Phần 113: Quay đầu
Lúc này trong quán bar không có ai, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, cảnh sát ở bên ngoài cũng đã sớm rời đi.
Mộc Dịch kéo cánh tay Giang Dương, nói: “Sư huynh, Lữ Siêu là người khu ma, ông ta còn mạnh hơn pháp sư cấp năm”.
“Cho dù chúng ta kéo nhiều người tới đây, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Chuyện này đã không còn là chuyện chúng ta có thể giải quyết được nữa!”
“Nếu anh đi theo sẽ rất phiền phức, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Giang Dương lạnh lùng nói: “Sư muội, chuyện lớn thế này mà em giấu anh lâu như vậy!”
“Nếu em báo cáo cho anh sớm hơn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không biến thành thế này”.
“Cho dù có người khu ma thì sao? Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng ta không phải cũng có người khu ma sao? Đừng quên, phía trên chúng ta là Đạo Hội, có rất nhiều người khu ma!”
“Mộc Dịch, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, anh sẽ toàn quyền xử lý”.
“Nhiệm vụ của em vẫn là giám sát Trương Sơn Thành”.
Nói xong, Giang Dương rời đi, không cho Mộc Dịch đi theo.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Những vụ án có liên quan đến người khu ma đều là những vụ án lớn. Rõ ràng Giang Dương muốn kết án vụ này, đến lúc đó anh ta sẽ lập được công lớn”.
Thì ra là vậy
Vì Giang Dương không để cho Mộc Dịch can thiệp nên tôi cũng không cần phải can thiệp nữa, chuyện giữa tôi và Lữ Vô Thiện đã được giải quyết, tôi cũng hy vọng lần này Lữ Vô Thiện có thể rời đi, sống ẩn dật cùng con gái.
Tôi nói: “Mộc Dịch, đi thôi, ở đây không còn việc của chúng ta nữa”.
Tôi đi về phía trước, Mộc Dịch vội vàng đi theo tôi, hỏi: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tôi nói: “Cô thì có chuyện gì vậy? Chuyện này đã nói là không báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí, sao lại đột nhiên báo cáo vậy?”
“Còn không phải vì anh à!”, Mộc Dịch tức giận nói: “Sau khi đưa Triệu Vũ về, tôi không tài nào ngủ được liền gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại của anh lại không liên lạc được”.
“Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh xảy ra chuyện rồi!”
“Tôi liền ra ngoài tìm anh, đến quán bar này. Ngay khi tôi vừa bước vào, tôi đã đụng độ với hai người, một trong hai người đó là pháp sư cấp ba. Tôi nhanh chóng lẻn vào trong sàn nhảy đầy hỗn loạn, nhờ những người ở sàn nhảy, tôi mới thoát ra được”.
“Lúc đó, tôi lập tức gọi cảnh sát. Cảnh sát bao vây quán bar, những người tu luyện bên trong cũng bỏ trốn. Tôi phát hiện một hang động trong nhà vệ sinh của một phòng bao riêng. Qua camera theo dõi quán bar, tôi cũng nhìn thấy anh đã đến phòng riêng này”.
“Tôi đi vào dọc theo hành lang rồi tìm thấy cánh cửa bí mật ở đây. Sức mạnh tôi không thể mở được cánh cửa bí mật, vì vậy tôi lập tức liên lạc với sư huynh của tôi”.
“Sau khi sư huynh tôi đến, cũng không phá vỡ được cấm chế. Tôi chỉ có thể nói với sư huynh của tôi những chuyện xảy ra gần đây. Sư huynh đã mắng tôi một trận, anh ấy trách tôi vì đã giữ bí mật với anh ấy”.
“Sư huynh đã suy nghĩ một hồi, nhận thấy chuyện này rất quan trọng, vì vậy đã báo cáo lên cấp trên”.
Thì ra Mộc Dịch báo cáo lên Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vì lo lắng cho tôi.
Tôi cảm thấy thật sự bất lực, đúng là chuyện gì cũng xảy ra được.
Tôi kể toàn bộ chuyện của Lữ Vô Thiện, ông ta gặp phải chuyện gì, rồi chuyện ông ta những năm qua đã vì con gái mình mà làm tất cả…
Mộc Dịch nghe xong thở dài một hơi: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận”.
“Lữ Vô Thiện đáng ra không nên sinh con gái ông ta ra”.
“Sơn Thành, anh quá tốt bụng, anh có biết vì một mình Lữ Tuệ San mà Lữ Vô Thiện đã giết hại bao nhiêu người không?”
“Tôi biết”, tôi nói: “Nhưng vợ và con gái của Lữ Vô Thiện vốn dĩ có thể sống và lớn lên khỏe mạnh bình thường, nhưng những người qua đường thờ ơ đó lại không giúp đỡ vợ của Lữ Vô Thiện”.
“Lữ Vô Thiện đúng là có sai, nhưng chung quy người sai là tên hung thủ đó, là những người qua đường thờ ơ đó”.
“Vợ của Lữ Vô Thiện đã xây dựng một bệnh viện ở khu ổ chuột để giúp đỡ người dân ở đó, nhưng cuối cùng lại chết trong khu ổ chuột, trong sự thờ ơ của những người qua đường…”
Mộc Dịch nói: “Anh nói không sai. Con gái của Lữ Vô Thiện bây giờ đã ổn. Nếu mọi chuyện kết thúc hoàn toàn là tốt nhất”.
“Nhưng… bây giờ sự việc đã được báo cáo cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí rồi. Sau khi Cục điều tra hiện tượng huyền bí biết những chuyện này, chắc chắn sẽ tiến hành điều tra toàn bộ, mà bể máu là bằng chứng có lợi nhất”.
“Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bao giờ buông tha cho Lữ Vô Thiện. Lữ Vô Thiện lại còn là một người khu ma, một kẻ ác mạnh như vậy Cục điều tra hiện tượng huyền bí càng không buông tha, ngược lại sẽ truy nã ông ta”.
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi lại không thể trách Mộc Dịch, lúc ấy, Mộc Dịch tưởng là tôi xảy ra chuyện…
Tôi và Mộc Dịch trở về nhà, tôi nằm trên giường, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngày xưa, tôi rất ghét Lữ Vô Thiện, luôn muốn xé xác ông ta thành nghìn mảnh, bây giờ tôi đã giảng hòa với Lữ Vô Thiện, nhưng ông ta lại gặp rắc rối.
Những chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, ngược lại còn… mệt mỏi hơn.
Tôi tính, đã nửa năm kể từ khi tôi làm thầy khai quang, trong nửa năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều hơn cả số chuyện trong mười tám năm của tôi.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói rằng tôi sẽ mất một trăm năm, hoặc một nghìn năm để trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế và phá vỡ phong ấn dưới đáy hồ.
Vậy bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra và bao nhiêu mối nguy hiểm tôi sẽ phải đương đầu trong ngần ấy năm chứ?
Tôi không dám tưởng tượng nữa!
Hơn nữa, trong trí nhớ kiếp trước của tôi, tôi từng bước trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, tu luyện, chiến đấu với yêu quái trong tám năm…
Những kí ức này cũng giống như trải nghiệm của cá nhân tôi, chỉ tám năm đã xảy ra quá nhiều chuyện, quá đáng sợ rồi!
Một cảm giác chán ghét dâng lên từ đáy lòng, tôi bỗng muốn trốn tránh, muốn bỏ lại tất cả những chuyện này, muốn sống một cuộc sống bình yên.
Nhưng tôi… tôi có thể quay lại không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ kết nối ý thức với tôi, cô ấy đã biết tôi nghĩ gì, nói: “Ngươi không thể quay lại nữa. Kể từ khi ký khế ước với ta, ngươi không thể quay lại cuộc sống trước đây nữa rồi”.
Tôi nói: “Nếu tôi cứ muốn quay lại thì sao?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ đương nhiên có thể cảm nhận được tôi rất nghiêm túc, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Thì ta sẽ lấy đi tất cả sức mạnh và tất cả mọi thứ của ngươi, sau đó tìm một người thích hợp để giúp ta hoàn thành việc của mình”.
“Ngươi đồng ý không?”
Mất đi sức mạnh của mình, tôi sợ tôi sẽ mất tất cả những gì tôi có bây giờ… Tôi sẽ trở thành Trương Sơn Thành bình thường một lần nữa.
Tới lúc đó, kẻ thù của tôi sẽ giết tôi mà không tốn chút sức lực nào…
Lòng tôi rối như tơ vò, chuyện gì cũng có thể lựa chọn, sức mạnh to lớn đã mang đến cho tôi vô vàn nguy hiểm, nhưng sau khi mất đi sức mạnh, tôi sợ mình sẽ không còn gì.
Liệu lúc đó những người phụ nữ của tôi có rời bỏ tôi? Liệu mối quan hệ của tôi với Âu Dương Bác, với những người bạn của tôi có thay đổi không?
Tôi không biết…
Hơn nữa, Lâm Ngọc Lam đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mạc Vũ và tôi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, Lý Giai Dao bị người của Bạch Long Sơn bắt đi, tôi chưa báo được thù cho bố mẹ Lý Giai Dao, và tôi cũng chưa tra ra được thân thế của mình…
Nghĩ đến đó, tôi thấy vô cùng khó chịu.
Tôi mất ngủ cả đêm.