Phần 9: Phức tạp
Bên ngoài căn biệt thự, nơi Hà Nhi vừa bắt trọn băng tội phạm quấy rối tình dục, không khí rất ồn ào và căng thẳng. Xe cảnh sát đậu khắp nơi, với đèn sáng đỏ phát ra từ các phương tiện cảnh sát và âm thanh còi xe vang lên liên tục. Những tấm dây phong tỏa được giăng ra để duy trì trật tự và giữ cho người dân không tiếp cận gần hơn.
Còn ở phía bên trong, Hữu Phúc đang được các nhân viên y tế chăm sóc vết thương, trong khi Hà Nhi hỗ trợ các chiến sĩ cảnh sát áp giải tội phạm ra xe, duy trì trật tự và an ninh tại hiện trường.
Lúc này Thái Trinh cũng đã tỉnh lại, cô nhận ra rằng Hà Nhi đã cứu mình khỏi nguy hiểm. Một cái nhìn biểu lộ sự thiện cảm và biết ơn dành cho Hà Nhi xuất hiện trên gương mặt của Thái Trinh. Cô quyết định tiến đến và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn vì đã cứu tôi.”
Hà Nhi đáp lại khiêm tốn: “Không có gì, tôi chỉ làm nhiệm vụ của một người cảnh sát thôi. Và thêm vào đó, chị cũng đã giúp đỡ chúng tôi trong nhiệm vụ lần này. Cảnh sát chúng tôi cũng phải cảm ơn chị.”
Khi ánh mắt của cả hai gặp nhau, họ nhận ra rằng cả hai đều nhớ đến sự việc với Thành Trung vào đêm qua. Một cảm giác bối rối xuất hiện trên hai gương mặt xinh đẹp.
Để giảm bớt không khí ngượng ngùng, Thái Trinh quyết định rời đi trước, để Hà Nhi tiếp tục công việc của mình.
Về phần Hà Nhi, dù đã bắt được tất cả bọn tội phạm và hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn có một vết gợn trong lòng nàng. Sự việc xảy ra vẫn làm nàng cảm thấy khó tả, và dấu ấn của nó không thể nào xóa sạch.
Dù đã trở nên mạnh mẽ và quyết đoán qua các trải nghiệm trong nghề cảnh sát, nhưng những ký ức khó khăn vẫn còn đọng lại trong tâm hồn của Hà Nhi. Cảm giác tủi hổ và căng thẳng vẫn chiếm một phần của nàng, và không thể nào hoàn toàn xua tan bằng việc bắt giữ những tên tội phạm.
Hà Nhi trở về sở cảnh sát trong sự chúc mừng và tán dương của đồng đội về thành tích bắt giữ nhóm tội phạm. Nàng cố gắng giữ cho mình sự vui tươi và tự hào trên khuôn mặt, cho đến khi đối diện trực tiếp với Thành Trung…
“Em làm tốt lắm, chúc mừng em lần này đã lập công lớn, cấp trên chắc chắn sẽ rất hài lòng về nhiệm vụ lần này.”, Thành Trung không tiếc lời khen ngợi Hà Nhi.
“Em cảm ơn, nhiệm vụ lần này thành công là nhờ có sự phối hợp tốt của cả đội chứ không chỉ riêng mình em…”, Hà Nhi khiêm tốn từ chối nhận công về phía mình, ánh mắt của nàng có chút bối rối không dám nhìn Thành Trung.
Điều bất thường này nhanh chóng được Thành Trung nhận ra, với tính cách của Hà Nhi, khi bắt được kẻ mà nàng căm ghét nhất thì đúng ra nàng phải tỏ ra vui vẻ, nhưng Hà Nhi lúc này lại không có một chút phấn khích nào. Thành Trung nghi ngờ đã có điều không hay xảy ra, anh lập tức hỏi nàng:
“Có chuyện gì làm em không vui sao?”
“Không có gì, sao em lại không vui cơ chứ?”, Hà Nhi đáp lại Thành Trung một cách gượng gạo, nàng rõ ràng là một người không biết nói dối.
“Có phải… lúc bắt giữ lũ tội phạm đã có chuyện gì xảy ra không? Em hãy cho anh biết!”
“Không! Em đã nói là không có gì mà!”
“Em không nói thì anh sẽ đi hỏi cậu Phúc!”
“ĐỪNG!”
Hà Nhi bỗng tỏ ra kích động mạnh khi Thành Trung nhắc đến Hữu Phúc. Phản ứng của nàng làm cho Thành Trung cảm thấy vô cùng lo lắng, sự bối rối trên gương mặt Hà Nhi ngày càng lộ rõ. Thành Trung biết chắc chắn đã có gì không hay xảy ra với Hà Nhi, và Hữu Phúc cũng biết chuyện này, nhưng anh biết có thể đây không phải là lúc tốt nhất để hỏi nàng.
“Thôi được rồi, anh sẽ không hỏi em nữa. Anh chỉ muốn cho em biết là anh luôn ở đây, sẵn sàng chia sẻ với em, em biết điều đó mà đúng không Nhi?”, Thành Trung cố gắng làm dịu tình hình, anh vẫn tỏ ra là người ân cần, quan tâm chu đáo cho Hà Nhi.
Hà Nhi nhận ra phản ứng thái quá vừa rồi của mình, nhưng thật sự nàng đang rất lo lắng, nàng không biết phải kể với Thành Trung như thế nào. Cơ thể mà nàng dành anh, hôm nay đã bị một gã tội phạm “vấy bẩn”… Hà Nhi chỉ gật đầu nhẹ với Thành Trung, nàng sau đó xin phép rời đi.
Sau khi kết thúc ngày làm việc, dù rằng Thành Trung đã chủ động đề nghị cả hai cùng đến nhà anh để ăn tối, nhưng với tâm trạng không được tốt, Hà Nhi đã từ chối và quyết định sẽ ghé qua nhà mẹ để tâm sự cùng bà.
Khi chiếc xe máy của Hà Nhi đậu vào trong sân nhà của mẹ, bóng hình thân thương của bà Liên xuất hiện từ cánh cửa mở ra. Ánh đèn vàng ngoài sân phản chiếu trên khuôn mặt bà, làm cho nụ cười ấm áp trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“Hôm nay con gái lại đến thăm mẹ à?” – Bà Liên đứng đó, dang rộng vòng tay chào đón con gái thân yêu của bà.
Hà Nhi không kìm được nụ cười hạnh phúc, nàng đá chống để tắt máy, bước xuống xe và ôm mẹ vào lòng. Cảm giác ấm áp của cái ôm làm cho nàng chỉ muốn đắm chìm trong lòng mẹ, nàng không nói một lời nào, nhưng hành động của nàng như một lời nói không cần lời.
“Con gái của mẹ có tâm sự đúng không?” Mẹ Hà Nhi hỏi, tiếng nói truyền đạt sự an ủi và yêu thương. “Hãy vào nhà và kể cho mẹ nghe mọi chuyện nhé, mẹ sẽ luôn ở đây để lắng nghe và chia sẻ cùng con.”
Với sự đón nhận ấm áp từ mẹ, Hà Nhi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Bước vào nhà, nàng biết rằng ở đây, trong không gian ấm cúng và yên bình của gia đình, mọi khó khăn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn và mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách bình yên.
Mẹ Hà Nhi dẫn nàng vào ghế sofa, đặt một ly trà ấm trên bàn và ngồi xuống bên cạnh.
“Con đã gặp phải chuyện gì?” Bà Liên hỏi, đôi mắt đầy quan tâm nhìn con gái.
Hà Nhi thở dài và bắt đầu kể về những gì đã xảy ra trong ngày, từ nhiệm vụ căng thẳng đến cảm xúc phức tạp mà nàng đang trải qua. Bà Liên sau khi biết con gái phải chịu nhiều thiệt thòi thì liền động viên an ủi.
“Để bắt được tên tội phạm, thật sự con đã chịu thiệt thòi rồi, con gái của mẹ.”, Bà Liên nắm lấy tay Hà Nhi để an ủi.
Hà Nhi nhìn mẹ, trong đầu nàng thật ra còn một câu hỏi muốn được giải đáp, câu hỏi mà nàng nghĩ mẹ nàng là người duy nhất có thể giúp nàng trả lời.
“Mẹ ơi, thật ra điều làm con cảm thấy lo lắng và không vui, không phải là việc con bị tên tội phạm lợi dụng… mà là những phản ứng của cơ thể con trong hoàn cảnh đó.” – Hà Nhi ngưng lại một chút, nét mặt nàng một lần nữa trở nên bối rối – “Lúc đó, dù biết trước mặt là một tên tội phạm và bản thân đang trong tình thế nguy hiểm. Nhưng con không hiểu sao, hạ thể của con lúc đó lại… tiết ra rất nhiều ‘nước’… Có phải điều đó chứng minh con là một đứa con gái hư hỏng?”
Hà Nhi nhìn bà Liên, ánh mắt mong chờ một câu trả lời từ mẹ. Đáp lại, bà Liên nở một nụ cười ấm áp, bà vuốt tóc con gái, sau đó giải thích cho sự ngây ngô của nàng: “Ngốc quá, còn tưởng là chuyện gì, nếu chỉ là chuyện đó mà làm con bận tâm thì con hãy yên tâm. Đó thực ra chỉ là phản ứng bình thường của phụ nữ thôi con à!”
“Phản ứng bình thường?” – Hà Nhi mở to mắt ngạc nhiên, mong chờ sự giải thích thêm từ mẹ.
“Phải! Trước hết mẹ thừa nhận, khi mẹ ở tuổi của con, bản thân mẹ cũng đã từng thắc mắc như con vậy, nhưng dần dần mẹ nhận ra cơ địa của mẹ có phần dễ bị ‘ra nước’. Mỗi lần mẹ và cha con gần nhau thì hạ thể của mẹ luôn luôn ẩm ướt. Có thể điều này đã di truyền sang con. Thứ hai, việc âm đạo tiết ra chất nhờn để bôi trơn khi bị kích thích là chuyện bình thường, dù trong hoàn cảnh nào, bất kể có là hoàn cảnh nguy hiểm hay không. Đó căn bản là phản ứng tự nhiên của mọi sinh vật, kể cả con người. Cho nên con không cần phải lo lắng gì cả!”
Những lời giải thích của bà Liên giúp cho Hà Nhi cởi bỏ áp lực đè nặng trong lòng, nàng hiểu được hơn về cơ thể của chính mình, nàng nhận ra rằng đã quá ngốc khi nghĩ bản thân đã quá buông thả.
Sau khi đã thông suốt mọi chuyện, Hà Nhi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nàng bỗng cảm thấy nhớ Thành Trung, hôm nay nàng đã làm anh lo lắng. Hà Nhi quyết định gọi cho anh để nói lời xin lỗi…
“Um… A… Mạnh nữa đi anh… Ummmm!”
Tiếng rên rỉ đầy sung sướng phát ra từ một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta đang đứng thẳng hai chân, hai tay chống thẳng vào bức tường trước mặt, tấm lưng trắng ngần ép cong xuống dưới, cố gắng chổng cao bờ mông tròn trịa ra phía sau để đón nhận những cú thúc như vũ bão đến từ một chàng trai cường tráng.
“A… Anh làm em SƯỚNG quá… A…”
Cô gái tiếp tục rên la, nhưng dường như tiếng rên đầy khêu gợi đó của cô không làm thay đổi sắc mặt của chàng trai ở phía sau. Chàng trai với gương mặt lạnh lùng, hai tay giữ chặt bên hông cô gái, đều đặn thúc mạnh dương vật vào sâu trong âm đạo cô gái như một nhiệm vụ mà anh bắt buộc phải làm, không một cảm xúc.
Cô gái dù đang tận hưởng cảm xúc sung sướng mà dương vật chàng trai mang lại, nhưng cô cũng nhận ra thể xác của anh đang ở đây nhưng con tim lại đang ở nơi khác. Cô quyết định dùng lời khiêu khích anh.
“Um… cô gái tên Nhi đó thật là lợi hại à nha… Um… xem ra dù em có banh lồn cho anh địt thì cũng không giữ được tâm trí anh ở bên em lúc này… Um…”
Thành Trung khi nghe Thái Trinh nhắc đến Hà Nhi, anh lập tức ngừng nhấp dương vật vào hạ thể Thái Trinh. Điều này làm cho Thái Trinh biết mình đã nói trúng tim đen của anh.
“Vậy ra, đúng là Đại úy Trung hôm nay không có tâm trạng là vì chuyện liên quan đến Hà Nhi à?” – Thái Trinh tiếp tục khiêu khích.
Tuy nhiên Thành Trung không nói một lời, anh hít một hơi thật sâu, sau đó giữ chặt bên hông Thái Trinh… khi anh thở ra, một cú “đâm” cực mạnh vào tận tử cung làm Thái Trinh chới với.
“A… Phải như vậy chứ! Mạnh nữa lên nào”
Lời khiêu khích của Thái Trinh thật sự có công dụng, cô đã làm cho Thành Trung “nổi giận”, anh lấy hết sức địt mạnh cô nàng từ phía sau. Cảm giác kích thích do sự co khít bên trong âm đạo Thái Trinh làm cho Thành Trung dần dần cảm thấy nóng trong người.
Tối nay, Thành Trung đến đây vì Hà Nhi nhất quyết từ chối gặp anh, ngoài ra anh cũng đã hứa với Thái Trinh về một ân huệ khi cô giúp anh làm “mồi nhử” lũ tội phạm, và đây là dịp để anh trả lễ. Tuy nhiên, vì những hành động bất thường của Hà Nhi nên Thành Trung trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng, dù đang làm tình với Thái Trinh nhưng tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ về Hà Nhi. Chỉ cho đến khi bị Thái Trinh khiêu khích, Thành Trung mới tập trung trở lại vào sự sung sướng của hiện tại.
Thành Trung sau khi làm Thái Trinh sung sướng trong tư thế doggy, anh lúc này nằm xuống chiếc giường bên cạnh, Thái Trinh nhanh chóng leo lên phía trên, để dương vật anh đâm thẳng vào âm đạo mình và ngồi xuống…
“Um… em thích tư thế này…” – Thái Trinh rên rỉ, cô ngửa đầu ra phía sau, cảm nhận toàn bộ dương vật Thành Trung chui sâu vào âm đạo ẩm ướt của mình.
Thành Trung đưa hai tay xoa nắn bộ ngực căng đầy của Thái Trinh, trong đầu anh bỗng xuất hiện sự so sánh giữa Hà Nhi và cô gái trước mặt.
Thái Trinh như đọc được suy nghĩ của Thành Trung, cô nàng lập tức mở miệng hỏi anh: “Sao nào, giữa em và cô bé Nhi đó, ngực của ai đẹp hơn?”
Thành Trung nhép miệng cười, anh không trả lời nhưng trong đầu đã có đáp án. Điều này làm cho Thái Trinh tỏ ra ghen tức, cô ta lập tức đáp trả: “Phải rồi, ngực của em sao có thể bằng của cô ta. Với bộ ngực tròn trịa đó, hèn chi tên tội phạm sáng nay đành phải khuất phục.”
Câu nói của Thái Trinh làm Thành Trung giật mình. Chuyện sáng nay khi Hà Nhi khuất phục lũ tội phạm anh vẫn chưa biết rõ chi tiết, anh hỏi Hà Nhi – nàng không trả lời, anh hỏi Hữu Phúc – cậu ta cũng nói không biết, giờ đây anh nhớ ra sáng nay Thái Trinh cũng đã có mặt ở đó.
“Chuyện sáng nay! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Thành Trung bỗng trở nên thô lỗ, anh vô thức bóp mạnh một bên ngực Thái Trinh như muốn tra hỏi cô.
“A… anh làm em đau…”
Thành Trung nhận ra sự thô lỗ của mình, anh thả lỏng cơ thể, từ tốn hỏi lại Thái Trinh: “Chuyện sáng nay lúc Nhi bắt tên tội phạm, em cũng có mặt đúng không? Hãy kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra?”
“Thì ra anh muốn biết chuyện đó, có vẻ cô bé Hà Nhi đó không có gan để kể cho anh nghe! Nhưng nếu anh muốn biết thì phải coi anh thể hiện như thế nào đã nha.” – Thái Trinh vừa nói vừa nhìn Thành Trung với ánh mắt đầy ma mị.
Câu nói của Thái Trinh càng làm Thành Trung sôi máu, linh tính mách bảo đã có chuyện không hay thật sự xảy ra. Thành Trung nhanh chóng gồng mình, hạ thể liên tục di chuyển làm cho dương vật anh đâm sâu hơn vào âm đạo Thái Trinh, tất cả chỉ vì anh muốn thỏa mãn cô nàng để cô ta kể cho anh nghe sự việc đã xảy ra với Hà Nhi.
“A… Em thích khi anh làm động tác này… Nếu anh đã ngoan như vậy, thì được rồi, em sẽ kể cho anh nghe những gì em biết!”
Thái Trinh say mê cảm giác sung sướng mà Thành Trung đem lại, cô quyết định kể lại chuyện sáng nay cho Thành Trung nghe:
“Thật ra lúc đó, em bị bọn chúng đánh thuốc mê… Um… cho nên em không hoàn toàn chứng kiến mọi chuyện. Em chỉ biết khi bắt đầu tỉnh lại thì cũng là lúc… A… em thấy… Hà Nhi đang trong tình trạng khỏa thân, và đang cởi trói cho anh cảnh sát còn lại…”
Những lời kể của Thái Trinh làm Thành Trung càng nóng máu, anh tập trung mọi sức lực còn lại vào hạ thể mình, trong tư thế nằm ngửa, anh thúc hạ thể lên xuống một cách liên hồi…
“… Um… chưa hết, lúc đó em còn thấy tên tội phạm dù đã nằm bất tỉnh trên đất, nhưng hắn cũng trong tình trạng trần truồng, dương vật của hắn vẫn căng cứng và ướt đẫm chất nhờn… Em nghĩ… A… đã có chuyện gì xảy ra giữa hắn và cô bé Hà Nhi đó… A… A… A…”
Câu chuyện có phần “thêm mắm, thêm muối” của Thái Trinh đúng là đã qua mặt được Thành Trung, anh nổi cơn tức giận, giữ chặt cả thân hình Thái Trinh phía trên người mình, hạ thể anh đâm sâu hết cỡ như muốn xé toang âm đạo của nàng…
“A… Em sướng… EM RAAAAA”
“Ư…”
Cả hai cùng gồng mình rên lên đầy dâm dục, Thành Trung cuối cùng xuất tinh ngập đầy âm đạo của Thái Trinh. Một cảm giác căng tức tràn lên đầy lồng ngực của anh…
Thành Trung sau đó buông lỏng cơ thể Thái Trinh, anh đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa nhằm giải tỏa con nóng trong người.
Đồng thời lúc này, điện thoại của Thành Trung ren lên, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Hà Nhi.
“Alo!” – Thái Trinh bắt máy và trả lời.
“Alo? Anh Trung?”
“À, anh Trung lúc này hơi bận, em gọi cho anh ấy có chuyện gì?” – Giọng điệu Thái Trinh có phần mỉa mai.
“Ai vậy? Chị Thái Trinh? Sao điện thoại anh Trung lại ở chỗ chị?”
“À, anh Trung đêm nay sẽ ở chỗ của tôi, hiện anh ấy đang tắm. Đợi anh ấy ra tôi sẽ nói anh ấy gọi lại cho em?”
“KHÔNG CẦN! Cảm ơn chị”
*Tít tít*
Thải Trinh nở một nụ cười nửa miệng, đêm nay cô quyết giữ Thành Trung lại bên mình.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/truyen-18-nu-canh-sat-xinh-dep.html
Ở phía Hà Nhi, sau khi cúp máy, một cảm giác ghen tuông pha lẫn đau xót dâng trào trong lòng nàng… Nàng giận Thành Trung, nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, nàng nghĩ mình là ai mà được quyền ngăn anh đến bên người phụ nữ khác. Chẳng qua cả hai chỉ mới ngủ với nhau vài lần, đến lời yêu chính thức cả hai còn chưa nói thì làm sao nàng có quyền giận anh…