Phần 170: [Kết]
Tôi nói: “Tiên nữ, cô là người của Tiên giới, đến lúc đó, có cô ở đó là được”.
Tiên nữ Thanh Thủy lại nói: “Ở Tiên giới ta cũng chỉ là một tiểu tiên đơn thuần mà thôi, những chuyện ta trải qua cũng không nhiều, Sơn Thành, đồng ý với họ đi”.
“Sau khi kế hoạch thế kỷ thành công, ngươi có thể sẽ lưu danh thiên cổ”.
Tôi vẫn không đồng ý, nói: “Tôi không cần lưu danh thiên cổ gì cả, tôi chỉ cần ở bên người tôi yêu”.
“Bây giờ, tôi đồng ý đến Tiên giới, tôi nhất định sẽ làm được, nhưng tôi thật sự mệt rồi, để tôi nghỉ ngơi sáu trăm năm được không?”
“Đến lúc đó, tôi sẽ bồi dưỡng tất cả những người phụ nữ của tôi thành những kẻ mạnh, chúng tôi cùng nhau đến Tiên giới không phải sẽ tốt hơn sao?”
Rất lâu về trước, tôi muốn rút khỏi giới tu luyện, nhưng tôi vẫn luôn không được lựa chọn, tôi không có hứng thú gì với danh lợi.
Tiên nữ Thanh Thủy thấy thái độ của tôi kiên quyết, không khuyên gì thêm nữa, nói: “Cũng được, chỉ cần ngươi đừng quên việc nặn lại cơ thể cho ta là được”.
“Ta tin ngươi”.
“Nhưng thực lực lúc này của ngươi, cảnh giới lúc này của ngươi, căn bản không thể chịu đựng được sự cô đơn, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ không chịu được mà quay lại giới tu luyện”.
Đến lúc đó tính sau đi.
Tối hôm đó, tôi và Bạch Long Vương đưa theo người của tộc yêu quái cũng nhau xuất phát.
Chúng tôi đến một hòn đảo thần bí trên biển.
Cả diện tích của đảo là một khu rừng lớn, có vài loài động vật sinh sống, còn có vài kẻ mạnh của Bạch Long Vương nghiên cứu công pháp ở đây.
Ở đây không thích hợp cho loài người sinh sống, bởi vì tài nguyên có hạn, nếu con người muốn sinh sống ở đây thì phải cải tạo đất đai, trồng lương thực, còn phải cải tạo môi trường, đó là một công trình lớn.
Nhưng lại vô cùng thích hợp cho người của tộc yêu quái sinh sống.
Đương nhiên, Bạch Long Vương và Hoa Hùng đã đồng ý với chúng tôi, sẽ cung cấp cho chúng tôi lượng lớn tài nguyên, vì vậy, chúng tôi không cần lo lắng điều gì cả.
Tùy Bạch Long Sơn đã bị nổ, nhưng kho báu của Bạch Long Sơn chắc chắn vẫn chưa bị nổ, ở đó có vô số bảo vật, có thể để người của tộc yêu quái tu luyện.
Chỉ cần có người cung cấp vật tư cho chúng tôi, chúng tôi có thể tự mình xây nhà, lâu dần, tự mình có thể xây mọi thứ, không cần Đạo Hội cung cấp vật tư nữa, chúng tôi sẽ biến nơi này thành khu vực thuộc về chúng tôi.
Nơi đây cách biệt hoàn toàn với mọi thứ bên ngoài, chuyện ở bên ngoài, chúng tôi không cần quan tâm, tôi tin, Đạo Hội sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Nếu Đạo Hội cần đến tôi, tôi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để giải quyết vấn đề, tôi chỉ biết đánh nhau, sẽ không tham gia trực tiếp hay ở lại lâu.
Người của tộc yêu quái rất thích nơi này, cuối cùng bọn họ cũng có vùng đất của riêng mình, Mạc Vũ cũng dùng con dấu Yêu Vương để triệu hồi hết những người của tộc yêu quái đến đây.
Mạc Vũ đã lập ra quy định của riêng mình, bất cứ ai của tộc yêu quái đều không được rời khỏi hòn đảo này.
Tôi chào Hoa Hùng, đón Lâm Ngọc Lam đến, sống cùng vài người phụ nữ.
Chúng tôi ngày ngày du ngoạn sơn thủy, tu luyện, những chuyện khác đều không phải làm, an nhàn tự tại.
Lúc mới bắt đầu, những người bạn và phụ nữ của tôi đều rất vui, nhưng qua hơn hai tháng, bọn họ bắt đầu chán ghét cuộc sống này.
Người đầu tiên rời đi là Lự Tuệ San.
Lữ Tuệ San không đi cũng tôi, ban đầu khi xảy ra quan hệ với cô ta cũng là để chữa bệnh cho cô ta.
Lữ Tuệ San muốn quay lại thế giới loài người, sống một cuộc sống bình thản, chứ không phải sống cùng tộc yêu quái.
Lữ Tuệ San rời đi không lâu, Mộc Dịch cũng rời đi.
Mộc Dịch cũng không đi cũng tôi, từ đầu đến cuối cô ta đều không chấp nhận được việc tôi có nhiều người phụ nữ đến thế.
Mộc Dịch là người của Đạo Hội, bây giờ người của Đạo Hội có rất nhiều việc để làm, cô ta cũng phải cố hết sức.
Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống ẩn cư, bởi vì thực lực và cảnh giới hiện giờ của tôi hòa toàn có thể chịu đựng mọi thứ, bao năm nay người của tộc yêu quái vẫn luôn phải chốn tránh, vẫn luôn sống trong rừng núi, vì vậy bọn ho rất thích nơi này.
Nhưng những người trẻ tuổi đã sống lâu trong thế giới loài người, đột nhiên đến đây sống ẩn dật, ban đầu bọn họ thấy rất mới mẻ, lâu dần, cảm thấy ở đây tách biệt với xa hội, vẫn thấy thích thế giới phồn hoa bên ngoài hơn.
Mộc Dịch rời đi không lâu, Lâm Ngọc Lam cũng thấy trong lòng ngứa ngáy, cô ấy nói cố ấy cũng muốn về Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cô ấy thích cuộc sống trước đây, không muốn dưỡng lão ở đây.
Sau đó Triệu Linh Nhi cũng nói cô ấy muốn về thị trấn, tiếp tục làm nghề y, ở bên Triệu Vũ, dạo phố, mua đồ ăn vặt cho cậu ta, gần đây, Triệu Vũ rất hay buồn rầu, thường xuyên không vui.
Lưu Thiến cũng quay về, sống cùng người trong gia đình.
Trương Lệ cũng muốn về làm cảnh sát.
Lý Giai Dao cũng muốn quay về giúp đỡ, ở bên Long Tần, giúp sức cho Đạo Hội.
Trần Kế Tần cũng muốn rời khỏi đây, anh ta muốn đến thế giới bên ngoài làm kinh doanh, đi theo Âu Dương Bác, cũng muốn chăm sóc bố mẹ tuổi già, cưới vợ sinh con.
Cuối cùng, chỉ có một mình Lý Ngọc Liên ở lại đây với tôi.
Lý Ngọc Liên không có lý tưởng hay ước mơ gì lớn lao, chị ấy chỉ hi vọng có một người đàn ông yêu chị ấy, sống một cuộc sống bình thường là được.
Trước đây ở trong thôn cũng không khác gì so với ở đây, vì thôn của chúng tôi quá nghèo, quá lạc hậu.
Ở trong thôn, Lý Ngọc Liên còn phải chịu sự sỉ nhục của bố mẹ chồng, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, sống rất tủi nhục.
Bây giờ, chị ấy chỉ cần đi cùng tôi, ngày ngày du ngoạn sơn thủy, chị ấy rất thích thú.
Cuối cùng tôi cũng tôn trọng quyết định của mỗi người.
Tôi đưa theo mọi người rời khỏi nơi này, Lý Ngọc Liên cũng đi theo.
Mạc Vũ và người của tộc yêu quái tiếp tục sống ở đây, chúng tôi có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Sau khi quay về, Trần Kế Tần làm ông chủ nhà hàng STA.
Lâm Ngọc Lam và Mộc Dịch cùng nhau quay lại Đạo Hội, làm việc ở trụ sở Đạo Hội, đương nhiên, tôi sẽ không để họ làm công việc nguy hiểm.
Trương Lệ làm cảnh sát ở thị trấn chúng tôi.
Lưu Thiến tiếp tục mở của hàng điện thoại của cô ta.
Triệu Linh Nhi làm bác sĩ, Triệu Vũ sống ở nhà trong thị trấn.
Tôi mở cho Lý Ngọc Liên một của hàng ở trong thị trấn, để chị ấy làm bà chủ.
Còn tôi… đi tìm chị Văn Nhã, cùng chị Văn Nhã và người nhà họ Dương hợp tác làm nhà máy, làm giàu cho những gia đình xung quanh trong thôn.
Mọi chuyện đã bình thường trở lại, mọi người làm việc của mình, sống cuộc sống đầy đủ.
Mọi chuyện ở giới tu luyện, kế hoạch thế kỷ, dù có nguy hiểm thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thị trấn và thôn nghèo nàn của chúng tôi.
Tôi đã đi tìm Lãnh Nguyệt một lần, Lãnh Nguyệt ở trong núi, mỗi ngày đều ở bên bà nội, sống cuộc sống không tranh chấp gì với người trong thôn, vô cùng vui vẻ.
Lãnh Nguyệt đã quen một người bạn trai, là người trong thôn, tình cách thật thà, đối xử với Lãnh Nguyệt rất tốt.
Cũng có thể, ngay từ đầu, Lãnh Nguyệt lựa chọn rời đi là đúng đắn, cuộc sống an nhàn như vậy mới là điều Lãnh Nguyệt muốn.
Tôi cũng nhà cảnh sát tìm được Trần Thái Linh, sau khi cô ta và mẹ rời khỏi thôn đã mở một cửa hàng hoa quả ở trong thành phố, cuộc sống rất tốt đẹp.
Điều tôi không ngờ đến là cô ta đã kết hôn, chồng cô ta là một thầy giáo tiểu học, gia đình sống cuộc sống bình thản, hạnh phúc.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng ngủ sâu, cô ấy nói với tôi, đợi đến khi tôi quay lại giới tu luyện hãy đánh thức cô ấy.
Giữa tôi và cô ấy, có một giao ước.
Sáu trăm năm sau, đến Đài Địa Tiên, thông qua trận pháp đi đến Tiên giới, nặn cơ thể cho cô ấy…
— Hết —