Phần 8: Thăm nhà
Lưu Thiến chở tôi đến vệ đường lúc trước đã đón tôi. Lúc tôi chào tạm biệt Lưu Thiến, xuống xe thì Lưu Thiến đột nhiên thốt lên một câu: “Đàn ông chẳng có ai tốt cả!”
Nói xong thì đạp ga chạy thẳng.
Tôi ngây người, rõ ràng câu này là nhắm vào tôi, không biết làm sao, trong lòng tôi có chút quạnh quẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, lúc Lưu Thiến đau lòng nhất, ngươi lại không thể ở bên cô ta mà ở bên người phụ nữ khác”.
“Lưu Thiến có tình cảm với ngươi, giữa các ngươi đã xảy ra rất nhiều chuyện, cùng nhau trải qua rất nhiều thứ, có thể nói trước kia Lưu Thiến cũng có nhiều lúc từng thích ngươi”.
“Ví dụ như ở buổi tiệc mừng thọ bà cụ Lưu, ngươi dắt tay Lưu Thiến nói với tất cả mọi người rằng cô ta là người phụ nữ của ngươi. Vào giây phút đó, chắc chắn cô ta rất thích ngươi”.
“Còn nữa, lần Lưu Thiến hôn ngươi, cô ta rất hưng phấn, đó là hành vi vô thức, chỉ khi đứng trước người thân thiết và người mình thích mới có hành động như vậy”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói không sai, thật ra tối nay tôi muốn ở bên Lưu Thiến, sau đó nhắn cho Lý Giai Dao tối nay tôi có việc, tin rằng chị ấy sẽ hiểu.
Nhưng khả năng quan sát của Lưu Thiến quá tốt, qua mấy cuộc gọi cả buổi tối là biết tôi có hẹn với cô gái khác.
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Lưu Thiến yêu Lý Quốc Thắng năm năm, thật ra thời gian hai người họ gặp nhau và ở bên nhau còn không nhiều bằng thời gian cô ta ở bên ngươi”.
“Tình yêu của Lưu Thiến dành cho Lý Quốc Thắng hoàn toàn được duy trì bởi sự ái mộ và hứa hẹn. Lý Quốc Thắng vô cùng ưu tú trên mọi phương diện, cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn, vóc dáng cao to. Bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào Lý Quốc Thắng, biết Lý Quốc Thắng ưu tú như vậy đều sẽ bị thu hút”.
“Lời hứa hẹn của đàn ông với phụ nữ là thứ dễ tan vỡ nhất. Lưu Thiến cũng là một cô gái đáng thương. Trước kia cô ta yêu Dương Đông, Dương Đông lại phản bội đi với mấy cô khác, sau đó yêu Lý Quốc Thắng, Lý Quốc Thắng cũng như vậy, thế nên khi Lưu Thiến biết ngươi đang hẹn hò với cô gái khác đương nhiên là… vô cùng căm ghét”.
“Cứ từ từ vậy, tán gái cũng là một nghệ thuật, không gấp gáp được. Trước tiên hãy chăm sóc tốt cho Lý Giai Dao, đừng để hai bên đều không chăm sóc được tốt, sẽ rất phiền phức”.
Tiên nữ Thanh Thủy vô cùng lợi hại, xem ra trước đây cô ấy cũng là cao thủ tình trường.
Chuyện giữa tôi và Lưu Thiến phải từ từ từng bước một, nếu có thể đến với nhau thì tốt, không đến được với nhau thì chúng tôi có thể làm bạn thân.
Tôi đi về phía khách sạn, trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho Lý Cương hỏi chuyện ở nhà hàng.
Lý Cương nói: “Ông chủ, anh yên tâm, rượu và thức ăn tối nay cộng lại giá hơn bốn triệu tệ. Còn tổn thất của nhà hàng căn bản không tới ba mươi triệu tệ, chỉ có hai bình hoa là có giá trị, hơn năm triệu tệ, vách tường, sàn nhà… đều chỉ trầy xước sơ sơ, bàn ăn bị đập hỏng hơn mười nghìn tệ một cái, tổng cộng khoảng mười triệu tệ”.
“Chúng ta đã nhận mười lăm triệu tệ, lời được năm triệu”.
Trời ơi, tôi sửng sốt: “Lợi nhuận của nhà hàng chúng ta cao thế sao?”
Giá gốc của rượu và thức ăn có bốn triệu tệ, bán ra hai mươi ba triệu tệ!
Lý Cương nói: “Ông chủ đừng kinh ngạc, bình thường lợi nhuận không cao như vậy, những món tối nay thường rất ít người gọi, có món còn lấy từ nhà hàng khác. Còn rượu vang, bình thường cũng ít người gọi, cho dù có cũng chỉ gọi một chai mà thôi”.
“Bình thường một chai rượu vang giá một trăm sáu mươi nghìn tệ, một tháng bán hai, ba chai. Tối nay lại bán một trăm chai trong nháy mắt”.
Hóa ra là vậy, tôi nói: “Tối nay các anh em đều vất vả rồi, ngày mai thưởng cho những người làm thêm tối nay mười nghìn tệ, những người bị thương thì thanh toán hết chi phí khám bệnh cộng với tiền thưởng mười nghìn tệ”.
Lý Cương vô cùng phấn khởi, không ngừng cám ơn tôi, nói tôi thật là tốt với bọn họ, trước kia Âu Dương Bác chắc chắn không có kiểu thưởng thế này.
Sau khi cúp máy, tôi đến phòng của Lý Giai Dao.
Tôi vừa vào phòng thì thấy Lý Giai Dao khỏa thân đứng trước mặt tôi, ánh mắt mê ly. Chị ấy nhào vào lòng tôi, ôm tôi thật chặt, vặn vẹo thân mình, tay đã bắt đầu lần mò trên người tôi.
Lý Giai Dao không hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì, không hỏi vì sao lại đến muộn, cũng không hỏi vì sao không nhận điện thoại của chị ấy, mà trực tiếp kéo tôi vào, đẩy tôi ngã lên giường.
Chị ấy lại khao khát đến vậy!
Hai người chúng tôi điên đảo mây mưa, điên cuồng làm một lần, Lý Giai Dao mới thỏa mãn nghỉ ngơi.
Chúng tôi ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi trả phòng, tiếp đó tôi đưa Lý Giai Dao đến một nhà hàng cao cấp.
Sau bữa cơm, chúng tôi đi mua một vài món quà, dự định sẽ đến nhà Lý Giai Dao thăm bố mẹ của chị ấy.
Lần này không phải chỉ là đến thăm đơn thuần, mà tôi còn muốn biết mọi chuyện liên quan đến bố mẹ tôi.
Nhà của Lý Giai Dao ở một huyện nhỏ, chúng tôi bắt xe taxi đi hơn hai tiếng đồng hồ thì tới cổng một khu ở huyện.
Đây không phải ngôi nhà trước kia của Lý Giai Dao. Trước kia nhà Lý Giai Dao cũng ở nông thôn, xem ra gia đình họ đã mua nhà mới.
Bảo vệ ở trước cổng vẫy tay chào Lý Giai Dao, nhìn thấy Lý Giai Dao dẫn theo một người đàn ông, lại còn mua quà tặng, ánh mắt ông ta có chút kì lạ, chắc hẳn ông ta nghĩ là bạn trai.
Bố mẹ của Lý Giai Dao vẫn chưa quay về, thế là chúng tôi vào trong nhà đợi.
Nhà Lý Giai Dao có ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí theo kiểu cổ xưa tinh xảo. Tôi ngồi trên ghế sofa, Lý Giai Dao rót trà cho tôi, còn tôi thì quan sát căn phòng.
Trong phòng khách treo ba bức tranh phong cảnh quý giá trên bức tường phía sau. Xem ra chú Lý khá thích tranh phong cảnh, nếu không, tranh phong cảnh sẽ không treo ở phòng khách bắt mắt như vậy, mà sẽ treo ở phòng làm việc.
Lúc tôi nhìn thấy bức tranh thủy mặc ở giữa thì hơi kinh ngạc. Cảnh vật trong tranh lại là thôn của chúng tôi!
Nhà cửa, dòng suối, sông núi trong thôn sống động như thật, cảnh vật đơn giản nhưng mang lại cho người ta cảm giác rất nghệ thuật.
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở góc phải của bức tranh, chữ kí trên tranh là Trương Cận Nam!
Đây lại là… chữ kí của bố tôi!
Kì lạ thật, bố tôi biết vẽ tranh từ lúc nào?
Trong trí nhớ của tôi, bố mẹ tôi cũng chỉ là người dân bình thường, cũng không có học thức giống như những người khác trong thôn, sao lại biết vẽ cơ chứ?
Lý Giai Dao rót trà xong bưng qua cho tôi, sau đó bám dính bên cạnh tôi.
Tôi không nhịn được hỏi: “Chị Dao Dao, mấy bức tranh này là sao? Lúc nhỏ em chưa từng thấy ở nhà chị”.
Lý Giai Dao nói: “Hai bức là bố chị mua và một bức trong số đó là bố em tặng cho bố chị, bên trên có chữ kí của bố em. Chị thấy tranh bố em vẽ đẹp hơn hai bức kia nhiều”.
Tôi hỏi tiếp: “Ông ấy tặng từ lúc nào vậy?”
“Chị cũng không biết, chắc hẳn là lúc chúng ta còn nhỏ”, Lý Giai Dao nói: “Sau khi gia đình chị mua nhà, bố chị đã lấy bức tranh này từ dưới đáy rương ra treo ở đây, nói là để tưởng niệm bố em”.