Phần 131: Bằng chứng xác thực
Nhưng tôi biết rằng nhà cung cấp thuốc cho phòng khám là Trương Vân Sơn!
Trương Vân Sơn chịu trách nhiệm cung cấp thuốc Tây và thuốc bắc cho thôn chúng tôi!
Tôi khám bệnh và chữa trị cho dân làng tại phòng khám và nhận được tám trăm tệ tiền lương cứng hàng tháng.
Trương Vân Sơn đã làm bác sĩ mấy chục năm nay, ông ta nhất định phải rất am hiểu về dược liệu, cho nên dược liệu dùng để hãm hại tôi cũng giống như dược liệu trong phòng khám của tôi, như vậy mới có thể dồn tôi vào chỗ chết.
Trương Vân Sơn chắc chắn có liên quan đến chuyện này!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Như vậy sẽ phiền phức đây, nếu Trương Vân Sơn cũng tham gia chuyện này, sợ rằng sẽ không tìm ra manh mối gì ở chỗ Trương Vân Sơn cả”.
“Nếu kẻ thù đã muốn dồn người vào chỗ chết, ngươi phải phải sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo, không có chút sơ hở nào”.
Nghe tiên nữ Thanh Thủy nói như vậy, trái tim tôi lại trở nên lạnh lẽo.
Dù tôi có thể suy luận ra chân tướng của sự việc, nhưng không có bằng chứng thì không có cách nào có thể giải quyết được.
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Ngươi có thể bảo Trần Kế Tần làm bằng chứng giả, nó cũng không hữu ích cho lắm, nhưng hiện tại ngươi có rất nhiều thời gian”.
“Với quan hệ hiện tại của ngươi và Âu Dương Bác, tạm thời vì chưa có chứng cứ xác thực cảnh sát sẽ không bắt ngươi mà sẽ tiếp tục điều tra. Ngươi có thể tự mình thu thập chứng cứ và sử dụng chính sức mạnh của mình”.
Sức mạnh của tôi?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi có thể biết được một số thông tin từ mắt của vợ trưởng thôn và Trần Thái Linh”.
“Bọn họ nếu không có manh mối hữu dụng và ngươi lâm vào bước đường cùng, vậy thì có thể dùng bạo lực đấu lại bạo lực, trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, thẳng tay bức ép trưởng thôn!”
“Cùng lắm thì giết hết kẻ thù của ngươi đi, sau đó cao chạy xa bay!”
Tôi hít một hơi thật sâu, với tình hình hiện tại thì chỉ có làm theo sự sắp xếp của tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi ở cục cảnh sát chưa được bao lâu, đội trưởng Lý nói chuyện với người trên huyện về thủ tục bàn giao một lúc, sau đó ba người chúng tôi ăn trưa bên ngoài, sau đó mới đi.
Trên đường đi, Tiểu Trương nói: “Trương Sơn Thành, xét từ những thông tin và chứng cứ mà cảnh sát có được bây giờ, cái chết của trưởng thôn cũ có liên quan đến anh”.
“Trưởng thôn cũ từ sau khi bị hôn mê đều nằm ở nhà, sau đó xảy ra chuyện, trong suốt quá trình đó chỉ có vợ ông ấy ở cạnh chăm sóc”.
“Anh không giết người, vậy ai là hung thủ?”
Tiểu Trương đã tin tôi không giết người, cách giết người như vậy quá ư lộ liễu.
Ngay cả khi tôi thực sự muốn giết người, tôi cũng sẽ không để xảy ra sai lầm mà trực tiếp phơi bày chứng cứ ra như vậy.
Tôi nói: “Cô không cần phải lo lắng về vấn đề này, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, tôi tin rằng cảnh sát nhất định sẽ tìm ra thủ phạm”.
Đội trưởng Lưu nói: “Sơn Thành, lần trước cậu đã đắc tội với nhà họ Dương, nhưng lần này dường như lại đắc tội với cục trưởng Viên. Cậu nghĩ kỹ lại xem ai là kẻ đáng nghi nhất?”
Tôi nói: “Là trưởng thôn”.
Tiểu Trương có chút kinh ngạc, hỏi: “Cho dù anh và trưởng thôn từng có khúc mắc, trưởng thôn cũng không thể giết chính bố mình để hãm hại anh được chứ?”
Tôi nói: “Trưởng thôn cũ chết ở nhà, mà ngày đó chỉ có ông trưởng thôn ở nhà mà thôi, không phải ông ấy làm thì còn có thể là ai?”
“Hai người chưa biết đó thôi, cục trưởng Viên luôn muốn đối phó với tôi, cục trưởng Viên, ông trưởng thôn và Trương Vân Sơn là đồng bọn của nhau”.
“Tôi đã kiểm tra gói thuốc kia có quá nửa là ô đầu, đó là thuốc của Trương Vân Sơn.”
“Ban đầu, cục trưởng Viên muốn đuổi tôi ra khỏi thôn và chiếm đất của nhà tôi, nhưng không may tôi đã quay lại và dạy cho họ một bài học ngay trong cuộc họp của thôn”.
“Vì vậy, họ muốn làm mọi cách để trừ khử tôi. Lần này, trưởng thôn cũ đã hôn mê, vừa hay là lúc tôi kê đơn thuốc cho ông ấy, họ muốn nhân cơ hội này hãm hại tôi”.
Sắc mặt của đội trưởng Lưu hơi khó coi, ông ta nói: “Sơn Thành, không cần biết suy đoán và suy luận của cậu là đúng hay sai, nhưng người nhà của ông trưởng thôn một mực khẳng định trưởng thôn cũ chết vì thuốc của cậu, báo cáo khám nghiệm tử thi cũng cho kết quả là ông ấy bị ngộ độc thuốc do cậu kê đơn”.
“Bằng chứng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cơ quan kiểm sát có thể truy tố cậu và cân nhắc mức hình phạt đối với cậu”.
Tôi biết tất cả những điều này, nếu lần này tôi không gặp được gia đình nhà Âu Dương Bác, nếu không có Âu Dương Bác nói giúp, e rằng bây giờ tôi đã bị tạm giam rồi.
Sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi được đưa ra, cộng với bằng chứng từ gia đình trưởng thôn, tôi e rằng mình sẽ chính thức chịu hình phạt và bị giam lại.
Sau khi đến thị trấn, xe dừng trước đồn cảnh sát.
Sau khi Lưu Chính Nghĩa giao nhiệm vụ cho đội trưởng Lưu và Tiểu Trương, sau khi xong việc thì tiếp tục điều tra ở thôn tôi, đội trưởng Lưu bảo Tiểu Trương về trước, vì việc bàn giao vụ án phải sắp xếp thông tin rồi gửi qua bưu điện.
Sau đó đội trưởng Lưu lái xe về thôn tôi.
Sau khi đến cổng thôn, đội trưởng Lưu nói với tôi: “Sơn Thành, cậu tránh mặt một chút, tôi sẽ xử lý vụ việc”.
Ý của đội trưởng Lưu là bảo tôi về nhà chờ, nếu tôi đi theo ông ta thì sẽ khiến người dân trong thôn kích động, sợ sẽ gây náo loạn, ảnh hưởng đến việc điều tra.
Tôi nói: “Ông định làm gì?”
Đội trưởng Lưu nói: “Lần này phải điều tra cụ thể, hôm qua ai đã đến thăm nhà trưởng thôn, ai đã động vào thuốc của trưởng thôn cũ, điều tra rõ ràng nguồn gốc của thuốc”.
“Tôi cũng sẽ điều tra cả người trưởng thôn, Trương Vân Sơn và cục trưởng Viên”.
“Chỉ cần cậu vô tội, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu”.
“Thôn cậu tuy nghèo, nhưng các mối quan hệ đan chéo nhau rất phức tạp, chắc chắn sẽ gây khó khăn trong quá trình điều tra”.
“Cậu cứ chờ tin tức của tôi đi”.
Lần này, dưới mệnh lệnh của Lưu Chính Nghĩa, đội của Lưu có thể mở rộng cuộc điều tra, không cần phải nể mặt mũi của bất cứ ai.
Người dân trong thôn rất tò mò khi thấy xe cảnh sát chạy qua, sau đó bọn họ lập tức chạy theo xe cảnh sát.
Một số người thậm chí còn nhìn qua cửa kính xe ô tô, thấy tôi ngồi ở ghế lái phụ, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Đội trưởng Lưu đưa tôi đến phòng khám rồi rời đi.
Một vài người dân đi qua, tò mò hỏi tôi xem có chuyện gì xảy ra, tôi thản nhiên nói: “Tôi chỉ là nghi phạm, không phải tội phạm, tôi chỉ qua đó lấy lời khai rồi được thả về”.
“Cái chết của trưởng thôn cũ không liên quan gì đến tôi, hung thủ giết trưởng thôn cũ là một người khác!”
Sau khi nói xong, tôi đóng cửa phòng khám, sau đó tới phòng để thuốc kiểm tra loại thuốc mà tôi đã dùng, không có gì bất thường.
Tôi trở lại căn phòng nghỉ phía sau, nằm trên giường, trong lòng vô cùng rối loạn.
Trong chuyện này, nếu tôi thực sự không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân thì phải làm sao đây?
Lẽ nào đúng như tiên nữ Thanh Thủy đã nói, thật sự phải dùng vũ lực để trị vũ lực hay sao?
Vài phút sau, Trần Kế Tần gọi điện cho tôi, sau đó Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam cùng đến phòng khám.
Tôi thực sự không ngờ rằng hai người họ lại cùng nhau tới đây, hơn nữa còn vừa đi vừa trò chuyện.
Trước đây, Trần Kế Tần đã hai lần bắt nạt Lâm Ngọc Lam, nhưng không ngờ họ có thể làm hòa với nhau.
Sau khi chúng tôi gặp nhau, hai người họ đã rất lo lắng cho tôi.
Trần Kế Tần vẻ mặt oán hận, nói: “Đại ca, việc lần này là ai gài bẫy anh? Thật sự quá độc ác, dám giết hại ông trưởng thôn cũ”.
“Tôi đúng là một thằng khốn thật, nhưng trưởng thôn cũ đối xử với tôi rất tốt. Ba năm trước tôi phạm tội, suýt nữa bị bắt vào tù. Nếu trưởng thôn cũ không đỡ lời cho tôi, e rằng bây giờ tôi đang ở trong tù rồi”.
“Mẹ nó, ai mà có thể ác độc như vậy, sao lại nỡ lòng ra tay giết hại một người tốt như vậy!”
Lần trước tôi và Lâm Ngọc Lam gặp chuyện, trưởng thôn cũ đã ra mặt giải quyết vấn đề cho chúng tôi, ông ấy còn để tôi được làm bác sĩ ở phòng khám.
Cục trưởng Viên muốn đuổi tôi ra khỏi thôn, trưởng thôn cũ suýt nữa đã quỳ xuống trước cục trưởng Viên để cầu xin cho tôi.
Nghĩ đến những điều này, mắt tôi lại ươn ướt.