Phần 130: Trúng độc
Lưu Chính Nghĩa nói tiếp: “Đội trưởng Lý, đừng lan truyền chuyện ở nơi này cho bất cứ ai. Sở trưởng của các cậu đi công tác còn chưa về, bây giờ cậu hãy đưa anh Trương lên huyện, bàn giao tất cả các vụ án, sau khi làm xong thì đưa anh Trương trở về”.
“Tôi còn phải xử lý chút chuyện với bên cảnh sát giao thông, người trong Cục Công an huyện tôi đã sắp xếp sẵn rồi, cậu qua thẳng đó là được”.
“Các cậu xong việc thì đến thẳng thôn Lâm Thủy điều tra, tôi sẽ phái người qua đó ở lại thôn Lâm Thủy tra án, đến lúc đó người của sở các cậu phải hết sức phối hợp với chúng tôi!”
“Chuyện này không tra được rõ ràng thì đừng ai quay về!”
Lưu Chính Nghĩa vô cùng coi trọng, cực kì coi trọng chuyện lần này!
Tôi phải đến Cục Công an huyện một chuyến ghi lời khai, sau đó thì có thể rời đi rồi. Trình tự xử lý vụ án phải thực hiện đầy đủ nên tôi không thể rời khỏi ngay được.
Thế là Lưu Chính Nghĩa chuẩn bị một chiếc xe để đưa ba người chúng tôi lên huyện.
Trên đường đi, Đội trưởng Lý không kìm được hỏi tôi: “Trương Sơn Thành, có phải cậu quen biết cục trưởng của chúng tôi không?”
Đội trưởng Lý thấy Lưu Chính Nghĩa rất khách sáo với tôi nên cho rằng tôi quen biết Lưu Chính Nghĩa, tôi không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói: “Tôi quen biết ai hay không quen biết ai đều không quan trọng”.
“Ông trưởng thôn cũ bị người ta hại chết, không phải do tôi làm. Tôi nhất định phải tra ra chân tướng chuyện này”.
Đội trưởng Lý thấy tôi né tránh đề tài cũng không hỏi nhiều, lại nói: “Trương Sơn Thành, tôi đúng là xem thường cậu rồi, cậu không những có quan hệ tốt với con gái của chủ tịch thị trấn, mà lần này cục trưởng huyện còn tự mình ra mặt, nhận tất cả vụ án”.
“Chuyện lần này đúng là trong cái rủi gặp cái may, Trương Sơn Thành, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy”.
Tôi tiếp lời: “Không cần cảm ơn tôi, ông có thời gian thì mời tôi ăn một bữa cơm là được”.
Đội trưởng Lý cười đáp: “Không thành vấn đề, chúng ta lưu số điện thoại đi, lúc nào tôi cũng kính cẩn chờ đợi”.
Bây giờ Đội trưởng Lý vô cùng khách sáo và kính trọng tôi, con người là vậy, biết được bối cảnh của tôi là trở nên hết sức cẩn trọng.
Tiểu Trương ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng: “Trương Sơn Thành, chuyện ngày hôm nay thật sự rất cám ơn anh, làm xong việc hôm nay rồi tôi sẽ mời anh ăn tối”.
Tiểu Trương thật lòng cảm ơn tôi, nếu không có tôi thì bốn người đã mất mạng, Tiểu Trương cũng không làm cảnh sát được nữa, thậm chí còn phải ngồi tù, bồi thường.
Âu Dương Bác không phải người tầm thường, một nhân vật to lớn ngồi ở trên cao như ông ấy mà chết đi, sự việc sẽ ấp ủ lên men, đời này của Tiểu Trương coi như xong.
Nhớ đến chuyện ngày hôm nay, tôi cũng chưa hết hoảng sợ.
Nếu người đẹp đã mời tôi ăn cơm, tôi cũng không do dự mà đồng ý.
Lúc chúng tôi đến Cục Công an, Lưu Chính Nghĩa đã sắp xếp sẵn người tiếp đón tôi. Vào trong phòng làm việc, hai cảnh sát còn rót trà cho tôi, vô cùng nhiệt tình ghi xong lời khai.
Tôi kể lại tường tận mọi chuyện, không chỉ cái chết của ông trưởng thôn cũ, mà còn có cái chết của Viên Khắc Lương, Trần Kế Văn, thêm cả mâu thuẫn giữa Trương Vân Sơn, Cục trưởng Viên, trưởng thôn và tôi.
Nếu huyện đã muốn điều tra thì hãy điều tra đến cùng, đào tận gốc tất cả mọi chuyện, cho mọi thứ rõ ràng, minh bạch!
Cục trưởng Viên có lợi hại hơn nữa, tôi cũng không tin ông ta dám đối đầu với Cục Công an huyện.
Khi tất cả lời khai đã được ghi xong, tôi đưa ra yêu cầu muốn được đích thân khám nghiệm tử thi.
Cục Công an đương nhiên có pháp y khám nghiệm tử thi, nhưng tôi muốn đích thân làm, tôi phải biết được kết quả trong thời gian sớm nhất, tôi phải đích thân tham gia điều tra cái chết của ông trưởng thôn cũ.
Cảnh sát đồng ý với yêu cầu của tôi, Lưu Chính Nghĩa đã dặn dò cấp dưới phải tiếp đãi tôi thật tốt.
Sau đó, chúng tôi đi đến nhà xác xem thi thể của ông trưởng thôn cũ.
Số vụ án giết người ít hơn nhiều so với những vụ án khác, lúc thi thể được đưa qua đây, pháp y đã bắt đầu kiểm tra.
Pháp y vẫn chưa giải phẫu thi thể, bởi vì giải phẫu cần có chữ kí của người nhà, sau khi người nhà đồng ý mới được thực hiện.
Kết quả kiểm tra ban đầu đã có, ông ấy chết vì trúng độc, chất độc cây ô đầu và cây bán hạ làm suy hô hấp, dẫn đến tim ngừng đập mà chết.
Trong thang thuốc Đông y mà tôi bốc cho ông trưởng thôn cũ quả thực có hai loại thuốc này.
Ô đầu là thực vật họ Mao lương, rễ gốc gọi là ô đầu, chữa phong thấp, đau dây thần kinh phong thấp. Rễ con làm thuốc gọi là phụ tử, có tác dụng hồi dương, trừ lạnh, trừ phong thấp. Nó được dùng để trị những chứng bệnh ra mồ hôi nhiều dương khí suy kiệt, tay chân lạnh đến khuỷu gối, thổ tả chuột rút, thắt lưng và đầu gối đau nhức do thận dương suy yếu, thân thể phát lạnh, tinh thần không phấn chấn và đau nhức phong hàn thấp.
Trúng độc ô đầu có triệu chứng miệng lưỡi và toàn thân tê cứng, buồn nôn, nôn mửa, đau ngực, co thắt, hô hấp khó khăn, hạ huyết áp, nhiệt độ cơ thể không tăng, nhịp tim rối loạn, tinh thần mơ hồ, mê man, dẫn đến suy tuần hoàn, suy hô hấp mà tử vong.
Bán hạ là vị thuốc thường dùng, thuộc họ Ráy, vị cay, tính ấm, có độc, có tác dụng giảm ẩm tiêu đàm, giảm khí nghịch cầm nôn, làm tan máu tụ dạ dày.
Nếu dùng nó với số lượng lớn hoặc xung khắc với một vài loại thuốc khác sẽ gây trúng độc, nhẹ thì nuốt khan tê lưỡi, dạ dày khó chịu, nặng thì lưỡi sưng, hô hấp khó khăn, nhịp tim không đều, co thắt, tê dại, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Ô đầu dùng chung với loại thuốc trái ngược là bán hạ lại có tính thống nhất, tăng cường công dụng trừ lạnh, giảm ẩm, giảm khí nghịch.
Trong thang thuốc của tôi có ba gam ô đầu, sáu gam bán hạ và sáu vị thuốc khác, có thể chữa trị chứng uất nghẹn trong lòng, thông chỗ tắc nghẽn.
Tôi kiểm tra gói thuốc cuối cùng chưa nấu, thấy bên trong phải có đến mấy chục gam ô đầu! Bán hạ cũng mấy chục gam!
Thế này chắc chắn sẽ chết người. Ông trưởng thôn cũ vốn chỉ bị hôn mê, uống số thuốc này vào không đến mười phút sau sẽ chết!
Tôi lập tức kiểm tra bán hạ và ô đầu trong gói thuốc, màu sắc và hình dạng đều giống với dược liệu của phòng khám.
Thuốc là tôi bốc rồi tự mình mang đến nhà ông trưởng thôn cũ, ông ấy cũng là uống thuốc của tôi dẫn đến tử vong.
Tôi vốn dĩ không bốc thuốc với khối lượng nhiều như vậy, nhất định là có người bỏ thêm vào, sau đó đổ tất cả mọi chuyện lên người tôi.
Tôi yêu cầu kiểm tra cơ thể, tay phải tôi ấn vào ngực của ông trưởng thôn cũ, kế đó tiên nữ Thanh Thủy rót từng luồng năng lượng vô hình vào cơ thể ông ấy.
Kết quả chẩn đoán bệnh của tiên nữ Thanh Thủy cũng giống với pháp y.
Tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Bây giờ tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Trong phòng khám lại không có máy quay. Lúc tôi bốc thuốc chỉ có một mình tôi, Trần Kế Tần đứng bên ngoài, tôi đóng gói thuốc xong rồi mới đi ra.
Người nhà ông trưởng thôn đều có thể chứng minh ông trưởng thôn cũ đã uống thuốc của tôi mới xảy ra chuyện.
Cục diện bây giờ phải phá giải thế nào đây?
Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy.
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Bây giờ tất cả chứng cứ đều chỉ vào ngươi, mà ngươi lại không có chứng cứ chứng minh khối lượng thuốc ngươi đã bốc vốn không nhiều như vậy”.
“Hai loại dược liệu trong gói thuốc này gần giống với dược liệu trong phòng khám, ngươi phải hiểu rằng không phải bất cứ dược liệu nào mua ở cùng một nơi thì hình dạng và độ ẩm của nó sẽ giống nhau, vì vậy có thể phân biệt được dễ dàng”.
“Nói cách khác, hai loại thuốc mà người hãm hại ngươi đã dùng và thuốc trong phòng khám của ngươi được lấy từ cùng một nhà cung cấp, cùng một đợt dược liệu, cùng một cách bào chế”.
“Trước tiên cứ điều tra theo hướng nhà cung cấp”.
Tiên nữ Thanh Thủy vừa phân tích như vậy làm tôi cũng hiểu ra, giống như sàn gỗ vậy, cùng một đợt thì màu sắc chắc chắn sẽ giống nhau, còn nếu là đợt thứ hai sản xuất ra thì sẽ có chút khác biệt.
Nơi trồng, thời gian hái và công nghệ gia công của mỗi một đợt dược liệu đều khác nhau, vậy nên hình dạng và dược tính của chúng sẽ rất khác biệt, có khi còn phải xử lý đặc biệt, không đợt nào giống đợt nào.