi.
Tôi để bà cụ ngồi trên ghế, nắm lấy tay phải của bà, bóp thật mạnh khiến bà cụ kêu lên một tiếng đau đớn.
Đây chính là giãn gân cốt, để máu tuần hoàn nhanh hơn, giúp các cơ xương lâu ngày không vận động được cử động lại.
Mà tiếng kêu của bà đã khiến mấy người ở bên ngoài xồng xộc chạy vào.
“Mẹ! Mẹ tỉnh rồi ư!”
“Mẹ!”
Tiếng hô của chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu vọng từ ngoài vào.
Sau đó là tiếng đập cửa, họ gào lên: “Mở cửa!”
“Trương Sơn Thành!”
“Mở cửa!”
Bà cụ nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài, đột nhiên lại thấy bực bội, nói: “Mất hứng thế nhỉ!”
“Sơn Thành, cứ mặc kệ chúng, mát xa cho bà tiếp đi”.
Tôi nói: “Bà ơi, bà đừng giận, cháu có thể nhận ra được, hai người con trai của bà đều vô cùng hiếu thảo”.
“Bà mắc bệnh này cũng không được tức giận, lần sau cháu sẽ đến nữa, từ từ chữa khỏi bệnh cho bà”.
“Sơn Thành, cháu là bác sĩ hả?”, bà lão hỏi lại đầy ngạc nhiên.
Tôi cười đáp: “Nếu cháu không phải bác sĩ thì làm sao bà tỉnh lại được?”
Nói đến đây, hình như bà cụ lại nhớ ra gì đó, nói: “Hôm trước… Hôm trước bà đã cãi nhau với cái thằng bất hiếu đó”.
“Sau đó… Mắt bà tối sầm lại, rồi bà không biết gì nữa”.
Tôi tiện miệng đáp: “Bà ơi, sau này bà đừng tức giận nữa, cũng đừng cãi nhau với người khác, sức khoẻ của bà là quan trọng nhất”.
“Thì tại cái thằng bất hiếu đó, bắt cháu gái cưng của bà lấy cái thằng Dương Đông kia. Nó có phải thứ tốt đẹp gì đâu, lại còn dám bắt nạt cháu gái bà, sao có thể để Thiến Thiến lấy nó được!”
Bà cụ vừa nhắc đến Dương Đông, cơn tức dường như lại bùng lên.
Tôi vội vã vuốt vuốt lưng bà, nói: “Bà ơi, bà đừng tức cái tên Dương Đông đó làm gì. Cháu nói bà nghe, hôm trước cháu vừa cho anh ta một trận, gãy mấy cái xương liền, bây giờ anh ta còn đang nằm trong bệnh viện đấy”.
Bà cụ cười đáp: “Bà có biết chuyện này. Chuyện gì Thiến Thiến cũng nói cho bà nghe hết, nếu không có bà ở đó thì cái thằng bất hiếu kia đã bán Thiến Thiến đi từ lâu rồi”.
Tôi nhìn ra được bà cụ thực sự rất thương Thiến Thiến.
“Sơn Thành, bà nói cháu nghe, không cần biết cháu có thân thế ra sao, nghề nghiệp là gì, chỉ cần cháu tốt với Thiến Thiến là được”.
“Cái bà có nhiều nhất là tiền, nên bà không thèm mấy đồng bạc nhà họ Dương đâu. Nếu hai đứa con trai kia không nghe lời thì sau này bà sẽ để lại tiền của bà cho cháu và Thiến Thiến”.
Ủa chuyện gì thế?
Rốt cuộc Lưu Thiến đã nói gì với bà? Bây giờ bà cụ coi tôi là cháu rể cưng thật rồi!
Tôi không dám nói ra việc tôi chỉ đóng giả bạn trai Lưu Thiến, tôi sợ làm bà giận.
Bây giờ bà cụ vô cùng tỉnh táo, nói năng rõ ràng.
Tôi cũng rất vui mừng, tôi cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của một người thân từ bà.
Bà cụ nắm tay tôi, cười hiền từ, nói: “Cháu mát xa cho bà tiếp đi, lúc nãy đúng là có đau thật, nhưng hết đau rồi thì vô cùng thoải mái”.
Tôi mát xa cho bà tiếp, bà cụ lại rên lên mấy tiếng khiến mấy người đứng ngoài không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Trương Sơn Thành, cậu làm gì mẹ tôi thế?”
“Mẹ tỉnh lại rồi. Dù Trương Sơn Thành có làm gì đi nữa thì đúng là cậu ta đã cứu mẹ chúng ta”.
“Trương Sơn Thành, mau mở cửa đi!”
Tiếng gõ cửa, tiếng gào ở bên ngoài ngày càng to.
Bà cụ nói: “Hai cái thằng bất hiếu này, lại làm ầm ĩ lên rồi!”
“Sơn Thành, cháu ra mở cửa đi, cho chúng nó vào đây”.
Tôi mở cửa phòng ra, chủ tịch thị trấn xông thẳng vào bên trong, còn viện trưởng Lưu thì nắm lấy tay tôi, vô cùng kích động, nói: “Sơn Thành, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu”.
Nói xong, ông ta cũng xông vào phòng.
Mặt giáo sư Vương xanh lét, miệng run run mấy hồi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng và đi vào phòng.
Trần Kế Tần hỏi: “Đại ca, sao rồi?”
Tôi cười đáp: “Một trăm nghìn tệ vào túi chắc rồi”.
Trần Kế Tần nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, nói: “Đại ca, chia năm năm được không?”