Phần 74: Thứ không sạch sẽ
Năm rưỡi chiều, ba người tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ xem phim ở phòng khách, Trần Kế Tần đã về rồi, nhưng điều không ngờ đến là anh ta còn đưa theo một cô gái tóc vàng về.
“Đại ca!”, Trần Kế Tần nhìn thấy tôi thì vô cùng vui vẻ.
Mộc dịch nói: “Trần Kế Tần, mấy ngày không gặp mà nhìn anh như biến thành một người khác vậy”.
“Mặc âu phục đi giày da, nhìn giống như một người thành công vậy”.
Trần Kế Tần cười nói: “Pháp sư Mộc, cô nhìn xinh đẹp hơn trước đây nhiều rồi, mấy ngày sống chung của cô và anh Sơn Thành thế nào rồi?”
“Vớ vẩn!”, Mộc Dịch lườm Trần Kế Tần một cái.
Trần Kế Tần mặc một bộ đồ Tây, chải chuốt bóng bẩy, cả người như phát ra ánh sáng, nhưng nếu nhìn kĩ hơn một chút, sắc mặt anh ta có chút ửng đỏ, cử chỉ uể oải, mặt mày u tối.
Sắc mặt của cô gái tóc vàng này lại rất tốt, thân hình hình chữ S, ăn mặc đúng mực, trang điểm nhẹ, luôn giữ nụ cười trên môi.
Nhìn kĩ lại cô gái đó, ngũ quan có phần hơi giống với Lý Tuyết Diễm.
Chúng tôi ngồi trên sofa vừa uống nước vừa nói chuyện, cô ta là người Hồ Nam, tên là Quách Hương, làm việc ở câu lạc bộ nửa năm rồi, mới quen biết Trần Kế Tần không lâu.
Quách Hương vẫn làm việc ở câu lạc bộ, chỉ là cùng uống rượu, hát hò, trước đó còn lên sân khấu, nhưng sau khi quen Trần Kế Tần thì trở thành người của Trần Kế Tần.
Xem ra Trần Kế Tần cũng chỉ định chơi đùa, bằng không, chỉ cần nói với ông Hướng một câu là có thể đưa Quách Hương rời khỏi câu lạc bộ.
Đột nhiên tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn Trần Kế Tần có vẻ sáng sủa nhưng ấn đường tăm tối, rõ ràng đã dính vào thứ không sạch sẽ”.
Tôi ngây người, thứ không sạch sẽ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng vậy. Đây là bị thiếu hụt dương khí, Trần Kế Tần đang bị thiếu dương khí”.
“Cũng có thể có liên quan đến người phụ nữ trước mặt”.
Người phụ nữ trước mặt?
Người phụ nữ trước mặt rất bình thường, Mộc Dịch cũng không nhìn thấy Trần Kế Tần có gì không ổn cả.
Tôi vẫn luôn hỏi han cô ta, từ ánh mắt của cô ta tôi có thể biết được cô ta chỉ là một cô gái bình thường ở câu lạc bộ, trước kia đi làm việc ở bên ngoài, nhưng vì tiền lương quá ít nên mới đến câu lạc bộ làm việc.
Từ ánh mắt của cô ta có thể biết được, cô ta biết Trần Kế Tần cũng chỉ chơi đùa với cô ta, không thật lòng muốn ở bên cô ta, hai người họ, một người vì tiền, một người vì quá cô đơn, ai cũng có mục đích của mình.
Chúng tôi nói chuyện một lát, Trần Kế Tần nói có chuyện tìm tôi, kéo tôi vào trong phòng.
Trần Kế Tần đóng cửa, nói: “Đại ca, tôi tìm anh là vì muốn anh tìm cho tôi ít thuốc, tôi biết anh rất lợi hại về khoản đó, dù có mấy người phụ nữ cũng có thể đối phó được”.
Tìm thuốc? Bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể điều chế linh dược được nữa.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “ Dù sao đại ca của cậu cũng là một danh y, để tôi kiểm tra sức khoẻ cậu một chút rồi kê thuốc cho anh”.
Tôi ấn lên mạch môn của Trần Kế Tần, bắt mạch cho anh ta, tôi chỉ có thể dùng những kiến thức mà trước kia tiên nữ Thanh Thủy dạy tôi để chuẩn đoán, bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể dùng linh khí để khám.
Theo phân tích của tôi, Trần Kế Tần bị suy giảm dương khí, không tra ra được vấn đề của anh ta.
Tôi hỏi: “Trần Kế Tần, anh ở bên Quách Hương bao lâu rồi?”
Trần Kế Tần nói: “Một tuần, sao vậy đại ca?”
Tôi lại hỏi: “Bình thường hai người ở bên nhau, anh có phát hiện Quách Hương có gì không bình thường không?”
Trần Kế Tần nhíu chặt lông mày: “Đại ca, tôi không hiểu ý của anh, mỗi ngày làm việc xong tôi đều đi tìm Quách Hương, sau đó đi thuê phòng, gần đây vận động hơi nhiều nên cơ thể có phần suy nhược”.
Quách Hương không có gì bất thường, nếu có gì bất thường thì tiên nữ Thanh Thủy sớm đã nhìn ra rồi, Mộc Dịch là pháp sư cũng có thể nhìn ra được.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tôi nói lại với Trần Kế Tần lời của tiên nữ Thanh Thủy: “Bây giờ cơ thể anh rất suy nhược, là do thứ không sạch sẽ gây ra, anh nghĩ kĩ lại xem, dạo này anh làm những gì”.
Trần Kế Tần nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, suy nghĩ một lát, nói: “Đại ca, bình thường tôi chỉ đi làm, sau đó đến tìm Quách Hương, ngoài ra không làm gì cả”.
“Làm gì có gì không sạch sẽ chứ?”
Xem ra chuyện này không dễ dàng.
Tôi ra ngoài gọi Mộc Dịch vào, nói với Mộc Dịch: “Trần Kế Tần thấy khó chịu trong người, gần đây dương khí suy giảm, cô giúp tôi xem xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Dịch ngạc nhiên, nói: “Tôi đâu phải bác sĩ mà bảo tôi khám bệnh?”
Tôi nói: “Tôi nghi Trần Kế Tần đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, dương khí của anh ta suy giảm rất nhiều”.
“Ồ?”, Mộc Dịch nghe xong, đi vào phòng cô ấy rồi lấy ra một cái túi, sau đó lấy ra một lá bùa, dán lên bụng Trần Kế Tần.
Mộc Dịch hỏi: “Trần Kế Tần, có cảm giác gì không?”
“Không…”, Trần Kế Tần nói: “Không có cảm giác gì cả”.
Sau đó, Mộc Dịch lấy ra một bình sứ nhỏ, nói: “Uống đi”.
Trần Kế Tần mở nắp bình, một mùi máu tanh xộc lên.
“Pháp sư Mộc, đây là cái gì?”
Mộc Dịch nói: “Là máu chó mực được đặc chế, không bị đông, nếu anh dính phải tà khí hay thứ gì đó không sạch sẽ, chỉ cần uống máu chó mực thì tà khí sẽ hiện nguyên hình”.
Mặt Trần Kế Tần tối sầm lại, khó xử nói: “Cái thứ gì vậy, hôi chết đi được, tôi không uống, tôi cũng không trúng tà khí, hai người có nhầm không vậy?”
“Uống”, mặt tôi lạnh lại: “Cũng vì tốt cho anh cả thôi, nhanh lên”.
Trần Kế Tần nhắm mắt, mặt tối sầm, cắn răng, bịt mũi mới uống được máu chó mực.
Trần Kế Tần khó chịu muốn nôn ra, nhưng tôi tóm lấy Trần Kế Tần, bịt mồm anh ta lại, Trần Kế Tần mới ngoan ngoãn uống hết máu chó mực.
Ngoài việc Trần Kế Tần buồn nôn thì không có chuyện gì cả.
“Đại ca, khó uống quá”, Trần Kế Tần nói: “Tôi muốn uống nước, muốn đi đánh răng”.
Mộc Dịch cảm thấy ngạc nhiên: “Trương Sơn Thành, Trần Kế Tần không có vấn đề gì, chỉ là cơ thể suy nhược một chút thôi, anh nhầm rồi”.
“Trên đời này làm gì có nhiều thứ không sạch sẽ vậy chứ”.
Thật sự không có chuyện gì sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chắc chắn là có chuyện gì đó, chỉ là Mộc Dịch không tra ra được thôi”.
Trần Kế Tần đi uống nước, đánh răng, Mộc Dịch rời khỏi phòng, tôi hỏi: “Vậy tiếp theo nên làm gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tình trạng của Trần Kế Tần là do lên giường với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó nhìn không có gì bất thường”.
“Tối hôm nay, để mắt tới Trần Kế Tần và Quách Hương”.
“Nếu cô ta có vấn đề gì nhất định sẽ để lộ”.
Trước mắt chỉ có thể làm vậy, tôi tin tiên nữ Thanh Thủy tuyệt đối không phán đoán sai.
Tôi kê cho Trần Kế Tần chút thuốc, là mấy loại thuốc đông y để anh ta tự đi bốc thuốc.
Trần Kế Tần và Quách Na không ở lại lâu liền rời đi.
Buổi tối, tôi xin nghỉ, theo dõi Lý Dật Phi cả một tuần cũng không có tác dụng gì, tối nay đổi mục tiêu, đi theo dõi Trần Kế Tần và Quách Hương.
Trần Kế Tần lái xe đưa Quách Hương đến một khách sạn, tôi đi theo sau, thuê một phòng bên cạnh phòng của Trần Kế Tần.
Tôi có thể nhìn xuyên tường, tôi thấy hai người dính lấy nhau trên giường, Quách Hương nằm gọn trong lòng Trần Kế Tần giống như một chú mèo nhỏ.
Trần Kế Tần nói: “Hương Hương, mấy hôm nay anh mệt quá, tối nay anh không ở cùng em nữa, anh phải về nghỉ ngơi một chút”.
“Đừng mà…”, Quách Hương làm nũng: “Anh từng hứa là ngày nào cũng ở bên em, em muốn ở cùng anh”.
Tay Trần Kế Tần vuốt ve cơ thể Quách Hương: “Hương Hương, em phải nghe lời, tối nay đại ca anh tìm anh có chút việc, mấy ngày nữa anh lại đến tìm em”.
Quách Hương không vui, đẩy tay Trần Kế Tần ra: “Anh Tần, nếu anh không ở cùng em, hừ, vậy em sẽ đi tìm người đàn ông khác”.