Phần 16: Bà chủ Trịnh
Tôi vẫn cầm lấy chiếc nhẫn nhét vào tay cô gái, cô gái rất ngượng ngùng, tỏ vẻ bối rối: “Anh, rốt cuộc anh định làm gì? Tôi đã nói không nhận rồi mà, tôi sẽ không lấy nhẫn của anh đâu”.
Tất nhiên sức của cô gái không bằng tôi. Tôi cố nhét chiếc nhẫn vào tay cô gái, mỉm cười: “Cô cứ giữ nó làm kỷ niệm. Sau này chăm chỉ cố gắng, chăm sóc em trai thật tốt. Tôi sẽ để ý tới cô”.
“Tạm biệt”.
Tôi nói xong liền bỏ chạy, tôi chạy rất nhanh, cô gái không kịp đuổi theo, cô ấy hét lên với tôi: “Sao anh biết tôi có em trai? Anh tên gì vậy…”
“Trương Sơn Thành!”, tôi trả lời cô ấy rồi bước lên một chiếc taxi, rời đi.
Cô gái này xuất thân từ gia đình nghèo khó, bỏ học đi làm sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ấy rất tốt bụng, từ đôi mắt của cô ấy, tôi nhận được rất nhiều thông tin, một người càng đơn thuần thì kỹ năng của tôi càng nắm được nhiều thông tin.
Do đó, việc đưa nhẫn cho cô ấy coi như giúp đỡ cô ấy vậy.
Người lái xe taxi hỏi tôi: “Anh đi đâu đây?”
Tôi nói: “Anh cứ lái đi đã”.
Sắc mặt của người lái xe trông kỳ lạ, cũng không hỏi nhiều.
Tôi lập tức gọi cho Trịnh Lệ Quyên, đầu dây bên kia rất ồn ào, như thể đang chơi mạt chược.
Tôi nói: “Xin chào, bà chủ Trịnh”.
Đối phương hỏi tôi: “Ai đây?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hợp tác một cuộc làm ăn lớn với bà, nếu tiện, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với bà”.
“Ồ? Bây giờ tôi đang chơi mạt chược, cậu có chuyện gì nói luôn bây giờ đi, tôi rất bận. Năm sách!”, Trịnh Lệ Quyên đang bận chơi mạt chược, tùy tiện đáp lại tôi.
Tôi nói: “Bà chủ Trịnh, chỗ tôi có một viên ngọc rất có giá trị. Tôi đang ở thị trấn, muốn bán nó cho bà”.
“Giá chắc chắn hơn một trăm nghìn tệ”.
Tôi không trực tiếp nói tôi tìm bà ta do có chuyện, chuyện miếng ngọc bội được bán ba năm trước nhất định không đơn giản như vậy, nếu trực tiếp nhắc tới, tôi sợ bà ta sẽ cúp máy, sau đó không quan tâm đến tôi nữa.
Những người làm ngọc chắn chắn sẽ biết đó là ngọc tốt, mười lăm tệ, rõ là bà ta lừa cô Lý mà.
“Một trăm nghìn tệ?”, đối phương có chút không giữ được bình tĩnh: “Có phải cậu đang gạt tôi không đấy? Cậu có miếng ngọc bội tốt như thế sẽ bán cho tiệm của tôi ư? Cậu là ai, chúng ta biết nhau không?”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, đang bận lắm”.
Tôi nói: “Bà chủ Trịnh, đừng vội cúp máy. Tôi thực sự có miếng ngọc tốt, chắc chắn có giá trị. Tôi nghe bạn bè nói giá bên bà cao nên tôi mới đến tìm bà”.
“Số này của tôi cũng chính là số Zalo. Cậu kết bạn với tôi trên Zalo, rồi gửi ảnh cho tôi trước”, Trịnh Lệ Quyên nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi thêm Zalo, tôi lấy miếng ngọc bội ra, chụp ảnh rồi gửi cho bà ta.
Sau một, hai phút, đối phương gọi cho tôi, nói: “Tôi đã xem hình ảnh, nhưng chỉ nhìn thấy bề mặt ngọc bội, hơn nữa ánh sáng rất không ổn. Tôi sẽ đến gặp cậu và xem trực tiếp”.
“Được thôi”, tôi nhìn xung quanh, vừa hay thấy một khách sạn ngay đó, tôi liền bảo taxi dừng lại.
Tôi nói: “Tôi đang ở khách sạn Hồng Dương trong thị trấn của bà, lát nữa tôi sẽ gửi cho bà số phòng”.
Sau khi cúp điện thoại, tôi thuê tạm một phòng, sau đó đến phòng ba linh ba, gửi số phòng cho Trịnh Lệ Quyên.
Sau khi tôi đợi được mười bảy, mười tám phút, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ở cửa có một người phụ nữ trung niên hơi mập, trang điểm đậm, trông rất có tinh thần, theo sau là hai thanh niên khoảng ba mươi tuổi.
Trịnh Lệ Quyên làm việc rất cẩn thận, khi giao dịch với người lạ, bà ta sẽ dẫn theo hai người.
Cả ba người đều giật mình khi nhìn thấy một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi trước mặt.
Trịnh Lệ Quyên nhíu mày lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Là cậu tìm tôi bán ngọc?”
“Đúng thế”, tôi mỉm cười: “Bà chủ Trịnh, mời vào”.
Sắc mặt của ba người bọn họ có chút không đúng, không ngờ người bán ngọc cho bọn họ còn trẻ như vậy.
Tôi ngồi ở trên ghế sofa, Trịnh Lệ Quyên nói thẳng: “Ngọc của cậu đâu?”
“Đương nhiên ngọc ở trong tay tôi rồi”, vừa nói, tôi vừa lấy ngọc trong tay đặt ở trên bàn.
Trịnh Lệ Quyên cầm lấy rồi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng, trong lòng càng ngày càng hưng phấn.
Sau đó, bà ta lấy từ trong túi ra chiếc kính lúp và các dụng cụ giám định ngọc chuyên nghiệp để kiểm tra cẩn thận hơn nữa.
Một lúc sau, Trịnh Lệ Quyên dừng kiểm tra, bà ta nói: “Viên ngọc này bề mặt thô ráp, độ bóng kém, chất lượng trung bình. Một trăm nghìn tệ mà cậu vừa nói, không đáng giá nhiều thế đâu”.
“Ngọc là ngọc thật, ngọc Nam Điền Tân Cương, nhưng giá cả cùng lắm là ba nghìn tệ”.
Ba nghìn tệ? Định lừa tôi đấy à?
Tôi quyết định đùa với bà ta, xem bà ta có thể trả được bao nhiêu tiền. Ba năm trước bà ta chỉ đưa cho cô Lý mười lăm tệ, chắc là thấy cô Lý nhà nghèo, cũng có thể là do cô Lý nhắc đến chuyện mua phân bón, cũng không biết ngọc rất quý giá mà quyết định bán với giá mười lăm tệ.
Nếu bà ta đã lừa cô Lý, tôi nhất định phải moi được tiền bà ta!
Tôi điềm nhiên nói: “Tôi cũng nhờ một người bạn thẩm định, nói rằng miếng ngọc này có thể bán với giá tối thiểu là một trăm nghìn tệ và tối đa là hơn năm triệu tệ”.
“Bà chủ Trịnh, ba nghìn tệ mà bà nói có ít quá không?”
Một thanh niên bên cạnh nói: “Năm triệu tệ? Sao mày không nói năm mươi triệu tệ luôn đi? Chỉ là một miếng ngọc, mày nghĩ nó là kim cương sao? Giá mà bà chủ Trịnh trả đã rất cao rồi”.
Tôi bật cười, nói: “Tôi làm ăn chân chính, nếu các người không làm ăn như vậy thì quên đi, tôi sẽ tìm người mua khác”.
“Chờ một chút, tôi nâng giá”, Trịnh Lệ Quyên thấy tôi muốn rời đi, lập tức nói: “Mười nghìn tệ, mười nghìn tệ thì sao?”
Tôi lạnh lùng nói: “Chả ra làm sao”.
“Ba mươi nghìn tệ!”, Trịnh Lệ Quyên tiếp tục tăng giá, nói: “Tôi trả ba mươi nghìn tệ”.
Tôi nhếch miệng cười: “Dưới một triệu tệ thì thôi khỏi bàn. Bà chủ Trịnh, tôi tin rằng bà biết giá trị của miếng ngọc này, phải không?”
“Đừng tưởng rằng tôi còn trẻ mà bắt nạt tôi”.
Hai người thanh niên không giữ nổi bình tĩnh, thanh niên bên trái nói: “Làm sao có thể? Làm sao lên tới một triệu tệ được? Mày thèm tiền đến phát điên rồi à?”
Thanh niên bên phải nói: “Lúc mới gọi điện nói một trăm nghìn tệ, bây giờ lại nói một triệu tệ? Mày chơi chúng tao đấy à?”
Trịnh Lệ Quyên thấy thái độ của tôi cứng rắn, bà ta biết mình đã gặp chuyên gia, cũng biết tôi không hề đơn giản, liền nói: “Xem ra cậu cũng là người biết xem hàng, thế thì tôi sẽ không vòng vo nữa… Sáu trăm nghìn tệ, lần này là giá cao nhất rồi”.
Khi hai thanh niên nghe thấy giá, kinh ngạc há hốc mồm.
Trực tiếp tăng giá từ ba mươi nghìn tệ lên sáu trăm nghìn tệ, tăng gấp hai mươi lần!
Sáu trăm nghìn tệ, mà ba năm trước bán với giá mười lăm tệ!
Tất nhiên, tôi tin rằng nếu tôi nói một triệu tệ, Trịnh Lệ Quyên cũng sẽ mua.
Tôi vẫn bình tĩnh, cầm lấy miếng ngọc trong tay, lật qua lật lại xem rồi nở nụ cười: “Bà chủ Trịnh, bà thấy miếng ngọc này có quen không?”
Trịnh Lệ Quyên nói: “Tôi đang kinh doanh đá quý. Ngọc có cấu trúc và hình dáng tương tự miếng ngọc này rất nhiều, tôi đã thấy hàng nghìn miếng. Cậu hỏi những thứ này để làm gì?”
Bây giờ là lúc để nói về chuyện ba năm trước. Tôi nói: “Ba năm trước, tôi có một người bạn bán cho bà một miếng ngọc bội. Đó là một miếng ngọc bội đen hình bán nguyệt. Nó được bán với giá mười lăm tệ. Bà chủ Trịnh, bà vẫn còn nhớ chứ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Trịnh Lệ Quyên lập tức thay đổi, “Ý cậu là gì? Ba năm trước, mười lăm tệ?”
“Ba năm trước, tôi mua vào rất nhiều ngọc. Ngọc tôi mua vào đều có giá mười mấy tệ, cũng bán được rất nhiều”.