Phần 49: Giấu giếm
Thì ra là Mộc Dịch đến giúp tôi, tôi nói: “Mộc Dịch, cảm ơn cô vì chuyện lần trước, thấy cô đã hoàn toàn bình phục tôi rất mừng”.
Sau chuyện lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội gặp Mộc Dịch ở các cơ quan của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nên cũng chưa có cơ hội cảm ơn Mộc Dịch.
Mộc Dịch mặt tối sầm lại: “Đừng nói nhảm nữa, lần này tôi tới là vì vụ án của anh, bây giờ anh đã vướng vào rất nhiều rắc rối, nếu không cẩn thận thì tôi cũng không cứu được anh!”
Nghiêm trọng vậy sao?
Tôi hết sức ngạc nhiên, hỏi: “Nói vậy có phải người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nhúng tay vào chuyện này rồi không?”
Mộc Dịch trừng mắt nhìn tôi, nói: “Anh nghĩ tôi thích quan tâm tới những chuyện xấu xa của anh hay sao? Không lúc nào anh chịu ở yên, anh xem anh đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi?”
Tôi cũng không muốn gây chuyện nhưng rắc rối cứ quấn lấy tôi.
“Sư phụ của tôi có quen biết ông chủ Trang, ông chủ Trang cũng là một người vừa thuộc giới tu luyện, vừa ở thế giới loài người, hơn nữa tôi cũng hiểu rất rõ về anh và người phụ nữ tên Lâm Ngọc Lam của anh”.
“Cho nên, sư phụ bảo tôi đi điều tra”.
“Vụ án đã được chuyển từ Cục cảnh sát cho tôi”.
Cũng may có Cục điều tra hiện tượng huyền bí can thiệp, nếu là phía cảnh sát sẽ rất phiền phức.
“Lần này anh gặp rắc rối rất lớn, mau nói hết mọi chuyện cho tôi nghe, nếu tôi không xử lý được phải giao cho cấp trên thì Trương Sơn Thành, anh không bị tử hình thì cũng ngồi tù mọt gông!”
Mộc Dịch vô cùng tức giận, tôi không hiểu sao cô ta lại tức giận, cô ta không phải người sợ phiền phức, chúng tôi đã kết bạn từ lâu, tôi từng cứu cô ta, cô ta cũng từng cứu tôi, có thể nói chúng tôi là bạn vào sinh ra tử.
Tôi bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết cô đã điều tra ra những gì rồi?”
“Anh có cần tôi nhắc lại tình tiết vụ án không? Có cần tôi thẩm vấn từng bước một không?”, Mộc Dịch lạnh lùng nói: “Trịnh Lệ Quyên và hai đứa cháu trai của bà ta đều bị giết chết, vợ chồng Lý Tam Quý cũng bị giết chết, con gái của họ mất tích, cả nhà ông chủ Trang ba người và một tài xế taxi khác cũng bị giết chết. Trong vòng hai ngày, trên camera theo dõi cho thấy những người này đều đã từng gặp anh”.
“Nói, có phải anh đã giết mấy người đó hay không?”
Vì tôi điều tra về miếng ngọc mà có chín người đã phải bỏ mạng, trong lòng tôi rất buồn.
Tôi không giết người ta nhưng người ta lại vì tôi mà chết.
Tôi không thể nói ra chuyện ngọc bội Cửu Dương, tôi đã thương lượng với thanh niên kia rồi, cho nên tôi sẽ giấu Mộc Dịch chuyện này.
Tôi và tiên nữ Thanh Thủy cũng đã thảo luận phương án đối phó với Mộc Dịch rồi.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Mộc Dịch, tôi đương nhiên không có giết người, chuyện này thật sự rất kỳ quái”.
Tôi bắt đầu kể chuyện, bố mẹ tôi và bố mẹ Lý Giai Dao là bạn, bố mẹ tôi đã tặng bố mẹ Lý Giai Dao một món đồ bằng ngọc, nhiều năm về trước, gia đình chú Lý rất nghèo nên đã bán món đồ đó cho Trịnh Lệ Quyên.
Vì muốn chuộc món đồ đó về nên tôi đã hẹn gặp Trịnh Lệ Quyên để hỏi thăm, Trịnh Lệ Quyên nói rằng bà ta đã bán nó cho ông chủ Trang.
Tôi lại đến gặp ông chủ Trang, ông ta đã bán món đồ đó cho một người tu luyện nhưng ông ta không biết thông tin gì về người mua, điều tra đến đây thì tôi rời đi.
Ngày hôm sau, tôi có việc phải vào thành phố, tôi nhận được cuộc gọi từ Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân, họ nói rằng cả nhà Lý Giai Dao đã gặp tai nạn và đề nghị tôi hợp tác điều tra. Vì vậy, tôi bắt taxi đến thị trấn Tường Vân.
Trên đường đi gặp phải hai người mặc đồ đen chặn đường, bác tài xế taxi chết thảm, tôi không phải đối thủ của người mặc đồ đen đó nên phải bỏ chạy.
Trên đường bỏ trốn tôi chặn một chiếc xe rồi lái về thôn, mấy hôm đó tôi trốn trong núi để chữa trị vết thương, hôm nay tôi vừa xuống núi thì đội trưởng Lưu đưa tôi đến Cục cảnh sát.
Những gì tôi nói là sự thật, tôi kể lại sự việc một cách rất chi tiết, chỉ giấu giếm không nói ngọc bội kia rốt cuộc là cái gì.
Mộc Dịch cau mày, cô ta không phân tích tình tiết vụ án mà đột nhiên nói: “Bố của anh là Trương Cận Nam sao?”
“Đúng vậy”, tôi gật đầu, Mộc Dịch chỉ cần hỏi người dân trong thôn cũng có thể biết được tên của bố tôi.
Mộc Dịch trừng mắt nhìn tôi, nói: “Tôi đã nhìn thấy một bức tranh mà bố anh vẽ ở nhà của Lý Tam Quý. Qua phân tích thủ pháp vẽ tranh có thể thấy bố anh không phải người thường, mà là một phù sư”.
“Tại sao trước đây anh lại nói dối tôi, nói bố mẹ anh là người bình thường?”
“Rốt cuộc anh đã lừa gạt tôi bao nhiêu chuyện?”
“Một miếng ngọc nhỏ bé lại thu hút sự chú ý của người tu luyện sao? Là một hay hai món đồ?”
“Rốt cuộc anh có bí mật gì không nói cho tôi biết?”
Thấy Mộc Dịch điều tra ra rất nhiều chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Mộc Dịch lại tức giận, cô ta cho rằng tôi đã lừa dối cô ta chuyện này.
Mộc Dịch cũng nghi ngờ chú Trần mà tôi vừa nói khi nãy.
Tôi vẫn tỏ ra vô tội, nói: “Trong ký ức của tôi, tôi không biết rằng bố tôi biết vẽ. Tôi chỉ biết rằng bố mẹ tôi là những người bình thường. Lần đầu tiên tôi đến nhà của Lý Giai Dao, nhìn thấy bức tranh đó tôi cũng rất kinh ngạc”.
“Cũng vì tôi hỏi về bức tranh nên chú Lý và cô Lý mới nhắc đến chuyện miếng ngọc. Miếng ngọc đó có hình tượng Phật Bà Quan m. Tôi cảm thấy miếng ngọc đó không đơn giản nên muốn chuộc lại”.
“Cô cũng biết tôi là trẻ mồ côi, bố mẹ chưa từng để lại cho tôi thứ gì, vậy nên tôi muốn chuộc nó lại làm kỷ niệm”.
“Mộc Dịch, cô phải tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tôi tỏ vẻ cô đơn và buồn bã.
Sắc mặt của Mộc Dịch dịu đi một chút, cô ta nói: “Xem ra tài năng của anh là thừa hưởng từ bố anh. Nói như vậy thì miếng ngọc bội mà bố anh tặng cho Lý Tam Quý chính là một pháp khí”.
“Lý Tam Quý không biết miếng ngọc đó là pháp khí, vì vậy ông ta đã bán nó cho Trịnh Lệ Quyên. Trịnh Lệ Quyên phát hiện ra đó là một miếng ngọc tốt và đã bán nó cho ông chủ Trang, sau đó ông chủ Trang lại đem nó ra chợ đen bán”.
“Trong hầu hết những giao dịch ở chợ đen, cả người mua và người bán đều không tiết lộ danh tính. Họ giao dịch bí mật vì sợ một số đồ vật có nguồn gốc không rõ ràng, sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyện bì điều tra ra. Hơn nữa, chợ đen vô cùng hỗn loạn, ở đây chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
“Hai ngày trước, tôi đã kiểm tra giao dịch của ông chủ Trang. tất cả đều là giao dịch bình thường mà không có bất kỳ giao dịch nào không chính đáng. Tôi cũng đã đến chợ đen để điều tra và không tìm thấy thông tin nào”.
Mộc Dịch đã điều tra ra nhiều thứ như vậy, tôi thật sự sợ cô ta đã điều tra được điều gì đó.
Mộc Dịch nói tiếp: “Miếng ngọc bội kia chính là mấu chốt của sự việc, từ lúc anh điều tra về nó thì mọi chuyện mới xảy ra”.
“Theo như lời anh nói, hung thủ giết nhiều người như vậy là vì không muốn anh điều tra tung tích của miếng ngọc bội, cũng không muốn mọi người biết được chuyện này. Điều đó cho thấy miếng ngọc bội này rất có giá trị, chắc chắn nó là pháp khí được người tu luyện sử dụng”.
“Hung thủ đeo mặt nạ, cải trang, hắn ta giết người diệt khẩu và không để lại dấu vết gì, ra tay hết sức chuyên nghiệp, từ đó có thể thấy vụ án này rất khó điều tra”.
Dựa theo những gì tôi kể ban nãy thì chắc chắn không thể điều tra ra bất kỳ manh mối nào.
“Anh còn có thông tin nào khác không? Ví dụ, anh đã từng nhìn thấy miếng ngọc bội đó chưa? Hoặc, anh nhớ lại xem rốt cuộc trước đây bố mẹ anh làm nghề gì?”
Tôi có rất ít ấn tượng về bố mẹ, trong ký ức của tôi, bố mẹ tôi là những người nông dân chân chất, không khác gì những người dân khác trong thôn.
Bố tôi là phù sư, ông ấy đã học được một số thứ mà mọi người trong thôn không ai biết.
Tôi sẽ không nhắc đến bốn chữ “ngọc bội Cửu Dương”.
Tôi và Mộc Dịch nói chuyện một hồi, Mộc Dịch nghĩ mãi không ra, thở dài nói: “Xem ra, vụ án này không có manh mối có giá trị nào khác, điểm có tiềm năng duy nhất chính là anh”.
“Tôi sao?”, tôi nói: “Cô có ý gì?”