Phần 18: “Kiểm tra sức khỏe”
Ngày hôm sau…
Hà Nhi quyết định dành cả ngày hôm nay để thực hiện việc “kiểm tra sức khỏe” – một nhiệm vụ mà Hồng tỷ đã giao cho nàng. Khi nhắc đến điều này, Hà Nhi có chút bối rối về ý nghĩa thực sự của việc kiểm tra này. Nàng tự hỏi liệu rằng Vạn Phát có thực sự quan tâm đến sức khỏe của nhân viên làm việc cho mình không hay chỉ đơn giản là một bước kiểm soát khác? Liệu mỗi nhân viên dưới quyền của Hồng tỷ thực sự được kiểm tra sức khỏe định kỳ? Nhưng rồi khi cầm trong tay tấm card visit – Phòng khám chuyên khoa thẩm mỹ Venus – Hà Nhi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên, nàng biết rằng bản thân không có lựa chọn nào khác. Nếu muốn giành được lòng tin của Hồng tỷ hơn nữa, nàng phải vượt qua được bài kiểm tra này trước.
Hà Nhi nhanh chóng chọn cho mình một bộ váy phù hợp, nàng cảm thấy mình cần phải làm một ấn tượng tốt khi đến phòng khám. Sau khi mặc xong, nàng lên xe và lái thẳng đến địa chỉ được ghi trên tấm card visit.
Chiếc xe của nàng chậm rãi tấp vào bên đường, trước một phòng khám chuyên khoa thẩm mỹ. Một tấm bản hiệu thật lớn in dòng chữ “Phòng khám chuyên khoa thẩm mỹ Venus – Nơi phái đẹp gửi gắm niềm tin”. Bên cưới biển hiệu còn có hình một vị bác sĩ với gương mặt tươi cười được in rõ nét, bên cạnh là hàng chữ giới thiệu – Bác sĩ Trịnh Đắc Nhân.
Hà Nhi nhìn lại tấm card visit trong tay, thì thầm với bản thân đã đến đúng chỗ. Nàng nhanh chóng chạy vào bãi gửi xe, gã bảo vệ khi thấy Hà Nhi đột nhiên ánh mắt tỏ ra tò mò, như đang đánh giá vị khách vừa mới đến, cử chỉ của ông ta không giống một người bảo vệ thông thường.
Khi Hà Nhi bước vào phòng khám, nàng ấn tượng trước sự khang trang và tinh tế của mọi thứ xung quanh. Nội thất được bài trí một cách tỉ mỉ, với gam màu trắng làm chủ đạo, tạo nên một không gian thanh lịch và sạch sẽ.
Bước vào, Hà Nhi cảm nhận được sự chào đón từ nụ cười của nhân viên tiếp tân. “Xin chào quý khách,” cô ấy nói với một giọng điệu dễ thương và niềm nở, “Không biết là chị đã đặt chỗ trước chưa ạ?”
Hà Nhi cảm thấy mình lúng túng khi không biết phải trả lời thế nào. Nàng chỉ đến đây theo chỉ đạo của Hồng tỷ, nhưng nghĩ lại, nếu bà ta đã sắp xếp cho nàng đến đây, chắc chắn đã có sự chuẩn bị trước. Do đó, Hà Nhi quyết định nhờ lễ tân kiểm tra thông tin giúp mình: “À, em có thể kiểm tra trên hệ thống giúp chị được không? Tên của chị là Hà Nhi!”
Khi nghe Hà Nhi nhắc đến tên mình, cô gái tiếp tân dường như nhận ra điều gì đó. Dù cố tỏ ra bình thản, nhưng sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Hà Nhi. Không cần kiểm tra, cô gái tiếp tân báo lại với một nụ cười: “À, thì ra là chị Nhi ạ. Vậy thì chị có lịch hẹn rồi. Chị vui lòng ngồi đợi một chút, em sẽ đi thông báo với bác sĩ ạ.”
Ngồi trên hàng ghế đơn điệu trong sảnh tiếp tân, Hà Nhi bắt đầu cảm nhận sự lạ lùng lan tỏa trong không gian xung quanh. Dù phòng khám này được trưng bày trang nhã và hiện đại, nhưng lạ thay lại không có vị khách nào khác ngoài nàng. Sự yên tĩnh và trống trải khiến nàng cảm thấy một cảm giác lo lắng và sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Với một người từng luôn tránh né những nơi như bệnh viện hay phòng khám, việc phải đến đây và tuân thủ theo chỉ dẫn của xã đoàn làm Hà Nhi cảm thấy một phần lo sợ. Hai bàn tay nàng tự nhiên đan chặt vào nhau, linh tính trong lòng mách bảo rằng có điều gì không hay đang chuẩn bị diễn ra.
Tiếng mở cửa phòng vang lên từ xa, và sau đó, một cô gái xinh đẹp với trang phục sành điệu bước ra từ bên trong. Cô ta đi ngang qua mặt Hà Nhi, nét mặt cô ta ửng đỏ, thoáng lén nhìn nàng, rồi cúi đầu và đi ra khỏi cửa. Hà Nhi nhìn theo dáng đi bối rối của cô gái, nàng phát hiện ra phía sau váy của cô gái thấm ướt một vùng ngay mông, một cảm giác bất an lạ lùng lập tức trỗi dậy trong lòng.
“Chị Nhi! Mời chị đi theo em!” – Giọng nói của cô gái tiếp tân lúc này bỗng vang lên ngay phía sau lưng nàng.
“À được, cảm ơn em.” – Hà Nhi bối rối, đứng lên, đi theo cô ấy.
Nàng được dẫn vào một căn phòng khám, mà dường như cũng là căn phòng mà cô gái xinh đẹp vừa mới rời đi. Không khí trong phòng khá lạnh, một người đàn ông bận áo bác sĩ đứng sẵn ở đó, tươi cười chào đón nàng. Hà Nhi nhận ra gương mặt của vị bác sĩ, do hình ảnh của ông được in lớn ngay ngoài phòng khám – bác sĩ Trịnh Đắc Nhân.
“Chào cô Hà Nhi, tôi đang rất mong chờ sự hiện diện của cô!” – Bác sĩ Nhân, một người đàn ông trung niên, nở một nụ cười sảng khoái, chào đón Hà Nhi.
“Mong chờ… tôi?” – Hà Nhi cảm thấy thắc mắc với câu nói của vị bác sĩ.
“Đúng vậy!” Bác sĩ Nhân trả lời, và trên khuôn mặt của ông hiện lên một chút hào quang bí ẩn. Nụ cười của ông trở nên đầy ẩn ý. “Dường như Hồng tỷ không tiết lộ gì cho cô à?”
“Hồng tỷ?” – Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hà Nhi khi vị bác sĩ nhắc đến tên bà. Nàng lập tức nhận ra vị bác sĩ trước mặt mình có thân thế không hề bình thường. Nhưng Hà Nhi không biểu lộ suy đoán của mình, nàng trả lời một cách tự nhiên:
“Không… Chị ấy chỉ bảo tôi đến đây để kiểm tra sức khỏe?”
Bác sĩ Nhân nở một nụ cười mỉa mai, “Kakaka, hay cho câu kiểm tra sức khỏe.” Ông đi đến bàn làm việc và lấy một tờ giấy sẵn trên đó, mà Hà Nhi nhận ra là có tên của mình. Ông đưa tờ giấy đó cho Hà Nhi xem, và bắt đầu giải thích:
“Thôi thì tôi cũng không cần phải giấu diếm gì cả. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, nên tôi sẽ giải thích cho cô hiểu một chút về buổi kiểm tra hôm nay thật sự là gì…”
Ông bác sĩ ngồi xuống ghế, bộ dạng rất khoan thai, từ từ nói tiếp:
“… Như cô đã thấy, đây là một phòng khám thẩm mỹ, vì vậy không ai đến đây để kiểm tra sức khỏe thông thường cả. Người đến đây, hoặc là có nhu cầu phẫu thuật thẩm mỹ để làm đẹp bản thân, hoặc là đến để được tư vấn, trải nghiệm những dịch vụ làm đẹp đặc biệt. Và cô, cũng như những cô gái khác mà Hồng tỷ gửi đến, thuộc vào loại thứ hai.”
Ông bác sĩ ngưng lại một chút, gương mặt tỏ ra tin tướng, ông nói:
“Để tôi cho cô biết, những cô gái như cô để được Hồng tỷ cho phép đi khách, thì trước hết phải đạt được những tiêu chuẩn nhất định về vẻ đẹp cả bên ngoài, lẫn bên trong. Và ở đây, chúng tôi sẵn sàng cung cấp loại hình dịch vụ thẩm định chất lượng này.”
Ông nhấn mạnh, chỉ vào tờ giấy trên tay mà Hà Nhi đang cầm…
“Và tờ giấy đó, chính là một loại chứng chỉ xác nhận là cô có đủ tiêu chuẩn hay không, và tôi chính là người thẩm định và ký nó!”
Hà Nhi nghe những gì bác sĩ Nhân nói mà lòng không khỏi ghê tởm, giấy thẩm định chất lượng của một cô gái? Trên đời thật sự có loại hình dịch vụ này sao?
Bác sĩ Nhân nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Hà Nhi, ông để nàng tự do suy nghĩ. Sau khi giải thích sơ bộ, ông đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến rót một ly nước lọc, rồi mời Hà Nhi uống:
“Tôi biết những gì tôi vừa nói còn khá xa lạ với cô, nhưng cô cứ yên tâm, tôi đã làm công việc này hơn chục năm rồi, đã thẩm định cho không biết bao nhiêu cô gái của Hồng tỷ. Vậy nên, hãy cứ thả lỏng bản thân và làm theo những gì tôi nói, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”
Hà Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối bời không yên. Nàng tự an ủi mình, ít nhất đến lúc này, ông bác sĩ cũng thể hiện sự trực tính. Nàng hy vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng như ông ấy nói. Hà Nhi nắm lấy ly nước và uống một ngụm, cảm giác sảng khoái từ nước lọc lan tỏa trong cơ thể, giúp nàng giảm bớt đi sự căng thẳng.
“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu thôi… Xin mời cô cởi hết đồ ra cho!” – Bác sĩ Nhân nói, yêu cầu đầu tiên đã làm cho Hà Nhi cảm thấy bối rối.
“Cởi đồ?”
“Phải, không cởi đồ thì làm sao tôi kiểm tra được chứ?” – Ông bác sĩ nhấn mạnh, ánh mắt không lấy một chút biểu cảm.
Hà Nhi không có lựa chọn nào khác, nàng hít một hơi thật sâu, không khí lạnh trong phòng như thấm vào từng lỗ chân lông, khiến cho Hà Nhi nổi da gà. Dù cảm thấy ngượng ngùng, nàng chậm rãi cởi bỏ chiếc váy liền thân, đôi tay run run khi kéo khóa váy xuống, làn da của nàng trắng mịn như ngọc, vòng một căng tròn ẩn sau chiếc áo ngực ren màu đen, tạo ra một sức hút khó cưỡng.
Bác sĩ Nhân lúc này ánh mắt liền có sự thay đổi, đôi chân của ông bất giác nhích lên một bước, như muốn tiến gần hơn để quan sát cơ thể của Hà Nhi. Giọng ông không còn giữ được sự điềm tĩnh như trước:
“Cô có một hình thể rất đẹp!”
Mặc dù được khen ngợi, Hà Nhi không cảm thấy tự hào, mà thay vào đó, nàng chỉ cảm thấy sự kỳ quặc và khó chịu lan tỏa trong lòng. Hai tay nàng vô thức bắt đầu đan chéo phía sau, vô tình làm cho bộ ngực của nàng nổi bật hơn, thu hút ánh nhìn chăm chú của bác sĩ Nhân.
Ông ta lúc này đã tiến sát lại Hà Nhi, và nàng cảm nhận rõ hơi thở ngắn của ông như dấu hiệu của sự hứng thú không kiềm chế được. Ông ta sau đó đi quanh Hà Nhi một vòng, từ phía trước đến phía sau lưng nàng, tạo ra một áp lực không lường trước được. Bất ngờ, ông bác sĩ đưa tay nắm lấy khóa ngực sau lưng của Hà Nhi, mở ra trong sự bất ngờ và phản xạ của nàng.
“A, bác sĩ, ông đang làm gì vậy!”
Hà Nhi giật mình với hành động bất ngờ của ông, nàng vội vàng đưa tay che ngang ngực, cố gắng ngăn không cho chiếc áo lót ren rơi xuống.
Bác sĩ Ngân thì lại tỏ ra hiển nhiên, ông đi đến trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Tôi cần kiểm tra tất cả, không chỉ là áo lót, mà ngay cả quần lót. Cô hãy cởi ra hết đi!”
Hà Nhi đỏ mặt tía tai, càng ngày nàng càng thấy yêu cầu của ông ta quá quắt, nàng tỏ ra cáu gắt: “Ông!”
“Tôi chỉ làm theo quy trình thôi, cởi hay không thì tùy cô. Cởi thì chúng ta tiếp tục, không thì mời ra về! Tôi sẽ báo cáo chuyện này lại với Hồng tỷ.” – Ông ta vừa nói, vừa quay lưng đi về phía bàn làm việc, nhưng trong lòng thật ra lại đang trào dâng với sự kích thích bởi vẻ đẹp của Hà Nhi.
Hà Nhi, dù rất không cam lòng để ông bác sĩ lợi dụng, nhưng thực sự nàng không có quyền từ chối ông ta. Ông ấy có thể làm cho nàng mất đi sự tín nhiệm từ Hồng tỷ. Đắn đo một chút, nhưng cuối cùng Hà Nhi cũng đành phải tuân theo yêu cầu của bác sĩ Nhân.
“Được! Tôi sẽ cởi!”
Nhìn thấy quyết định của Hà Nhi, ông bác sĩ Nhân chỉ nhếch một nụ cười kiêu ngạo. Ông đã quá quen với chiêu này khi áp dụng với những cô gái lần đầu đến kiểm tra. Ông quay lại với nụ cười trên miệng, điềm nhiên chờ đợi để chiêm ngưỡng sự trần trụi của Hà Nhi.
Hà Nhi cúi đầu, không dám nhìn ông bác sĩ, hai tay nàng nắm chặt, từ từ để chiếc áo ngực bung ra. Hai bầu ngực tròn trịa của nàng phơi bày trước mắt ông bác sĩ, tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên và gợi cảm. Mắt ông ta mở to, hơi thở trở nên gấp gáp, dưới đáy quần trở nên căng cứng dữ dội.
“Đẹp! Đẹp lắm! Làn da trắng hồng, hai bầu ngực tròn trịa, núm vú ửng hồng!” – Bác sĩ Nhân không tiếc lời khen vẻ đẹp của Hà Nhi. Ông ta, với thâm niên trong nghề, đã được chiêm ngưỡng cơ thể của biết bao phụ nữ, nhưng ông phải thừa nhận, không ai trong số những người ông từng thấy đẹp như Hà Nhi. Thậm chí, nếu có người đến nhờ ông sửa lại cho họ đẹp như nàng, ông cũng không nghĩ mình có thể làm được. Trong mắt ông, tỷ lệ cơ thể của Hà Nhi là trên cả hoàn hảo.
“Tiếp tục đi nào…”
Hà Nhi biết ông ta nói gì, nàng chậm rãi cúi người, hay tay nắm lấy hai bên quần lót, nhẹ nhàng cởi xuống. Chiếc quần lót ren được nàng kéo qua gót chân, toàn thân nàng lúc này hoàn toàn trống trãi, cảm giác gió lạnh ùa vào không làm nàng rùng mình bằng ánh mắt thèm thuồng đến từ ông bác sĩ.
“Hoàn hảo, cô có một đôi chân dài thon gọn vô cùng đẹp!”
Bác sĩ Nhân không thể ngừng khen ngợi Hà Nhi, dường như mỗi lần nàng cởi bỏ một lớp quần áo trên người là một kỳ quang xuất hiện trước mặt ông.
Sau khi chiêm ngưỡng Hà Nhi kỹ càng, ông bác sĩ lấy bút ghi chép vào tờ đánh giá của nàng, ông ta nói: “Về điểm hình thể, tạm thời tôi cho cô điểm tuyệt đối…” – Nói đoạn, ông ta đứng dậy, trên tay vẫn cầm theo tờ giấy, đi đến bên cạnh Hà Nhi, “… tuy nhiên, vẫn còn nhiều thứ phải kiểm tra kỹ hơn!”
Kết thúc câu nói, ông bác sĩ đưa tay lên chạm nhẹ vào bầu vú tròn trịa của nàng.
“A, ông!” Hà Nhi giật bắn người, nàng bước lui né tránh bàn tay ông bác sĩ, gương mặt tỏ rõ sự ngại ngùng.
“Đây là quy trình kiểm tra, nếu cô tiếp tục không hợp tác, tôi sẽ phải đánh giá cô không đạt yêu cầu.” – Một lần nữa ông ta đưa tờ giấy đánh giá lên trước mặt Hà Nhi, dùng nó để gây áp lực cho nàng.
Hà Nhi nhận ra rằng mình đang ở trong thế yếu, không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhẫn nhịn. Trong lòng, nàng chỉ biết thầm cầu rằng mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc và gã bác sĩ sẽ không làm điều gì quá đáng hơn nữa.
Bác sĩ Nhân thấy Hà Nhi không dám phản kháng, ông một lần nữa dùng tay chạm lên ngực nàng. Cảm giác mềm mại, căng tròn truyền đến từ hai bầu ngực làm cho ông bác sĩ thích thú. Những ngón tay ông bóp nhẹ hai bầu vú nàng, ngày một mạnh hơn, một trong số chúng cố tình đánh lên núm vú nhỏ xinh. Hà Nhi cắn răng, cơ thể uốn éo theo từng động tác của ông bác sĩ… đột nhiên ông ta dùng ngón tay kẹp nhẹ hai núm vú, se se liên tục.
“Đừng mà…” – Hà Nhi rùng mình, cố gắng tránh né bàn tay của ông bác sĩ…
“Cố gắng một chút đi, tôi chỉ làm theo quy trình thôi. Động tác này để kiểm tra độ nhạy cảm của cơ thể cô. Nếu thấy ray rứt, kích thích thì đó là dấu hiệu tốt… Còn nếu thấy đau nhức, gai ngứa bên trong thì cho tôi biết.” – Bác sĩ Nhân nói như rất chuyên nghiệp, trong khi gương mặt thì lại tỏ ra rất thích thú trước biểu hiện của Hà Nhi.
Hà Nhi cúi đầu, môi nàng mím chặt, hay tay bấu mạnh vào đùi. Những ngón tay bác sĩ Nhân vẫn không ngừng se siết, làm cho hai núm vú Hà Nhi sưng lên, căng cứng se lại với nhau. Ngực nàng bất giác ưỡn ra, cảm giác day dứt nhưng không kém phần kích thích chạy dọc sống lưng, làm cơ thể nàng dần dần buông lỏng.
“A… Um…”
Tiếng khẽ thoát ra khỏi cổ họng nàng một cách vô thức, cả người run lên nhè nhẹ. Hai bên ngực nàng liên tục bị kích thích dẫn đến cảm giác căng tức dữ dội, ký ức về việc bị hai gã mỹ đen thay nhau bú liếm ngày hôm qua bỗng chốc ùa về.
“Ư?”
Đột nhiên lúc này, bác sĩ Nhân bỗng dừng tay lại. Một cảm giác trống trải, thiếu vắng xâm chiếm Hà Nhi, nàng khẽ nấc lên. Hà Nhi nhìn lên ông bác sĩ, thấy ánh mắt gian tà của ông nhìn mình với một nụ cười gian xảo làm nàng đỏ mặt, tay nàng đưa lên che đi cặp vú căng đầy đang nhấp nhô theo từng nhịp thở.
“Thích lắm đúng không nào?”
“Tôi không… Ông đừng nói vậy.”
Bác sĩ Nhân biết ông đang làm gì, với tay nghề điêu luyện, ông biết cách để làm một người phụ nữ lên cơn hứng tình. Và ông đang áp dụng nó với Hà Nhi. Mặc cho nàng liên tục tỏ ra cứng rắn, ông ta biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi ông chinh phục được nàng.
“Được rồi, bây giờ mời cô theo tôi qua bên này…”
Hà Nhi rụt rè đi theo ông bác sĩ đến phía sau một bức màng. Ở đây nàng thấy được có một chiếc giường, phía dưới có hai miếng đệm giơ cao, giang rộng hai bên. Hà Nhi nhìn ra đây là chiếc giường mà các bệnh viện phụ khoa hay có.
“Cô nằm lên đó đi, đặt hai chân giang rộng lên hai thanh đệm này!”
Hà Nhi thoáng đỏ mặt, nàng nhìn vào thế giang rộng của hai miếng đệm mà thầm tưởng tượng ra bản thân mình khi nằm lên đó. Bất giác, nàng cảm thấy dưới âm hộ của mình đã ướt đẫm dâm thủy từ khi nào, cảm giác hổ thẹn nếu để ông bác sĩ nhìn thấy sự “hư hỏng” của mình làm cho Hà Nhi đứng yên bất động.
“Sao hả? Mau nằm lên đi, hay không muốn tiếp tục nữa?” – Ông bác sĩ thấy Hà Nhi có vẻ không hợp tác thì ngay lập tức đe dọa.
“Ông… Có thể cho tôi xin một ít khăn giấy được không?” Hà Nhi xấu hổ hỏi bác sĩ Nhân.
“Để làm gì?” Bác sĩ hỏi lại, nhưng ngay lập tức nhận ra tư thế đứng khép nép của Hà Nhi. Ông ta nở nụ cười khoái chí, ánh mắt hướng đến vị trí giữa hai chân nàng – “Chưa gì đã ướt rồi sao?”
Hà Nhi như muốn độn thổ ngay đi, nàng thầm hận bản thân vì để lộ sơ hở để gã bác sĩ buông lời châm chọc.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ Nhân vẫn đưa khăn giấy cho Hà Nhi. Nàng ngay lập tức quay người đi, lau nhanh hạ thể, vệt nước dài thấm qua tờ khăn giấy làm Hà Nhi ngượng chín mặt, nàng máu chóng bỏ nó vào thùng rác không cho ông bác sĩ thấy.
“Cô không phải ngại, ngược lại nên cảm thấy yên tâm vì dâm thủy tiết ra nhiều khi bị kích thích. Đó cũng là một tiêu chí đánh giá đấy!”
Hà Nhi không đáp, chỉ im lặng mặc kệ lời ông bác sĩ nói, ông ấy đánh giá thế nào nàng không biết, nàng chỉ không muốn trưng bày cô bé ướt đẫm ra cho ông ấy xem.
“Được rồi, giờ thì nằm lên giường đi nào!”
Lời nhắc nhở đưa Hà Nhi trở lại với cảnh tượng trước mắt, nàng bối rối nhìn chiếc giường trước mặt, rồi nhìn sang ông bác sĩ. Ông ta lúc này giả vờ không quan tâm, tập trung mang bao tay chuẩn bị “khám” cho nàng.
Hà Nhi hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân ráng thêm chút nữa. Nàng thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng đặt bản thân nằm xuống chiếc giường, hai chân khép nép, từ từ giang rộng, đặt lên hai thanh đệm hai bên. Khi cảm thấy hạ thể hoàn toàn mở rộng bên dưới, Hà Nhi nhắm chặt mắt lại, nhịp tim nàng tăng nhanh, nàng không tin được có ngày mình lại phải nằm ngửa, giang chân cho người đàn ông khác khám phá nơi thầm kín của mình.
Bác sĩ Nhân lúc này đã tiến lại đến giữa hai chân Hà Nhi, mắt ông như bị thôi miên bởi sức hút của hai mép hồng âm đạo. Nơi đó của nàng hiện ra như một vưu vật của tạo hóa ban cho loài người trong mắt ông, thật đẹp, thật hấp dẫn…
Bác sĩ Nhân kéo ghế ngồi xuống, để mặt ông ngang với âm đạo đang mở rộng của Hà Nhi. Mắt ông vẫn không ngừng quan sát, như muốn thu hết mọi hình ảnh của chốn âm đạo này vào trong trí nhớ của mình.
“Đẹp lắm, hai mép âm đạo hồng hào, phần mu mô cao vừa đủ, khe âm đạo không quá mở cũng không quá khép, tạo sức hút cực kỳ lôi cuốn cho người xem. Còn nữa, tôi là người không thích phụ nữ để lông mu, nhưng cô lại khác, làn da trắng hai bên đùi non khi kết hợp với lớp lông đen nhỏ gọn gàng tạo nên một vùng âm đạo vô cùng tuyệt hảo.”
Ông bác sĩ sau khi chiêm ngưỡng hạ thể Hà Nhi thì không thể không thốt lên lời khen ngợi, đối với ông lúc này, vẻ ngoài của Hà Nhi là thứ hoàn hảo nhất mà ông từng thấy.
“Bây giờ, tôi sẽ xem kỹ hơn ở bên trong, cô cứ bình tĩnh, thả lỏng cơ thể…”
Câu này của bác sĩ Nhân làm Hà Nhi không khỏi run rẩy, nỗi lo sợ lớn nhất của nàng cuối cùng cũng đến. Hà Nhi hé mở mắt, nhìn xuống giữa hai chân mình…
Nơi bác sĩ Nhân bắt đầu đưa tay lên chạm vào âm đạo của nàng.
“Um…”
Hà Nhi khẽ nấc khi nàng cảm nhận những ngón tay của bác sĩ bọc trong lớp bao tay tiếp xúc với cô bé của nàng, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, bộ ngực trở nên phập phồng, cơ bụng co bóp dữ dội, bàn tay bấu chặt thành giường vì nỗi lo sợ kéo đến.
Bác sĩ Nhân bên dưới khẽ tách nhẹ hai mép âm hộ Hà Nhi ra, mắt ông nhìn sâu vào đó… “Âm hộ của cô… rất đẹp, nó rỉ nước nhờn khá nhiều, tôi chỉ vừa tách hai mép ra… mà đã thấy rõ vệt nước chảy dài…”
Hà Nhi xấu hổ vô cùng, dù đã chủ động lau khô trước khi để ông ta khám, nhưng giờ đây, trong hoàn cảnh này, âm đạo của nàng lại một lần nữa phản chủ. Hà Nhi e ngại đáp lại bác sĩ Nhân:
“Xin ông đừng nói nữa…”
Bác sĩ Nhân thì không nghĩ vậy, ông coi đây vừa là nhiệm vụ, vừa là một cách để kích thích “bệnh nhân” của mình… “Chưa hết đâu, âm hộ cô còn khá mềm, hồng hào hấp dẫn. Có lẽ cô ít quan hệ đúng không?” – Bác sĩ Nhân cũng khá ngạc nhiên với câu hỏi của chính mình, vì những người Hồng tỷ đưa đến đây đa phần là đào của bà, quan hệ với nhiều người đàn ông là công việc của họ. Ông chưa từng kiểm tra cho cô gái nào mà âm đạo vẫn còn hồng hào, khe khít như Hà Nhi.
Hà Nhi không trả lời câu hỏi của ông bác sĩ, nhưng trong đầu nàng cũng tự đếm lại xem mình đã quan hệ bao nhiêu lần. Ngoài vài lần với Thành Trung trước đây, nàng chỉ mới quan hệ với hai người đàn ông khác.
Nhận thấy Hà Nhi không dám trả lời câu hỏi, bác sĩ Nhân bắt đầu day nhẹ vào giữa hai mép hồng âm hộ. Hà Nhi lập tức lấy tay che miệng, ngăn không cho tiếng khẽ thoát ra…
“Không cần phải kiềm chế làm gì, khi âm hộ bị kích thích thì cơ thể phản ứng lại cũng là chuyện bình thường. Hãy cứ thả lỏng, để cơ thể phản ứng tự nhiên!” – Bác sĩ Nhân nói và tiếp tục vuốt ve dọc theo khe âm đạo của Hà Nhi, nước nhờn lúc này đã rỉ ra khá nhiều, bôi trơn cả hai mép hồng, chảy dài một ít xuống lỗ đít của nàng.
Cơ thể Hà Nhi quằn quại, những cú vuốt nhẹ nhàng của ông bác sĩ khiến nàng lắc lư, uốn éo theo nhịp điệu không chịu nổi. Trí óc nàng dần mênh mông, như chìm đắm trong một biển sóng cảm xúc…
“Đừng… Um!!!”
Bỗng nhiên Hà Nhi bật dậy, nàng thấy âm đạo mình bị chèn cứng, cảm giác như những lần nàng bị xâm chiếm…
“Đừng căng thẳng, chỉ là ngón tay của tôi thôi.”
Hà Nhi bối rối nhìn xuống giữa hai chân mình, nơi ngón tay của ông bác sĩ khuất dạng trên trong âm đạo nàng, ngón tay ấy từ từ đi sâu hơn nữa, làm cho Hà Nhi cảm nhận rõ cô bé mình bị nông ra…
“Ông… Bao tay của ông đâu?” Hà Nhi cũng kịp nhận ra ông bác sĩ đã cởi bỏ bao tay từ khi nào, những ngón tay ông trần trụi xâm chiếm âm đạo của nàng.
“Tôi cần cảm nhận trực tiếp, bao tay sẽ không cho được kết quả tốt nhất.”
“Nhưng… Um…”
Hà Nhi khẽ bật run người, đầu nàng ngã ngửa ra sau, khi chưa kịp nói thành câu. Một cảm giác tuôn trào sinh ra từ bên trong âm đạo khi ngón tay bác sĩ Nhân móc ngược lên trên, chạm trúng điểm nhạy cảm nhất bên trong cô bé.
“Xin ông đừng… A… a… a!!!”
Một luồng nước trong phun ra từ giữa hai chân dang rộng của Hà Nhi, bắn lên làm ướt cả khuôn mặt của ông bác sĩ. Cả cơ thể nàng run lên bần bật, hai chân vô thức khép lại bên dưới.
“Tốt lắm, nước nôi đầy đủ, thậm chí là dư thừa. Tôi chỉ mới móc nhẹ vài cái mà đã ra nhiều đến vậy rồi.” – Ông bác sĩ Nhân dù bị lãnh đủ từ dòng nước của Hà Nhi nhưng lại không tỏ ra tức giận, trái lại còn rất phấn khích, trên miệng nở một nụ cười đắc ý.
Hà Nhi nằm trên giường, hơi thở gấp gáp chưa kịp lấy lại sau “sự cố” vừa rồi. Nàng cảm nhận được ông bác sĩ Nhân dùng tay dang hai chân nàng rộng ra, đặt chúng trở lại vị trí cũ ở hai bên thanh đệm.
“Không, tôi không muốn tiếp tục nữa.” – Hà Nhi từ chối.
“Chưa được đâu, đó chỉ mới là bước ban đầu, tôi còn phải kiểm tra thêm về độ khít bên trong âm đạo, độ sâu cũng như độ rộng lớn nhất mà âm đạo cô có thể chứa được!”
Lời của ông bác sĩ làm da gà Hà Nhi nổi lên khắp người, cảm giác phải tiếp tục phô bày hạ thể để ông già hơn năm mươi tuổi khám phá làm Hà Nhi như muốn bỏ cuộc.
“Cái gì mà kiểm tra độ khít cơ chứ? Tất cả là do ông bịa ra mà thôi.” Hà Nhi cũng không biết là thật hay giả, nàng chỉ sợ hãi không muốn tiếp tục việc kiểm tra biến thái này.
Tuy nhiên, bác sĩ Nhân không hề thay đổi sắc mặt, ông chỉ tiến đến hộc bàn, lấy ra một xấp chứng chỉ, sau đó đưa cho Hà Nhi xem.
“Cô không tin thì tự xem đi, đây là những chứng chỉ tôi chuẩn bị nộp cho Hồng tỷ. Nếu cô không tin, thì có thể ra về.”
Hà Nhi nhìn vào những tờ giấy trước mặt mà lòng thắt lại, quả thật trên này có những cột điểm đánh giá độ khít của lỗ âm đạo, thậm chí một số tờ còn có điểm số về độ khít của hậu môn, khả năng tiếp nhận của âm đạo và hậu môn cùng lúc…
Hà Nhi choáng váng mặt mày, nàng cảm thấy khó tin với những gì đang đọc, đồng thời biết rằng nàng không còn có thể từ chối ông bác sĩ Nhân được nữa, buộc phải tiếp tục việc kiểm tra này nếu còn muốn tiếp cận Hồng tỷ.
Ông bác sĩ nhận ra vẻ mặt hoang mang của Hà Nhi, ông thu lại những tờ chứng chỉ từ tay nàng, cẩn thận cất chúng đi, sau đó lấy ra một vật dụng bằng inox, bề ngoài trông như một cái dương vật giả, màu trắng, khá dài. Ông nói:
“Nếu không có thắc mắc nữa thì tôi sẽ tiếp tục nhé.” Vừa nói ông ta vừa tiến đến giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống…
Hà Nhi dù biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận để ông ta tiếp tục việc kiểm tra, nhưng vì nàng đã phát hiện ra thứ ông ta đang cầm trong tay, sự lo lắng không khỏi xuất hiện trong đầu nàng.
“Cái đó là cái gì…” – Hà Nhi hỏi với giọng đầy lo lắng.
“Haha, đây là thiết bị đo đạt độ khích bên trong âm đạo. Tôi sẽ đưa nó vào bên trong cô, sau đó nó sẽ hiển thị kết quả lên chiếc màn hình kia! Con số cho ra càng lớn thì tỷ lệ thuận với độ khít càng cao.” Ông bác sĩ chỉ vào màn hình nhỏ đặt trên bàn gần chỗ Hà Nhi.
“Cho vào bên trong tôi sao… Ý ông là… Um…”
Hà Nhi chưa kịp nói hết câu, nàng lập tức cảm nhận được những ngón tay ông bác sĩ một lần nữa chạm vào mép âm đạo của nàng, ông ấy mạnh dạn banh nhẹ hai mép đó ra, sao đó từ từ đưa đầu của thiết bị inox tiến vào bên trong lỗ huyệt của nàng.
“Thả lỏng thôi, đừng căng cứng người, nếu không sẽ đau đấy!”
Nhưng câu cảnh báo của ông chỉ khiến Hà Nhi cảm thấy mình càng căng thẳng hơn. Hai tay nàng bấu chặt xuống giường, cố gắng chống đỡ, nhưng cơ thể nàng vẫn không ngừng run rẩy. Khi vật dụng lạnh lẽo tiến sâu vào âm đạo, cảm giác đó không chỉ là sự xâm nhập mà còn là sự lạnh buốt, như ông ta đang đẩy nước đá vào sâu trong cơ thể nàng.
“Lạnh… Um…”
“Từ từ sẽ qua thôi… để tôi giúp cô cảm thấy thoải mái hơn…”
Một tay ông bác sĩ vuốt ve bên đùi non Hà Nhi, trong khi tay còn lại vẫn từ tốn đưa thiết bị inox tiến sâu vào người nàng.
“Ôi… Đừng mà…”
Hà Nhi rên khẽ, cảm giác kích thích khó tả khi tay ông bác sĩ liên tục sờ soạng vùng háng nàng, âm đạo thì bị xâm chiếm… Cơ thể nàng run rẩy từng hồi, ngực nàng ưỡn lên, cảm giác tê tái truyền đến từ hai bên đầu vú, một bên se cứng tê dại, bên còn lại ẩm ướt trơn tuột… như một chiếc lưỡi.
“A… dừng lại… Ông làm gì vậy!”
Hà Nhi hoảng hốt nhìn thấy ông bác sĩ chồm tới ngậm lấy một bên vú nàng, như một phản xạ, nàng quýnh quáng đẩy mặt ông ta rời khỏi ngực mình.
“Để tôi giúp cô cảm thấy thoải mái hơn…”
Ông bác sĩ Nhân nói nhỏ, gương mặt ông phấn khích, nhìn vào núm vú nhỏ xinh ướt đẫm nước miếng của nàng.
Hà Nhi cảm thấy mình như một con mồi bị săn đuổi khi ông bác sĩ như một kẻ săn mồi khao khát sự hạnh phúc. Dù cơ thể nàng đang rối bời với những cảm xúc lẫn lộn, nhưng trong tâm trí, nàng vẫn giữ lấy một chút ý thức, cố gắng kiềm chế sự kinh hoàng và lo lắng trong lòng.
“Xin ông… dừng lại…” Tiếng van xin run rẩy thoảng qua môi mỏng của Hà Nhi, nhưng âm thanh đó bị nuốt chửng bởi tiếng thở hổn hển, tiếng mút chọp chẹp của bác sĩ Nhân, ông ta không ngừng ngậm mút một bên ngực nàng với vẻ mặt hấp háy.
Phía bên dưới, cánh tay ông bác sĩ nhanh dần, cảm giác lạnh lẽo từ vật dụng inox liên tục ra vào làm cho Hà Nhi cảm thấy rùng mình. Cơ thể nàng run lên từng hồi, hai tay cố gắng chống đỡ cái miệng tham lam của ông bác sĩ.
“Làm ơn… dừng lại đi mà…”
Hai chân của Hà Nhi như lỏng lẻo dưới áp lực của sự kích thích không kiểm soát được. Ban đầu, cảm giác lạnh lẽo từ vật dụng inox làm cho nàng rùng mình, nhưng đột nhiên, nó trở nên ấm áp và dễ chịu, làm cho Hà Nhi không thể kiềm chế được sự phấn khích. Một làn dâm thủy bất ngờ tuôn ra từ trong âm đạo của nàng, biểu hiện rõ ràng của sự kích thích mạnh mẽ.
Cảm giác sung sướng lan tỏa khắp cơ thể Hà Nhi, khiến cho hai mắt nàng như muốn nhắm lại, tay nàng bắt đầu buông lỏng, mở ra cho ông bác sĩ tự do ngậm mút hai bầu vú căng tròn của mình. Chiếc lưỡi của ông ta quấn quýt, hấp thụ từng nhịp thở của Hà Nhi và mút lấy núm vú của nàng một cách ngon lành.
Hà Nhi uốn cong cơ thể, đầu ngửa ra sau, miệng không ngừng rên rỉ. Đột nhiên, một tiếng bíp vang lên, ông bác sĩ cũng ngừng lại. Cảm giác hụt hẫng ập đến, cái miệng tham lam không còn ngậm chặt núm vú, bàn tay ông ta không còn sờ soạng đùi nàng, cả thiết bị inox ấm nóng cũng rời khỏi âm đạo. Hà Nhi mơ màng, thổn thức chờ đợi…
“100 Điểm tuyệt đối! Quả là kỳ tích!” Giọng nói ông bác sĩ vang lên, mắt ông ta hướng về điểm số trên chiếc màn hình nhỏ.
“Điều đó đồng nghĩa với việc âm đạo của cô đạt tới độ khích tuyệt đối, cả về độ rộng, độ sâu… Quả là điều không thể tin được!”
Hà Nhi không quan tâm những gì ông bác sĩ vừa nói, nàng vẫn nằm đó, chìm trong suy nghĩ rối bời… Vừa rồi, nàng đã buông thả bản thân, để cho ông bác sĩ lợi dụng, thậm chí nàng còn có cảm giác thỏa mãn, sung sướng…
Đang trong suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên từ dưới hạ thể, Hà Nhi cảm nhận rõ một sự mềm mại, ấm nóng kỳ lạ áp sát. Nàng bật người ngồi dậy, hoảng hốt nhìn vào điểm giữa hai chân mình, ở đó ông bác sĩ Nhân đã trần truồng từ khi nào, gương mặt ông ta háo hức, tay cầm dương vật căng cứng, chĩa thẳng đến sát mép âm đạo ướt đẫm của nàng.
“Dừng lại, ông định làm gì!!!”
“Để tôi giúp cô thư giãn, cô chỉ cần thả lỏng cơ thể mà thôi…” – Vừa nói, ông ta vừa cạ đầu dương vật tím bầm vào mép âm đạo nhòe nhoẹt của nàng.
“Không!!!” – Hà Nhi hoảng loạn hét lớn, nàng vung chân đạp mạnh ông bác sĩ, làm ông ta ngã nhào ra giữa sàn.
Hà Nhi ngồi bật dậy khỏi chiếc giường, nàng khép nép hai chân, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn trước ông bác sĩ: “Ông đừng hòng lợi dụng được tôi, hãy mau ký giấy xác nhận, buổi kiểm tra đã xong rồi!”
Bác sĩ Nhân dù nhận một cú đau điếng nhưng vẫn nở một nụ cười, ông từ từ ngồi dậy khỏi sàn nhà. Gương mặt không chút nhân nhượng, ông nói:
“Haha, đúng là buổi kiểm tra đã xong, và cô hoàn toàn đạt đủ chất lượng để nhận chứng chỉ tốt nhất… Nhưng cô nên nhớ, tôi vẫn là người có quyền ra quyết định, nếu bây giờ tôi nói cô không đạt, thì cô vẫn là không đạt.”
“Ông! Ông thật là bỉ ổi! Đừng hòng mà ông có thể chạm vào người tôi! Nếu ông ép người quá đáng, tôi sẽ báo lại với Hồng tỷ chuyện này!” – Hà Nhi tức giận ra mặt.
Biểu hiện cứng rắn của Hà Nhi phần nào cũng khiến cho ông bác sĩ cảm thấy khó lòng nuốt được con mồi ngọt nước này. Thật ra ông ta cũng biết được Hồng tỷ khắt khe như thế nào đối với đào của mình, đặc biệt là những cô gái đẹp như Hà Nhi. Nếu ông ta vì một chút ham muốn mà làm tổn hại “tài sản” của Hồng tỷ, thì ông ta có mười cái mạng cũng không đủ đền.
Tuy biết rõ rủi ro là vậy, nhưng với sắc đẹp của Hà Nhi, bác sĩ Nhân tự nhủ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ông ta có thể không xâm chiếm được cái lồn nước nôi đó, nhưng cái miệng xinh đẹp kia, thì ông ta hoàn toàn có thể làm được.
Ông ta nở một nụ cười gian xảo, bắt đầu đàm phán với Hà Nhi: “Hahaha, cứng rắn lắm, nhưng cô phải hiểu rằng, nếu tôi mà báo với Hồng tỷ rằng cô không đạt yêu cầu, thì cô đừng hòng thăng tiến. Thậm chí, nếu tôi báo rằng âm đạo của cô quá rộng, cần phải chỉnh sửa một chút… thì có thể ngay ngày hôm sau, cô sẽ được gửi lại đây để làm một ca phẫu thuật se khít âm đạo…”
Ông ta ngưng lại, nhìn sắc mặt lo lắng của Hà Nhi, ông biết mình đã dọa được nàng, “… vì vậy, nếu hai chúng ta, mỗi người nhường một bước… nhưng vẫn giúp cả hai đạt được mục đích cuối cùng, thì cô nghĩ sao nào?”
Hà Nhi cảm thấy câu hỏi của ông ta đầy ẩn ý, nàng thấp thỏm hỏi lại: “Ý ông là…”
“Là tôi vẫn sẽ ký giấy chứng nhận cho cô, đổi lại, cô cũng phải giúp tôi… thỏa mãn một chút, không cần phải dùng âm đạo, chỉ cần giúp tôi xuất tinh là tôi đã mãn nguyện rồi.”
Kết thúc câu nói, ông ta nở một nụ cười ẩn ý, tay ông ta cũng đồng thời di chuyển xuống dưới, tự cầm lấy dương vật mà sục nhẹ trước mặt Hà Nhi.
“Ông…” – Hà Nhi không nói nên lời, nhưng dựa vào những gì ông ta vừa nói, nàng biết rằng nếu không có sự đánh đổi, nàng sẽ không thể rời khỏi đây với tờ chứng chỉ trong tay.
Nàng nắm chặt hai tay, cố gắng nén lại sự uất hận dâng trào trong lòng ngực, mắt nàng quay đi không nhìn động tác khiêu khích của ông bác sĩ…
“Vậy… ông muốn tôi làm như thế nào?” – Hà Nhi cuối cùng cũng chấp nhận sự trao đổi với lão…
Ông bác sĩ chỉ chờ có thế, ông nở một nụ cười đắc ý, sau bao năm, chiêu này vẫn phát huy tác dụng.
“Hahaha tốt lắm, nhanh lẹ như vậy có phải hay hơn không nào!” – Ông ta vừa nói, vừa bắt đầu tiến đến bên cạnh Hà Nhi, tay vẫn nắm chặt khúc cặc, sục lên sục xuống.
Hà Nhi cảm nhận được hơi thở gấp gáp khi gã bác sĩ đến sát bên mình, nàng vẫn quay mặt đi chỗ khác, một tay đưa lên che bộ ngực trần.
Lúc này, ông ta bất ngờ nắm lấy một tay còn lại của nàng, đưa sát đến khúc dương vật cương cứng của ông ta, ép nàng phải cầm lấy nó.
“Bắt đầu với việc dùng tay thỏa mãn cho tôi đi.” – Ông ta nói nhỏ vào tai Hà Nhi, làm nàng cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tay nàng khi chạm vào dương vật có phần sần sùi, nhăn nheo của lão làm nàng cảm thấy ghê tởm. Hà Nhi lén liếc nhìn khúc dương vật trong tay, nó trông có vẻ cương cứng, nhưng khi chạm vào thì lại mềm dẻo lạ thường. Ở đầu dương vật, Hà Nhi còn cảm thấy có chút chất nhờn tiết ra, làm ướt một phần tay nàng.
“Cử động tay đều một chút, nhanh một chút… sẽ làm tôi cảm thấy thỏa mãn hơn, cũng dễ xuất tinh hơn…”
Ông bác sĩ cố tình gợi ý cho Hà Nhi cách để làm ông xuất tinh nhanh, nhưng thật chất là muốn nàng làm cho ông ta sướng hơn.
Hà Nhi biết ông ta chỉ khiêu khích mình, nhưng nàng cảm thấy cũng đúng. Nếu có thể làm ông ta xuất tinh sớm, thì chuyện này sẽ qua nhanh hơn. Nghĩ là làm, Hà Nhi tăng tốc tay mình một chút, sục nhanh khúc cặc già nua của ông bác sĩ…
“A… đúng rồi, mạnh một chút, nhanh một chút… như vậy mới sướng…” – Ông ta tỏ ra thỏa mãn, ánh mắt mê mang sung sướng.
Hà Nhi trong lúc sục cho bác sĩ, nàng đã không để ý, lợi dụng lúc này, ông ta đưa tay đặt lên ngực nàng, nhè nhẹ xoa nắn.
“A… Ông!”
“Đừng lo, tôi chỉ sờ một chút thôi, nó sẽ giúp tôi kích thích hơn, dễ xuất tinh hơn đó mà.”
Cảm giác bàn tay thô ráp liên tục kích thích một bên vú mềm mại của mình làm cho Hà Nhi bối rối, nàng định ngăn ông ta lại, nhưng rồi lại để ông ta tiếp tục thỏa mái làm gì thì làm… Trong đầu Hà Nhi một lần nữa đấu tranh tư tưởng…
“A… mềm mại thật. Cô không ngại nếu tôi bú vú cô một lần nữa chứ?” Ông ta nói, đồng thời đưa sát miệng mình đến bên một bên núm vú Hà Nhi.
“Không… đừng…”
Hà Nhi khổ sở từ chối, nhưng khi nàng chưa kịp phản kháng thì một bên vú đã nằm gọn trong miệng ông bác sĩ, chiếc lưỡi ông ta lập tức làm việc, cuộn lấy núm hồng nhỏ xinh mà mút nhẹ.
“Um… ông… A…”
Cảm giác căng tức, kích thích hai bên ngực một lần nữa khiến Hà Nhi khó xử, nàng muốn ông ta dừng lại, nhưng lại không có động thái chống cự nhất định… Tay nàng vô thức sục nhanh hơn dương vật ông ta bên dưới…
“Cô Nhi này, nếu cứ sục bằng tay như vậy tôi e là khó mà có thể xuất tinh được… Hay là chúng ta thử một cách khác? Cô nghĩ sao nếu dùng miệng để sục cho tôi?” Ông bác sĩ nói với hơi thở gấp gáp, ánh mắt ông nhìn sâu vào mắt Hà Nhi.
Nàng không trả lời, chỉ lắc đầu từ chối, mắt nàng nhắm lại không muốn tin vào sự việc đang diễn ra…
Tuy nhiên, dù lòng tỏ ra không muốn, nhưng khi hai tay nàng bị bác sĩ Nhân nắm lấy và kéo xuống, Hà Nhi lại không có sự phản kháng nào. Chỉ trong tích tắc, Hà Nhi đã quỳ xuống dưới sàn, nàng bất giác mở mắt ra và thấy trước mặt nàng là khúc cặc già nua căng cứng.
“A!!!” – Hà Nhi ngượng chín mặt, quay đi chỗ khác, không dám đối diện khúc cặc của ông bác sĩ.
“Đừng ngại, chỉ một chút thôi… tôi sẽ xuất tinh ngay đó mà…”
Bác sĩ Nhân lại dùng lời lẽ xảo trá để lừa Hà Nhi, ông chầm chậm tiến đến, không muốn làm nàng hoảng sợ. Khúc cặc của ông căng bầm, áp sát khuôn mặt Hà Nhi. Tay ông giữ lấy đầu nàng, xoay nhẹ… để cho môi nàng và dương vật ông đối diện lẫn nhau…
“Hả miệng ra nào…”
Hà Nhi nghe thấy, cảm nhận được dương vật ông đang ở trước mặt mình, tim nàng đập liên hồi, nhưng nàng không mở miệng.
Bác sĩ Nhân đành phải chủ động, ông đẩy hông mình tới, để đầu dương vật chạm vào đôi môi hồng xinh của Hà Nhi. Vị mặn mặn, tanh tanh từ nước rỉ ra ở đầu bùi khiến nàng nhăn mặt, môi nàng hé mở để xua đi cảm giác tanh hôi khó chịu.
Nhưng vừa mở ra, dương vật ông bác sĩ lập tức ùa vào…
“Om…”
“A!!! Ngậm nó đi nào… một chút thôi…”
Ông bác sĩ không để cơ hội vụt mất, ông đẩy dương vật sâu vào, hai tay giữ chặt đầu Hà Nhi, quyết bắt nàng phải ngậm lấy nó.
“Um!!!” – Hà Nhi bị bất ngờ, hai mắt nàng nhắm chặt vì cổ họng đột nhiên bị một vật to dài xâm chiếm. Hai tay nàng quơ quào chống đỡ nhưng không làm lại ông bác sĩ vì nàng đang ở cửa dưới.
Ông bác sĩ cảm nhận rõ ràng sự ấm nóng và ướt át bên trong miệng Hà Nhi, ông ta tăng tốc hông mình, nhịp nhàng thúc đẩy dương vật ra vào đôi môi xinh xắn của nàng.
Khúc cặc có phần già nua khi nãy giờ đây lại trở nên rất to lớn và mạnh mẽ khi đâm sâu vào họng Hà Nhi. Nàng cảm nhận rõ sự cương cứng, nóng hổi lan tỏa trong miệng mình. Cổ họng nàng dâng lên một cơn khó chịu, nước miếng tuôn trào lại càng bôi trơn cho khúc cặc kia dễ dàng đưa đẩy.
“A… sướng quá đi mất… Anh ước gì đây là cái lồn của em… để anh được tận hưởng độ khít 100 điểm đó… A!!!”
Hà Nhi cảm nhận rõ tốc độ ra vào của ông bác sĩ ngày một tăng nhanh bên trong miệng mình, nàng muốn ngậm lại nhưng lại không thể… Bên dưới âm đạo bỗng dưng tuôn trào một luồng dâm thủy…
“Um…”
“Aaaa! Anh ra đây!!!”
“U… Đ… ừ…”
Bác sĩ Nhân gồng cứng cơ thể, hạ thể run run, giật giật. Một cơn sảng khoái chạy khắp người ông, một luồng khí đục phun trào nơi đầu dương vật, bắn sâu vào trong miệng Hà Nhi…
“Ọe… ẹ…”
Khi khúc cặc của ông bác sĩ rời đi, Hà Nhi lập tức nôn mửa, dòng tinh trắng đục chảy dài từ miệng nàng bết xuống sàn nhà trắng tinh. Hà Nhi cảm thấy kinh tởm hơn bao giờ hết. Cảm giác lần đầu tiên bị bắn tinh ngập họng làm nàng buồn nôn.
Hà Nhi gom lấy váy áo, chạy nhanh vào toilet trong phòng, súc rửa những thứ bẩn thỉu của ông bác sĩ ra khỏi miệng mình.
Sau khi nàng trở ra, áo quần đã được mặc trở lại. Hà Nhi nhìn ông bác sĩ vẫn trần truồng ngồi đó, trên tay ông đã ký sẵn tờ giấy chứng chỉ. Hà Nhi giật nó từ trong tay ông ta, ánh mắt sắc bén lướt đi nhanh chóng. Nàng thề sẽ có một ngày tự tay bắt ông vào tù.