Phần 121: Liều mình cứu người
Tôi chợt nhớ ra trước đây Mộc Dịch có nghe trộm Lý Dật Phi, vậy thì với công nghệ kỹ thuật cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí hoàn toàn có thể hack điện thoại di động của đối phương.
Như vậy thì để nghe lén được điện thoại của tôi và Mộc Dịch là một chuyện vô cùng đơn giản!
Chết tiệt!
Tôi còn tưởng rằng Mộc Dịch đã phản bội tôi, nhưng … không phải như vậy.
Mộc Dịch và tôi là bạn sinh tử, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, nếu như Mộc Dịch muốn phản bội tôi thì cô ta đã báo cáo tất cả mọi chuyện bao gồm chuyện của Mạc Vũ và chuyện ở thôn tôi cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí từ lâu rồi chứ không phải chờ đến tận bây giờ.
Tôi thực sự không nên nghi ngờ Mộc Dịch.
Nhưng vào cục diện trước đây, khi chúng tôi bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bao vây, Mộc Dịch lại có ở hiện trường, như vậy đương nhiên tôi sẽ nghĩ rằng cô ta đã phản bội tôi.
Bởi vì chuyện này tôi chỉ nói với Mộc Dịch.
“Xin lỗi …”, tôi xin lỗi Mộc Dịch: “Tôi không nên nghi ngờ cô”.
“Tôi hiểu được tâm tình của anh, bây giờ không phải lúc nói chuyện này”, Mộc Dịch lo lắng nói: “Sở dĩ tôi gọi cho anh là bởi vì tôi đã chặn được máy nghe lén trên điện thoại của anh rồi”.
“Tôi biết anh đang ở đâu. Hiện tại anh đang đi về phía bắc, nhưng bất kể anh đi về hướng nào thì cũng có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!”
“Cách sống sót duy nhất chính là giao Lữ Tuệ San ra, tôi sẽ cầu xin cho anh, Lâm Ngọc Lam cũng đang ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, vậy nên người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không làm khó anh”.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi xin lỗi … Tôi không thể bỏ rơi Lữ Tuệ San, tôi đã hứa với Lữ Vô Thiện rồi”.
Đúng lúc này, đột nhiên, phía trước có ba chiếc ô tô màu đen đi ngược lại!
Không xong rồi!
Đó chắc chắn là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí!
Lữ Tuệ San lập tức xoay người, xe phóng như bay tới con đường đã đi qua trước đó.
Chết tiệt, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã đuổi theo đến đây rồi.
Tôi cúp điện thoại, mở cửa kính ô tô và ném điện thoại ra ngoài, tôi biết người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã định vị vị trí điện thoại của tôi nên mới biết được tôi đang ở đâu.
Lữ Tuệ San nói: “Trương Sơn Thành, cậu hãy đi đi, tôi chạy không thoát được, tôi không muốn liên lụy đến cậu”.
Tôi từ chối: “Lữ Tuệ San, nếu cô xảy ra chuyện, bố của cô sẽ chết một cách vô ích!”
“Tôi có rất nhiều người quen trong thành phố, chúng ta hãy tìm một nơi để trốn trước đã”.
Lữ Tuệ San bất đắc dĩ nói: “Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đang đuổi theo chúng ta, dù trốn ở đâu cũng sẽ bị phát hiện”.
“Không có ích gì đâu, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thủ đoạn thâm hiểm, lòng dạ độc ác, cho dù chúng ta có bắt con tin cũng vô ích thôi”.
Lữ Tuệ San đột ngột tăng tốc, chân ga đã đã chạm xuống sàn xe, chiếc xe bay về phía trước, những chiếc xe phía sau đuổi sát theo xe của chúng tôi.
“Xuống xe!”, tới một khúc quanh, đột nhiên tay phải Lữ Tuệ San khẽ động, mấy tia linh khí bắn vào cửa xe bên hông tôi.
Cửa xe văng thẳng ra ngoài và rơi xuống đường …
Sau đó, Lữ Tuệ San nắm lấy cánh tay tôi, tôi hoảng hốt nói: “Cô muốn làm gì? Tôi không đi đâu cả!”
Lữ Tuệ San ném tôi ra khỏi xe.
Lữ Tuệ San là một pháp sư cấp bốn, tôi vốn dĩ không thể chống lại sức mạnh của cô ấy.
Tôi rơi xuống đất và văng ra xa hơn chục mét, vì có linh khí quấn quanh người nên tôi không bị thương. Phía sau có một chiếc xe rẽ vào khúc cua và lao về phía chúng tôi.
Tôi lập tức chạy vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa, tôi cắm đầu điên cuồng chạy, ô tô không thể theo tôi vào trong đó.
Kết quả là những người trong chiếc xe đó nhìn thấy tôi bỏ chạy, nhưng không đuổi theo tôi mà nối đuôi theo những chiếc xe khác tiếp tục đuổi theo Lữ Tuệ San.
Mục tiêu của họ không phải là tôi, mà là Lữ Tuệ San!
Thấy tôi không chịu đi, Lữ Tuệ San đã vứt tôi xuống xe!
Phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào tôi thật sự không quan tâm đến những chuyện này nữa sao?
Tôi lại lao ra khỏi ngõ, ra đường chính, lúc này đã hơn ba giờ sáng, trên đường vẫn có xe cộ qua lại.
Tôi lập tức chạy ra giữa đường chặn một chiếc ô tô, sau khi lên xe, tôi đe dọa tài xế và đuổi theo hướng Lữ Tuệ San bỏ trốn.
Sau khi nhìn thấy sức mạnh của tôi, tài xế không dám chống cự mà ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Tôi giật điện thoại của tài xế, lập tức bấm số của Mộc Dịch: “Mộc Dịch, giúp tôi, giúp Lữ Tuệ San”.
Mộc Dịch nói: “Tôi không giúp được anh…”
“Lữ Tuệ San không có ý định bỏ trốn mà muốn quay về với bố cô ta…”
Quay về sao?
Trong lòng tôi run lên, lập tức bảo tài xế tăng tốc lao thẳng về hướng mà ban nãy chúng tôi đã đi qua.
Khi tôi đến hiện trường vụ án, tôi vừa bước ra khỏi xe thì nhìn thấy một cây gậy của người khu ma rơi từ đầu của Lữ Vô Thiện xuống đất…
Đầu Lữ Vô Thiện vỡ tung, não bắn ra tứ phía…
Đồng thời chân phải của Lữ Vô Thiện cũng bị chặt đứt, ông ta chết một cách cực kỳ thê thảm!
“Bố……”
Lữ Tuệ San nhào vào người Lữ Vô Thiện, khóc rống lên…
Hai người khu ma cả người bê bết máu và cả hai đều bị thương rất nặng.
Lữ Tuệ San lại bị đeo lên cổ tay một vòng tay có sức mạnh phong ấn.
Lữ Vô Thiện chết rồi, ông ta đã làm tất cả mọi thứ nhưng không cứu được con gái mình.
“Nói mau!”, hai người khu ma cầm cây gậy bạc chỉ vào Lữ Tuệ San: “Các người lấy viên đá Ngũ Hành đó ở đâu?”
Lữ Tuệ San yếu ớt nói: “Giết tôi đi, tôi không biết … tôi không biết gì cả!”
Người khu ma lôi Lữ Tuệ San dậy rồi mạnh tay ném cô ta xuống đất, lạnh lùng quát: “Mau nói ra chuyện về viên đá Ngũ Hành, tôi sẽ cho cô được chết toàn thây, bằng không, cô sẽ phải chết rất thảm!”
“Nói mau!”
“Thả cô ấy ra!”, tôi nhặt thanh kiếm dài của Lữ Vô Thiện trên mặt đất lên, chỉ vào người khu ma, nói: “Lữ Tuệ San không biết gì về viên đá Ngũ Hành cả”.
“Bí mật của viên đá Ngũ Hành… chỉ mình tôi biết, Lữ Vô Thiện cũng không biết”.
“Vì Lữ Vô Thiện đã cướp viên đá Ngũ Hành từ tôi”.
Cả hai người khu ma đều cảm thấy rất bất ngờ.
Người khu ma đứng bên cạnh tôi bước đến gần và nói: “Nói như vậy thì viên đá Ngũ Hành đó là của mày?”
“Đúng vậy!”, tôi nói: “Chỉ cần các người thả Lữ Tuệ San ra, tôi sẽ nói cho các người biết bí mật của viên đá ngũ hành”.
“Nếu các người giết Lữ Tuệ San, các người sẽ không có được bất cứ thứ gì”.
“Chắc các người cũng hiểu rõ tầm quan trọng của viên đá Ngũ Hành kia, và chắc chắn các người cũng biết nếu tìm được bí mật của nó thì các người sẽ có được lợi ích to lớn thế nào”.
“Các người không nên vì giết một người phụ nữ mà bỏ qua cơ hội hiếm có này”.
Khi hai người khu ma nghe thấy lời tôi nói, vẻ mặt cả hai đều rất nghiêm nghị, một người khu ma túm lấy cổ tôi, hung dữ nói: “Nhóc con, mày biết lai lịch của viên đá Ngũ Hành thật không?”
Tôi nói: “Tôi không muốn nói, cũng không muốn người khác biết”.
Tôi thì thầm vào tai người khu ma kia: “Thánh vật của Bạch Long Sơn … đá Nữ Oa”.
Người khu ma giật mình, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
Người khu ma này nói với người khu ma kia: “Trương Sơn Thành thật sự biết…”
“Giết Lữ Tuệ San rồi bắt Trương Sơn Thành đi”.
Tôi tức giận nói: “Các người có ý gì? Các người giết Lữ Tuệ San rồi thì các người nghĩ tôi sẽ nói cho các người biết bí mật về viên đá đó sao?”
Người khu ma cười nói: “Chỉ cần bắt mày tới địa bàn của bọn tao, bọn tao sẽ có trăm phương nghìn kế để ép mày nói ra!”
Một người khu ma khác lấy cây gậy và đập về phía Lữ Tuệ San, cây gậy mang theo ánh sáng trắng khủng khiếp, người khu ma nói: “Yên tâm đi, Thánh Quang sẽ hóa giải tất cả sức mạnh trong cơ thể cô mà không gây ra bất kỳ đau đớn nào. Nếu cô đã muốn đi theo bố cô thì tôi sẽ giúp cô”.
Tôi lập tức lao tới…
Nhào lên người Lữ Tuệ San…