Phần 123: Bắt con tin
Sau khi xe lao vào đường dành cho người đi bộ và đi được hơn một trăm mét thì Mộc Dịch bất ngờ dừng lại.
Sau khi cho xe dừng ở một điểm mù của camera, Mộc Dịch nói: “Xuống xe, sau đó tìm một chỗ khuất để trốn!”
“Tôi sẽ nghĩ cách để dụ hai người khu ma kia đi!”
Tôi nói: “Camera ở khắp mọi nơi, cô phải cẩn thận!”
Ba người chúng tôi xuống xe, Mộc Dịch cầm lấy chiếc vòng tay vừa tháo ra ban nãy đeo lại lên tay mình và khóa lại, nói: “Mỗi chiếc vòng tay đều có một mã số đặc biệt, sau khi khóa lại, nó sẽ có chức năng định vị”.
“Hai người yên tâm chạy đi, tôi sẽ dụ tất cả bọn họ đi chỗ khác. Hai người chạy về hướng cửa tây, hướng đó có ít người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Mộc Dịch nói xong thì nhanh chóng chạy về hướng khác.
Tôi hét lên: “Mộc Dịch, cô phải cẩn thận đó!”
Tôi thực sự lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Mộc Dịch. Chiếc vòng tay ban đầu là Lữ Tuệ San đeo, Cục điều tra hiện tượng huyền bí có thể định vị được vị trí của Lữ Tuệ San, nhưng bây giờ vì cứu chúng tôi mà Mộc Dịch đã dùng vòng tay để dụ kẻ thù đi chỗ khác.
Lữ Tuệ San và tôi đang chạy trong con hẻm nhỏ.
Trên phố đi bộ đâu đâu cũng thấy cửa hàng, nhà hàng, tiệm tạp hóa, chúng tôi nên trốn ở đâu đây?
Lữ Tuệ San nói: “Sơn Thành, một tiếng nữa trời sáng rồi. Chúng ta hãy đến trung tâm thương mại chuẩn bị một ít quần áo, mũ, thậm chí cả tóc giả để ngụy trang, sau đó tìm nơi nào đó trốn đi, đợi đến khi trời sáng chúng ta sẽ rời khỏi đây”.
“Chỉ cần trời sáng, người trong thành phố sẽ tấp nập đi làm, bận rộn, họ sẽ không thể tiếp tục phong tỏa thành phố nữa, còn nếu thành phố thật sự bị phong tỏa thì toàn bộ thành phố sẽ tê liệt. Dù cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí có quyền lớn đến đâu cũng không dám làm như vậy”.
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm cách rời đi”.
Lữ Tuệ San nói cũng có lý.
Chúng tôi đi tới phía sau một khu trung tâm mua sắm sáu tầng, tôi cõng Lữ Tuệ San trên lưng và để cô ta ôm chặt lấy cổ tôi.
Cả chân và tay tôi dính lên tường, tôi nhanh chóng leo lên cửa sổ tầng ba. Tôi đập vỡ tấm kính trước mặt, thò tay vào trong, chạm vào khóa cửa sổ rồi mở cửa sổ ra.
Lữ Tuệ San và tôi chui qua cửa sổ vào trong.
Tôi có khả năng nhìn xuyên màn đêm, hoàn toàn không cần bận tâm tới bóng tối xung quanh. Chúng tôi tìm thấy một số cửa hàng quần áo, sau khi lấp kín camera giám sát, tôi thay sang một quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai và đeo thêm một chiếc ba lô thể thao.
Lữ Tuệ San đội tóc giả màu vàng, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao và đi giày thể thao.
Chúng tôi cũng để hai bộ quần áo trong túi để dự phòng.
Lữ Tuệ San rất có kinh nghiệm trong việc cải trang, sau khi cả hai chúng tôi cải trang xong, dường như chúng tôi đã trở thành hai người khác hoàn toàn.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, chúng tôi rời trung tâm mua sắm, ra khỏi cửa sổ và leo lên đỉnh của tòa nhà.
Hai chúng tôi ngồi trên đỉnh của tòa nhà chờ đợi, Thánh Quang trong cơ thể tôi bắt đầu được cơ thể tôi từ từ hấp thụ, từ đó rèn luyện thể chất của tôi. Tôi hiểu rằng đợi đến khi những Thánh Quang đó biến mất thì tôi không thể sử dụng được sức mạnh của nó nữa.
“Trương Sơn Thành”, Lữ Tuệ San quay đầu nhìn tôi với ánh mắt chăm chú: “Vì cứu tôi mà cậu phải liều mạng như vậy, có đáng không?”
“Cậu cũng biết rằng ngay cả khi chúng ta trốn thoát, Cục điều tra hiện tượng huyền bí chắc chắn sẽ truy nã chúng ta, hơn nữa họ còn tiến hành truy nã trên khắp cả nước”.
“Nếu cậu có thánh vật của Đạo Hội và tin tức về thánh vật của Bạch Long Sơn thì những người truy sát chúng ta chính những người giỏi nhất của Đạo Hội và Bạch Long Sơn, chắc chắn họ đều là người khu ma cấp ba trở lên, cho dù chúng ta có sức mạnh gấp một nghìn lần sức mạnh hiện tại thì cũng không thể đấu lại được họ”.
“Đạo Hội sẽ phong tỏa mọi thứ liên quan tới chúng ta, chúng ta làm gì cũng gặp khó khăn”.
Tôi cười gượng, nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không biết tôi làm vậy có đáng hay không, nhưng cô không phải người xấu, và tôi cũng có thể cảm giác được sự cố chấp và đau đớn trong lòng bố cô”.
“Cả bố mẹ cô và cô đều không đáng phải chịu đựng những điều này”.
“Hiện giờ bố cô không còn nữa, tôi đã hứa với ông ấy rằng sẽ bảo vệ cô và đưa cô rời khỏi đây, dù tôi có phải liều mạng thì cũng phải làm được”.
Lữ Tuệ San nói: “Đáng tiếc cuối cùng chúng ta cũng không thể trốn thoát…”
Tôi hiểu rằng sau khi sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương và sức mạnh của đá Nữ Oa bị lộ ra ngoài, chúng tôi đã không còn hy vọng gì cả …
Những người của Đạo Hội sẽ nghĩ ra mọi cách để tìm ra chúng tôi và ép tôi nói ra tung tích của bảo vật từ chúng tôi.
Ngay cả khi không còn hy vọng, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng.
Đợi đến sáu rưỡi sáng, tôi cõng Lữ Tuệ San trên lưng rồi đi xuống lầu, hôm nay trời âm u, bên ngoài đang mưa phùn, Lữ Tuệ San và tôi mua một chiếc ô ở một cửa hàng ven đường.
Che ô như vậy thì không ai có thể nhận ra chúng tôi.
Chúng tôi tới một quán ăn nhỏ và ăn sáng, sau đó đi tới trạm xe buýt rồi lên xe buýt rời đi, chúng tôi sẽ đến một thành phố khác.
Hai chúng tôi nắm tay nhau giống như một cặp tình nhân trẻ.
Sau khi mua vé và lên xe, chúng tôi ngồi vào chiếc ghế đôi dành cho người trung niên, mười mấy phút sau, xe khởi hành, chạy tới cửa tây của thành phố.
Lệnh phong tỏa thành phố đã được dỡ bỏ, khi xe buýt đến lối ra, tôi nhìn thấy một vài người trung niên mặc vest ở trạm gác của bảo vệ đằng kia, tất cả đều là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!
Họ cũng không kiểm tra các phương tiện qua lại, lượng người và phương tiện đi lại trong khu đô thị đông rất đông, kiểm tra từng chiếc xe chắc chắn sẽ gây tắc đường, ùn tắc giao thông.
Xe buýt bắt đầu chạy ngang qua trạm gác của bảo vệ, đột nhiên, một vài người mặc đồ đen lao ra khỏi trạm gác và chặn xe buýt lại.
Tài xế xe buýt đạp phanh, chiếc xe dừng lại.
Chuyện gì thế này? Xe khác không chặn, chỉ chặn xe của chúng tôi sao?
Những hành khách khác đang bàn tán xôn xao, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đó là trận pháp!”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ở đây đã được bố trí một trận pháp đơn giản, người bình thường lái xe qua sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, một khi có người tu luyện đi qua, trận pháp sẽ có phản ứng!”
“Chúng ta bị phát hiện rồi!”
Sắc mặt Lữ Tuệ San cứng đờ: “Nguy rồi, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã phát hiện ra chúng ta rồi”.
Cửa xe vừa mở, ba người trung niên nhanh chóng bước lên, người đi trước tiên cầm một đồ vật giống như la bàn trên tay, họ đi thẳng về phía chúng tôi.
Tôi đã âm thầm tập trung sức lực của mình và sẵn sàng ra tay, nhưng Lữ Tuệ San đột nhiên đứng dậy và nhào về phía một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi ở bên trái.
Một con dao găm đã kề vào cổ người phụ nữ, người phụ nữ đã hoàn toàn bị khống chế.
Người phụ nữ la hét, cố gắng vùng vẫy nhưng toàn thân cô ta không thể cử động.
Ba người áo đen đồng loạt rút súng ra, mắt nhìn chằm chằm Lữ Tuệ San.
Những hành khách khác đều vô cùng hoảng sợ, họ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng như vậy, những hành khách trên hàng ghế trước lần lượt lao ra khỏi xe.
Hành khách ở hàng ghế sau muốn bỏ đi nhưng đã bị tôi chặn lại, tôi chỉ cần dùng chút sức lực đã có thể quật ngã một hành khách xuống đất, những người khác đều ngồi yên trên ghế, không dám làm gì.
Tất nhiên, tôi không làm hành khách kia bị thương, anh ta chỉ bị thương ngoài da.
Lữ Tuệ San nhìn chằm chằm ba người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, quát lớn: “Các người lập tức thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ giết chết người phụ nữ này!”