Phần 133: Tranh luận không ngừng
Một lát sau, bác sĩ lấy ống nghe trên tai xuống, nói: “Chủ tịch thị trấn, viện trưởng Lưu, rất xin lỗi…”
“Bệnh nhân e là không cầm cự nổi nữa… Mọi người hãy lo liệu hậu sự đi”.
Bác sĩ vừa dứt lời, mặt chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu đều biến sắc, bầu không khí đau buồn bao trùm khắp căn phòng.
Không cầm cự nổi nữa? Sao có thể chứ?
Mặt chủ tịch thị trấn đầy vẻ đau xót, nói: “Ban nãy tôi còn cãi nhau với mẹ, lúc đấy bà còn tỉnh táo, tư duy mạch lạc, sao đột nhiên lại như thế này được?”
“Giáo sư Vương, ông kiểm tra lại xem”.
Viện trưởng Lưu nói với giọng lo lắng: “Giáo sư Vương, hay là ông bị nhầm ở đâu rồi?”
Giáo sư Vương thở dài một hơi, nói: “Tôi hiểu được tâm trạng của hai người, nhưng bệnh của mẹ ông đã đến giai đoạn cuối, hôm nay bà ấy tỉnh táo được có lẽ là dùng nốt chút sức lực cuối cùng rồi”.
“Bây giờ thần y cũng không cứu được bà ấy đâu”.
“Người già mắc phải bệnh này, ra đi có khi cũng là một loại giải thoát, đỡ phải chịu khổ”.
“Mẹ…”, chủ tịch thị trấn quỳ bên giường, đau đớn bật khóc: “Mẹ, đều tại con, tại con cãi lại mẹ…”
“Con là đứa khốn nạn, chính con đã hại mẹ, con đã hại mẹ rồi”.
Giáo sư Vương thu dọn dụng cụ khám bệnh, thở dài nói: “Chủ tịch thị trấn, mong ông bớt đau buồn”.
“Mẹ tôi sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao!”, lúc này viện trưởng Lưu xông thẳng đến chỗ tôi, vội vã kéo tay tôi, nói: “Sơn Thành, xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu mẹ tôi”.
Tôi nói một cách rất nhẹ nhàng: “Tôi đã đến đây, tất nhiên sẽ chữa bệnh cho bà cụ”.
“Nhưng mà tôi có một thói quen lúc chữa bệnh, đó là những người không liên quan phải đi ra ngoài, chỉ có tôi và trợ lý của tôi ở lại đây”.
Tôi đã nói rất rõ ý của mình, chủ tịch thị trấn, viện trưởng Lưu và giáo sư Vương đều phải đi ra ngoài.
Phương pháp chữa bệnh của tôi rất khác người, tôi không muốn để người khác nhìn thấy.
Tất nhiên, lúc nãy chủ tịch thị trấn đã đuổi Trần Kế Tần ra ngoài, bây giờ đến lượt tôi đuổi ông ta ra ngoài.
Viện trưởng Lưu nói: “Anh cả, giáo sư Vương, chúng ta ra ngoài đi, Trương Sơn Thành là bạn tốt của tôi, cứ để cậu ấy khám bệnh xem sao”.
Giáo sư Vương chau mày, nói: “Bà cụ lâu nhất chỉ cầm cự thêm được nửa tiếng nữa, anh em hai người nên ở bên chăm sóc bà mới đúng”.
Giáo sư Vương không thèm ngó ngàng đến tôi, tỏ rõ ý khinh thường.
Tôi nói với viện trưởng Lưu: “Anh Lưu, nếu mọi người không ra ngoài thì em không chữa bệnh được”.
Lần trước khi tôi chữa bệnh cho Lâm Ngọc Lam cũng yêu cầu tất cả mọi người ra ngoài.
Giáo sư Vương lạnh lùng nói: “Này anh bạn trẻ, tôi nói này, bà cụ đã sắp chết rồi, cậu còn định làm loạn cái gì nữa?”
“Làm loạn?”, tôi nhìn giáo sư Vương bằng ánh mắt khinh khỉnh, đáp lời: “Người đang cố gây sự là ông mới đúng”.
“Nếu ông cứ kéo dài thời gian, thì bà cụ sẽ chết thật đấy”.
“Mà tôi chắc chắn 100% rằng tôi có thể làm bà ấy tỉnh lại”.
“Hoang đường!”, giáo sư Vương nghe tôi nói thế, cảm thấy vô cùng nực cười, nói: “Kể cả cậu là thần tiên thì cũng không cứu được bà ấy”.
“Tôi theo ngành y mấy chục năm rồi, tình trạng này tôi cũng gặp đôi lần, dùng thuốc gì hay chữa bằng cách nào cũng vô dụng”.
Tôi nói: “Ông đừng đem kinh nghiệm chữa bệnh của mình ra để đánh giá y thuật của người khác, ông chỉ như ếch ngồi đáy giếng thôi”.
“Còn không mau ra ngoài đi”.
Tôi vừa dứt câu, mặt giáo sư Vương đã đanh lại, nói: “Cái thằng ranh con chui từ đâu ra, lại dám nói lời ngông cuồng như thế!”
“Tôi là giáo sư của Bệnh viện Nhân dân thành phố, là chuyên gia đầu ngành về khoa nội thần kinh của thành phố này!”
“Cậu là ai, giỏi thì nói tên xem nào!”
“Ha ha…”, tôi cười đầy khinh thường: “Hoá ra là chuyên gia, mà nếu là chuyên gia sao lại không chữa được bệnh này chứ?”
“Tôi ấy hả, tôi chỉ là một bác sĩ quèn trong một phòng khám nhỏ ở thôn Lâm Thuỷ thôi”.
“Thôn Lâm Thuỷ?”, giáo sư Vương nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, nói: “Ý cậu là cái thôn nghèo nhất trấn Lâm Thuỷ? Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia sao?”
“Ha ha, cậu là bác sĩ ở đó hả?”
Mặt tôi vẫn bình thản: “Đúng, chính là tôi, Trương Sơn Thành”.
“Ha ha…”, giáo sư Vương cười chế giễu tôi, không thèm che giấu sự khinh bỉ, nhưng đến khi thấy tình trạng của bà cụ và chủ tịch thị trấn đang khóc trong đau khổ, ông ta lại ngừng cười, nói: “Tôi là giáo sư, còn cậu chỉ là một bác sĩ quèn”.
“Tôi lấy được ba học vị tiến sĩ ở chuyên ngành y, còn cậu có gì? Cùng lắm cậu chỉ có một cái giấy phép hành nghề nhỉ?”
Đúng là tôi chỉ có một cái giấy cấp phép hành nghề, hơn nữa lại còn là đi cửa sau mới lấy được.
“Ồ lợi hại, quá lợi hại”, tôi vỗ tay, nói một cách nghiêm túc: “Ba học vị tiến sĩ, ông giỏi như thế mà không chữa được bệnh cho bà cụ sao?”
“Theo tôi ông giống lang băm lắm đấy!”
Tôi không thèm nể nang ông ta nữa, vì chính ông ta không nể mặt tôi trước.
“Cậu…”, giáo sư Vương tức phát điên.
Đột nhiên chủ tịch thị trấn lau sạch nước mắt, nói: “Chú hai, bảo người chú dẫn đến ra ngoài đi”.
“Giáo sư Vương, phiền ông cũng ra ngoài luôn, tôi và chú hai muốn ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ”.
Chủ tịch thị trấn đã có lời, chúng tôi cãi cọ trước mặt bà cụ quả thực không đúng, giáo sư Vương cũng không giằng co với tôi nữa mà chuẩn bị ra về.
Tôi bất lực thở dài, nói với viện trưởng Lưu: “Có vẻ anh cả của anh muốn trơ mắt nhìn mẹ anh chết rồi”.
“Nếu ở đây không ai chào đón em, vậy thì em cũng hết cách”.
Nói xong, tôi xoay qua kéo Trần Kế Tần đi, thực chất là cố ý ra vẻ cho người khác thấy.
Mới đó viện trưởng Lưu đã hốt hoảng kéo tay tôi lại, nói: “Chú em, anh cả tôi và giáo sư Vương không biết được y thuật của cậu, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu”.
“Cậu chữa bệnh cho mẹ tôi đi”.
Giáo sư Vương nghe thế, đanh mặt lại, nói: “Xin lỗi cậu ta? Cậu ta là cái thá gì mà xin lỗi cậu ta? Này ông Lưu, hôm nay ông bị sao thế hả?”
Viện trưởng Lưu cực kỳ hoảng hốt, như đứng trên đống lửa, nói: “Giáo sư Vương, ông không hiểu đâu, y thuật của Trương Sơn Thành cực kỳ cao siêu”.
“Hừ!”, giáo sư Vương hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Chẳng lẽ còn giỏi hơn tôi được chắc?”
Tôi liếc giáo sư Vương một cái, nói với viện trưởng Lưu: “Em không nhận lời xin lỗi của anh. Chỉ cần chủ tịch thị trấn và giáo sư Vương xin lỗi em thì em sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ngay”.
“Nếu họ không xin lỗi thì, rất tiếc, em không thể làm gì hơn!”
Họ đuổi tôi đi, coi tôi như không tồn tại, khinh thường tôi hết lần này đến lần khác. Tôi đã cất công đến đây chữa bệnh giúp bà cụ, thế mà họ lại cho rằng tôi đang làm loạn!
Họ thấy tôi còn trẻ tuổi, ăn mặc hơi quê mùa thì cho là tôi không thể làm bác sĩ được à?
Tất nhiên, bác sĩ mà chủ tịch thị trấn mời đến là bác sĩ có tiếng trong thành phố, hơn nữa lại còn là giáo sư. Giáo sư bảo không cứu được, tất nhiên chủ tịch thị trấn sẽ tin ông ta, chứ không tin một thằng nhóc mười bảy, mười tám tuổi như tôi.
“Anh cả!”, viện trưởng Lưu khóc lóc thảm thiết, kéo tay chủ tịch thị trấn nói: “Em xin anh, để Trương Sơn Thành chữa bệnh cho mẹ đi”.
“Trương Sơn Thành có thể cứu mẹ thật đấy, em lấy mạng em ra thề, chắc chắn cậu ấy sẽ chữa khỏi”.
“Em là em trai ruột của anh, chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao?”
“Chuyện của mẹ, đại sự liên quan đến tính mạng của mẹ, sao em dám lấy ra đùa cợt chứ?”
“Anh cả, anh phải tin em chứ”.
Viện trưởng Lưu nhìn thẳng vào chủ tịch thị trấn, ánh mắt đầy chân thành, khổ sở van nài. Sau đó đột nhiên ông ta quỳ xuống, cầm lấy tay bà cụ, khóc lớn: “Mẹ, anh không để con cứu mẹ, anh muốn trơ mắt nhìn mẹ chết…”
“Mẹ…”