Phần 14: Những dối gạt
Ngồi trong một quán café kín đáo, Duy chăm chú quan sát ra bên ngoài quảng trường, chỗ đài phun nước. Quảng trường Gió là một không gian mở rộng nằm giữa trung tâm thành phố, được bao quanh bởi các tòa nhà với lối kiến trúc đặc trưng. Ở giữa quảng trường là đài phun nước, nơi mà tên tống tiền nặc danh kia đã nhắc tới. Bên cạnh thành bể bao quanh có đặt những chiếc ghế đá để cho khách tản bộ có thể ngồi nghỉ.
Đang giữa buổi chiều nắng, nên nơi này khá vắng vẻ. Lúc này, trên các chiếc ghế, chỉ có một tốp bạn trẻ mặc đồng phục học sinh cấp 2 đang ngồi chơi game, một ông lão đội mũ bê rê đeo kính râm, và một người phụ nữ hơi đậm người, mặc chiếc áo khoác chống nắng sù sụ có mũ trùm đầu với chiếc khẩu trang che kín mặt.
Đồng hồ điểm 15h. Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao tiến về phía đài phun nước. Tuấn đã xuất hiện. Hắn ta mặc quần jean đơn giản, với chiếc vest màu nâu tía khoác ngoài chiếc sơ mi caro. Hắn không đeo khẩu trang. Trên tay hắn, có xách một chiếc túi vải màu nâu bò.
Tuấn ngồi xuống một chiếc ghế đá, thận trọng nhìn ngó xung quanh mình. Hắn liếc đồng hồ đeo trên tay. Đúng lúc đó, người phụ nữ mặc áo chống nắng kia lầm lũi đến ngồi xuống ghế cạnh hắn. Trên tay bà ta cũng có xách một chiếc túi màu nâu giống như của Tuấn. Bà ta đặt chiếc túi xuống dưới chân, bên cạnh chiếc túi của Tuấn, rồi xách chiếc túi của Tuấn lên kiểm tra. Ổn thỏa, bà ta đứng dậy vội vàng bỏ đi.
Tuấn liếc nhìn về một quán nước gần đó. Một toán đàn ông lập tức đứng dậy, bám theo người phụ nữ kia. Bà ta thấy động, liền chạy vào trong con phố đi bộ gần đó, lẫn vào trong đám đông.
Duy bám theo bọn họ.
Người phụ nữ kia vừa chạy vừa luồn lách giữa những đám người đi lại ngược xuôi khiến toán đàn ông đang bám đeo kia cũng khó khăn để bắt kịp. Bà ta leo tót lên một chuyến xe bus, trong lúc chuyến xe chuẩn bị khép cửa lại và di chuyển. Đám đàn ông kia vội vàng lao theo chuyến xe.
Duy thấy vậy cũng định đuổi theo, thì một đứa trẻ chạy vụt ngang qua cô theo hướng ngược lại. Đứa trẻ mặc áo khoác, đội cái mũ hoa che kín đầu vừa chạy theo hướng ngược lại. Trên tay nó đang ôm một cái túi màu nâu bò giống y hệt gã thanh niên ban nãy đang xách. Nhìn dáng vẻ của đứa trẻ, thì cái túi khá nặng. Duy lao đến, túm lấy đứa trẻ và lột cái mũ của nó ra.
– Dương??? – Duy kêu lên sửng sốt.
Bé Dương trợn tròn mắt nhìn Duy:
– Chị!
– Sao em lại ở đây? – Duy lạnh xương sống, cô tóm lấy vai đứa bé mà hỏi dồn – Em đi cùng ai đến đây?
– Em… Em đi cùng mẹ!
Ánh mắt Duy nhìn theo chiếc xe bus đầy kinh ngạc. Đúng lúc đó, một bàn tay túm lấy cánh tay cô gái. Cô giật bắn mình. Là Chính. Duy kinh ngạc. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Chính không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của cô gái, cậu cảnh giác nhìn xung quanh:
– Mau đi thôi, không ở đây lâu được đâu!
Một toán đàn ông khác hối hả lao tới, có vẻ bọn chúng cũng đang nhắm bé Dương. Nhìn cái túi nâu, Duy lập tức hiểu ra. Bọn chúng đã đoán được kế hoạch của tên tống tiền. Khi hắn lấy được cái túi từ chỗ của Tuấn, hắn đã tráo đổi với bé Dương để dẫn dụ đám người kia đuổi theo mình, thừa cơ cho bé Dương mang cái túi tiền thật thoát thân. Nhưng chẳng ngờ, vẫn còn một tốp nữa, cứ trông thấy cái túi màu như này là đuổi bắt.
Duy ấn bé Dương vào tay Chính, gấp gáp nói:
– Cậu đưa con bé về trước. Tớ sẽ gặp cậu sau!
– Khoan đã, cậu định đi đâu? – Chính hét lên.
Chẳng nghe Chính nói, cô gái đã biến mất trong làn người đang đi.
– Chạy mau em! – Chính túm tay bé Dương, kêu lên.
Hai anh em băng băng rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đám người kia luồn lách đuổi theo. Chính cắn răng, đeo chiếc túi lên vai, rồi nắm tay Dương kéo cô bé chạy thật nhanh. Nhưng cô bé chân ngắn sức đuối, chẳng theo kịp được cậu.
– Anh cứ chạy đi, mặc kệ em! – Cô bé bật khóc.
Cả hai chạy ra đường lớn. Bọn kia đang ở ngay phía sau hai người.
Chính mở khóa kéo chiếc túi nâu kia, cậu lôi những cọc tiền ra. Cậu giật đứt sợi nịt buộc, tung nắm tiền lên trời. Những tờ tiền màu xanh biếc bay lả tả lấp lánh trong không trung như lá rụng. Người đi đường trông thấy tiền, lập tức ùa vào nhặt.
Rỗng túi, Chính ném cả chiếc túi ngược lại đám người. Người xúm lại đông nghịt như kiến cỏ. Những kẻ đang truy đuổi hai anh em bị người dân ngáng đường, mắc kẹt lại trong đám đông.
Chính và Dương biến mất sau một con hẻm.
Đám người kia tức tối nhìn theo.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-18-nam-sinh-may-man.html
Người phụ nữ ôm cái túi nâu trống không kia chạy vào một khu công trường đang xây dựng. Đã hết giờ làm việc nên công nhân trở về cả chẳng con ai. Bà ta len qua tấm tôn tường rào vây quanh khu công trình, trốn lên căn nhà đang xây dang dở để ẩn mình.
Bên dưới, đám đàn ông kia cũng vừa đuổi tới kịp.
Người phụ nữ run rẩy kéo khẩu trang xuống để thở. Đó chính là bà dì của nữ sinh Mai Duyên, mẹ của bé Dương. Bà ta sợ hãi nép mình vào trong một cái hốc, nhắm chặt mắt lại, nín thở cầu nguyện mình sẽ thoát nạn.
Một bàn tay thô bạo lôi người đàn bà ra giữa sàn nhà. Bọn chúng giật cái túi khỏi tay bà ta và mở ra kiểm tra. Bên trong chỉ là giấy báo. Tên cầm đầu lồng lộn lên, lao vào đá liên tục vào mặt mũi bà ta. Khuôn mặt người đàn bà tứa máu mồm máu mũi.
– Con chó già! Dám chơi tao à! Địt con mẹ mày!
– Nói sao với đại ca giờ anh? – Thằng đi cùng hoang mang nhìn tên cầm đầu.
– Nói con cặc gì! – Tên cầm đầu trợn mắt chửi thề – Bảo là mất rồi thì chịu thôi! Con đàn bà chó này!
Hắn khoát tay ra hiệu cho đàn em rút lui.
– Thế con mụ này?
Tên cầm đầu nheo mắt nhìn tên đàn em, rồi phẩy tay.
Tên đàn em kia nhặt một viên gạch gần đó lên, rồi tiến lại gần bà dì. Bà ta nhướn cặp mắt ướt sũng máu nhìn hắn, miệng lúng búng van xin:
– Tha cho tôi… Tha cho…
Bà ta chưa nói hết câu, tên kia giáng viên gạch xuống. Hắn vung tay đập liên tục nhiều nhát liên tiếp vào đầu, vào mặt cho đến khi gương mặt của người đàn bà không còn nát bét không thể nhận diện được nữa. Yên trí, hắn ném viên gạch sang một bên, rồi phủi tay bỏ đi.
Người đàn bà nằm trơ giữa vũng máu be bét, hai con ngươi trắng dã cứ ngước lên nhìn đỉnh trần nhà đang đổ bê tông màu xám xịt. Bà ta khẽ thở dài một tiếng, rồi từ từ lim dim nhắm mắt. Bà ta nhận thấy trong người mình một cảm giác bình yên và dễ chịu vô cùng. Những đau đớn ban nãy đang dần tan nhanh đi, xung quanh bà ta, một vùng màu đen nhẹ nhõm, loảng loẹt như một lớp rau câu đang dần bao trùm lấy bà ta. Trong đầu bà ta bỗng nghe thấy những âm thanh lạ lùng mơ hồ huyền hoặc. Những thanh ấm ấy cứ vang vọng phảng phất trong không gian mà đến, giống như một điệu nhạc mỹ miều của những thứ nhạc cụ mà bà ta chưa từng biết đến.
Một bóng người xuất hiện, cúi nhìn chằm chằm vào mặt người đàn bà. Tất cả những cảm giác ban nãy của bà ta vụt tan biến đi. Trần nhà bê tông màu xám lại hiện lên trong mắt người đàn bà. Bà ta mở trừng trừng hai mắt kinh hãi. Là đứa con gái duy nhất của người chị gái ruột bà ta. Đứa cháu gái đang khoanh tay nhìn bà, ánh mắt vừa trách móc vừa thương hại.
“Mày, con Duyên!”
“Tôi đã luôn coi dì là người thân của mình!” – Mai Duyên lắc đầu, nheo mắt nhìn bà ta. Không thể rõ được trên gương mặt lạnh như băng giá của cô lúc này là cảm xúc gì, là sự phẫn nộ hay sự thất vọng.
“Mày tìm tao làm gì? Tao có phải là người gây ra mọi chuyện đau khổ của mày đâu?”
“Dì chỉ vì muốn chiếm mảnh đất cha mẹ để lại cho tôi, mà đang tâm máu lạnh tiếp tay với bọn chúng. Dì còn nói mình không phải người gây ra mọi chuyện ư?” – Duyên nhíu mày nhìn người đàn bà.
“Mày thì biết gì! Mày vẫn tưởng đất đó là của mày à? Nhầm rồi con. Chính con mẹ mày, nó đã dâng hai tay cho bọn tao đấy! Lên cơn thèm thuốc, thì đến cả chồng nó, là thằng bố mày, nó còn giết được! Nói gì mảnh đất vô tri đấy! Có trách, mày hãy trách con mẹ dâm loàn nghiện ngập của mày đi!”
Duyên nhếch miệng cười nhạt.
“Dì hãy xuống địa ngục mà gặp mẹ tôi đi!”
Hai tròng mắt của người phụ nữ vằn đỏ lên. Toàn thân bà ta giật giật. Máu trong họng bà ta trào ngược qua miệng. Cái đầu nát bung của bà ta ngoẹo sang một bên. Đôi mắt bà ta vẫn mở trừng trừng kinh hãi.
Chính và bé Dương ngồi ở bên đài phun nước chờ đợi. Chính liên tục vò đầu bứt tai, có vẻ sốt sắng không yên. Điện thoại cậu im lìm, không hồi đáp cho những tin nhắn cậu gửi Duy. Cậu đã nhắn cho cô gái rằng mình sẽ đợi cô ở quảng trường này để cùng về. Cậu thầm tự trách mình. Lẽ ra ban nãy, có thế nào, cậu cũng phải đi cùng cô. Không nên để cho cô đi một mình theo những kẻ nguy hiểm như thế.
Cô bé Dương thấy vẻ mặt Chính nhăn nhó, thì khẽ đặt tay lên vai cậu động viên:
– Anh đừng lo, chị ấy sẽ ổn thôi.
Chính ngước mắt lên nhìn cô bé, nét mặt cậu đầy hồ nghi:
– À phải, sao em lại tham gia vào vụ này thế?
– Em không biết! – Dương lắc đầu – Em đi cùng mẹ xuống thành phố từ hôm trước. Mẹ em chỉ dặn là khi nào mẹ đem cái túi này đến thì xách nó rồi chạy về nhà trọ trước. Mẹ em sẽ về sau.
– Nhà trọ em ở đâu?
– Nhà trọ em ở… – Cô bé ngẩn mặt ra, rồi tiu nghỉu – Em chỉ nhớ đường đi từ phố lúc nãy về đó, chứ ở đây thì em không biết!
Chính ngán ngẩm. Thế này thì chịu rồi. Đường xá ở thành phố này như loằng ngoằng như mê cung, nếu cô bé cũng không thể nhớ địa chỉ chính xác thì cũng xem như bằng không.
– A, chị! – Bé Dương reo lên vui mừng.
Chính lập tức ngoái lại nhìn phía sau mình. Duy đang bước về phía hai người. Chính lao đến túm lấy cô mà xem xét tay chân xem có sứt mẻ gì không, vẻ mặt cậu vô cùng lo lắng:
– Cậu có sao không? Ổn cả chứ! Để tôi xem nào…
– Thôi được rồi! – Duy mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay Chính ra – Tớ ổn mà, có làm sao đâu!
Cô bé Dương đến trước mặt Duy, nhoẻn miệng cười:
– Chị có gặp được mẹ em không ạ?
Chính trông thấy nét mặt Duy bỗng tối sầm lại. Cô gái đảo mắt nhìn đi chỗ khác, có vẻ bối rối:
– Chị không gặp. Có lẽ… mẹ em đã ổn rồi.
– Thôi, chúng ta cùng về nhà đi!
Chính nhìn Duy mỉm cười. Duy gật đầu. Cả hai nắm tay nhau, cùng bé Dương rảo bước trên con phố trở về ngôi nhà hoa hồng của họ.
Bỗng nhiên, Duy đứng sững lại.
Chính ngoái lại nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
– Sao thế?
Hai mắt Duy chăm chăm nhìn về phía trước.
Chính băn khoăn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngoảnh về hướng cô gái đang nhìn.
Trước mặt cả hai người, là một người thanh niên trẻ, vóc người cao ráo và cân đối, với những múi cơ săn chắc vạm vỡ cuồn cuộn bên dưới chiếc áo phông khỏe khoắn, là đồng phục huấn luyện viên của Trung Tâm Thể Dục Thể Thao Thành Phố. Khuôn mặt anh ta đầy nam tính với cằm vuông và sống mũi cao thẳng tắp. Anh ta có đôi mắt sáng và tinh anh, với cặp lông mày dày đậm và bộ tóc ngắn được cắt gọt gọn gàng. Anh ta mặc quần jeans, đi giày thể thao, đeo trên vai một chiếc ba lô cũ kỹ đã sờn bạc, nhưng lại rất phong cách và lịch sự.
Anh chàng kia đẹp trai đến nỗi cả Chính cũng phải chăm chăm nhìn vào gương mặt đó. Nhưng khi cậu liếc sang Duy, thì trong ánh mắt của cô, còn có cả sự yêu thương chan chứa, và lẫn lộn nỗi đau đớn cùng sự tiếc nuối khó có thể biểu đạt bằng lời.
Chính lập tức nhận ra, đây chính là người bạn trai cũ của Duy. Người đã khiến cho cô lặn lội về tận Cửa Biển chỉ để tìm cách xóa đi những kỷ niệm đẹp của hai người. Những ý nghĩ vô cớ xuất hiện khiến cho lồng ngực cậu đau nhói và căng tức.
Chàng trai kia rẽ vào một con hẻm.
Bàn tay Duy đang nắm chặt tay Chính, từ từ buông ra. Chính quay sang nhìn Duy. Ánh mắt cậu ngỡ ngàng và khó hiểu. Nhưng dường như Duy chẳng để tâm đến những hoang mang của chàng trai. Cô vội vã lao theo chàng trai kia.
Chính cứ đứng sững giữa đường, nhìn theo cô gái đang hối hả đi. Trong lòng cậu, những con sóng lại xô nhau hỗn độn. Những đợt sóng cứ dâng cao dần, uất nghẹn trong cổ họng cậu. Vừa đau đớn, lại vừa có chút bực bội, và muôn vàn thứ cảm xúc không tên khác nữa.
Mặt trời đang dần lặn xuống sau những tòa nhà cao tầng, hắt lên thành phố một màu đỏ rực như máu.
Chính đi lại loanh quanh trong vườn, thắp sáng những dây bóng đèn quanh nhà và trước ngõ. Những cơn gió rung rinh trêu đùa những đóa hoa hồng nở rộ trong vườn, đưa theo hương thơm tràn cả vào trong nhà. Duy vẫn chưa trở về. Cậu cũng không biết tối nay cô có về căn nhà này không, hay là trở về nhà bố mẹ mình, nhưng biết cô sợ bóng tối, cậu vẫn thắp tất cả bóng điện lớn nhỏ trong nhà ngoài vườn lên.
Bé Dương ngồi vắt vẻo ở hàng lan can gỗ bên hông nhà, mải mê ngắm những bông hoa đang mọc sát hè. Trông thấy Chính cứ đi đi lại lại quanh cổng, chốc chốc lại ngóng về đầu ngõ như một ông cụ non, cô bé liền lên tiếng:
– Này, trong 60 giây mà anh nhìn về phía đó 5 lần rồi đấy. Sao anh không ngồi lại đây cùng xem hoa với em?
Chính nghe cô bé gọi, cậu rảo bước lại ngồi xuống trước hiên. Vẻ mặt không giấu được sự rầu rĩ chán chường. Thấy vẻ ủ ê của cậu, cô bé Dương xích lại gần và khẽ đặt tay lên vai cậu:
– Anh yên tâm đi. Chị của em là người rất cứng cỏi, không có chuyện gì xảy ra với chị ấy đâu.
Chính nhìn cô bé, mỉm cười:
– Cô ấy tên là Minh Duy, không phải chị của em đâu!
– Tên thì quan trọng gì hả anh. Tên là do người ta gọi thôi mà! – Cô bé láu lỉnh đáp. – Em vẫn tin chị ấy chính là chị của em. Không thể sai được!
– Vì sao em lại nghĩ như thế.
– Chị và em lớn lên cùng nhau, như hình với bóng. Chỉ cần ở gần chị ấy, nhất định em sẽ nhận ra!
Chính bật cười. Không muốn làm tâm hồn ngây thơ của đứa trẻ này bị tổn thương, cậu đành dừng tranh luận tiếp với cô bé.
– Anh Chính! – Dương gọi.
Chính ngước nhìn cô bé Dương.
– Anh hãy chăm sóc và yêu thương chị của em thật nhiều nhé. – Cô bé nhìn cậu mỉm cười.
Chính tròn mắt ngạc nhiên. Cậu không hiểu vì sao đột nhiên cô bé lại nói với cậu như vậy. Cô bé Dương bỗng hạ giọng trầm ngâm:
– Từ nhỏ đến lớn, chị ấy đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Em cứ nghĩ là có lẽ chị ấy vì đau khổ quá, nên giống như trong phim, chị ấy đi phẫu thuật để có một khuôn mặt khác, biến thành một con người khác, để được sống một cuộc đời khác. Nhưng dù như thế thật, thì cái cách chị ấy đối xử với em vẫn dịu dàng và quan tâm nhiều như trước thôi.
Chính chẳng biết nên nói gì với cô bé mộng mơ này, nên cậu đành chọn cách im lặng để lắng nghe. Nhưng nghĩ theo cách của cô bé, cũng là một kiểu để tự an ủi bản thân. Dù sao Duy cũng thật lòng lo lắng và quan tâm cho cô bé. Và dù sao, trên tay Duy cũng có đeo chiếc vòng kỷ niệm của hai chị em họ.
Chợt, Chính thấy một bên vai mình nằng nặng, và có tiếng thở đều đều của cô bé. Ngoảnh sang, cậu đã thấy cô bé ngủ gật từ bao giờ. Trẻ con ăn dễ ngủ dễ thật. Gió đêm càng lúc càng lớn. Nghĩ để cô bé ngủ ngoài trời thế này không ổn lắm, Chính bế cô bé vào trong phòng ngủ của Duy.
Nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đệm, Chính kéo chăn đắp cho cô bé. Rồi cậu lao ra ngoài, và biến mất trong bóng chiều đang dần buông.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-18-nam-sinh-may-man.html
– Phong ơi! Hôm nay đi làm sớm thế hả con! Ra bà cho con cái này này!
Chàng trai dừng lại khi nghe thấy bà lão bán hàng tạp hóa linh tinh đầu con ngõ gọi tên mình. Bà lão dúi vào tay anh một gói nhỏ bọc bằng lá dứa, bên trong lấp ló những mụt măng tươi trắng tinh. Phong nhìn thấy món măng rừng ưa thích của mình thì nhoẻn miệng cười:
– Ôi, măng trúc ngon thế bà ơi!
– Ừ, đứa cháu nó mang ở quê xuống. Biết con thích ăn, bà đem cho con nửa cân.
Phong lúng túng lục túi quần, lấy ví ra:
– Bà ơi, hết bao nhiêu cháu gửi bà ạ.
– Cái thằng này! – Bà lão quở – Tiền nong là thế nào hả? Con dạy bơi cho hai đứa cháu nhà bà còn chẳng lấy tiền, bà quý con, bà cho! Cầm lấy. Mang về ngâm tỏi ớt. Nhưng mà ăn ít thôi, kẻo lại đau dạ dày đấy. Thích ăn khô thì bà đang phơi ở nhà rồi. Được mẻ nào bà đem cho.
Vẻ mặt Phong thoáng chút buồn. Anh bối rối cảm ơn bà lão, rồi xách túm măng vội đi. Đi được vài bước, rẽ qua một quán cơm bình dân, anh ghé vào.
– Bác Ba ơi. Bác ăn măng không?
– Măng đâu đấy? – Ông Ba bụng phệ đang cầm cái quạt nan ló mặt ra.
Phong cười gượng gạo:
– Bà Từ bà ấy cho cháu! Cháu chối lại sợ bà ấy nghĩ này nghĩ nọ. Nhưng mà, giờ cháu cũng chẳng thiết tha món này nữa rồi…
Giọng Phong bỗng nhiên trầm xuống, u buồn. Ông Ba cầm lấy túm măng, tặc lưỡi:
– Rõ khổ. Nhìn măng lại nghĩ đến con bé! Đúng là sự đời, có ai mà ngờ được con người như thế nào. May mà chúng mày chia tay từ trước, không thì giờ khổ đủ đấy cháu ạ!
– Bác đừng nói về cô ấy như thế ạ!
Người đàn ông chép miệng thở dài. Phong quay lưng và bước đi thật nhanh.
Phía sau anh, Duy đã nghe được hết mọi chuyện. Trong lòng cô chùng xuống nặng nề. Món măng từng là món yêu thích của Phong. Anh từng nói với cô rằng, gia đình anh nghèo khó, chẳng có đủ tiền mà mua thức ăn hằng ngày. Những ngày mùa xuân, anh cùng các em trai vẫn lên núi bẻ măng về. Măng tươi ngâm ăn qua bữa, măng khô thì đem xuống phố bán lấy tiền. Lông quặm cào ngứa rát cả người, nhưng anh đã lớn lên nhờ những mụt măng như thế. Nhờ tiền đó mà anh tốt nghiệp được Đại học Thể Dục Thể Thao, rồi trở thành huấn luyện viên ở Trung Tâm này, thu nhập dần ổn định hơn. Vì món măng gắn liền với tuổi thơ anh, mà dù bị đau dạ dày, cô vẫn cố gắng cùng anh thưởng thức. Tay nghề nấu nướng của cô giỏi giang, người cả xóm này đều biết đến.
Giờ đây, vì cô, anh đã buộc lòng mình từ bỏ cả một kỷ niệm thơ ấu.
Cả buổi chiều, Duy cứ lẳng lặng đi theo sau lưng chàng trai kia. Phong chẳng hề hay biết. Anh đi qua con ngõ, dừng lại trả lời vài câu khách sáo khi có những người bán hàng gần đó hỏi chuyện. Có lúc anh dừng lại bên cạnh một hiệu sách, chọn một cuốn để đọc một vài trang, rồi xếp trở lại kệ và rời đi. Gặp một bầy trẻ đang chơi đá bóng trong một bãi đất trống, anh dừng lại và đi vài đường chuyền cùng tụi nhỏ. Đám trẻ nô đùa với Phong, thân thuộc và gần gũi như đã quen biết từ lâu lắm rồi.
Phong nói rất nhiều, cười rất nhiều, nhưng Duy vẫn nhìn thấy trên gương mặt anh một nỗi buồn phảng phất.
Nỗi buồn của anh khiến cõi lòng cô tan nát.
Giá như Phong đừng nghĩ nhiều về cô đến thế. Giá như anh chỉ xem cô như là một người đến rồi đi theo quy luật của cuộc sống này, để lòng mình nhẹ không mà sống tiếp. Thì có lẽ cô cũng thấy dễ chịu hơn phần nào.
Phong đi vào khu Huấn Luyện Bơi, bắt đầu công việc hằng ngày của mình và những buổi chiều, khi các học viên bắt đầu lên lớp.
Duy đứng nép ở ngoài cửa, cứ thế lặng lẽ quan sát anh.
Bất chợt, kỷ niệm trong cô ùa về, vào mùa hè đầu tiên hai người quen nhau, cô còn nhát nước. Phong kiên trì dạy cho cô biết bơi bằng được thì thôi. Anh ôm cô, nâng lên trong làn nước, luôn miệng nghiêm khắc…
“Nào, nào, thả lỏng người ra! Em cứ co cứng thân mình thế thì chìm ngay đấy!”
“Ối! Em sợ lắm!”
Cô cứ thế vẫy vùng. Nước bắn tối tăm mặt mũi Phong. Anh cười ngất…
“Sợ gì nào, có anh đang đỡ em rồi mà!”.
Một cô bé khoảng lớp 11, 12 tuổi, cũng đang nhắm tịt mắt mà quẫy đạp chân tay trong làn nước:
– Huhu! Thầy ơi, em sợ chìm lắm! Em đang chìm đây này! Cứu em với!
Phong đỡ hông cho cô bé, nhíu mày nghiêm nghị:
– Ô hay! Bảo thả lỏng chân tay ra cơ mà! Ai bảo em quẫy như vịt thế này hả! Thả lỏng ra! Cơ thể người vốn dĩ tự nổi được trong nước, cứ nằm im cũng chẳng chìm được! Cứ gồng mình lên thì mới chìm!
Duy bất giác nở một nụ cười buồn. Đó là cuộc sống của Phong. Nếu như cuộc sống mỗi người là một bộ phim, và mỗi người chúng ta gặp đều là một vai diễn, thì vai diễn dành cho cô đã kết thục. Cô vĩnh viễn đã là quá khứ rồi, chẳng thể nào còn chút vai trò gì trong đời anh nữa. Cứ lẳng lặng đi theo anh, lén lút nhìn trộm anh như thế này, thì cô thật là ngốc nghếch quá rồi.
Duy thở dài, quay lưng đi.
Chính đang đứng trước mặt cô.
Duy giật mình sửng sốt. Sao Chính lại ở đây? Cô thoáng nghi ngại khi bắt gặp ánh mắt Chính. Những tia nhìn đầy nghi hoặc, có lẫn cả sự giận dữ và thất vọng. Duy ngoái đầu lại và nhìn Phong vẫn đang tập trung tập luyện cho các cô cậu học viên, cô dần hiểu ra ánh mắt của Chính.
Những ráng mây màu hồng và cam lững lờ trôi ngang qua bầu trời, giống như những dải lụa tơ mềm mại vắt lên nóc của ngôi biệt thự đổ. Đường chân trời bên dưới thị trấn vẫn còn hắt lên những tia sáng cuối cùng, khiến cả thị trấn như được nhuộm một màu vàng cam óng ánh. Cảnh hoàng hôn trên đồi “Biệt thự đổ” này vẫn được mọi người ca tụng là một kỳ quan của thành phố. Nhưng hôm nay, Chính lại chỉ thấy cả ngọn đồi thật thảm hại và nhạt nhẽo.
Chính và Duy cứ đứng cạnh nhau, chẳng ai nhìn ai, chẳng ai nói với ai lời nào, cứ song song hướng mặt xuống thị trấn bên dưới chân đồi như vậy.
Duy không biết Chính đã đi theo cô từ đoạn này, nhưng có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy tất cả tâm tư trong lòng cô. Thấy được những sự nuối tiếc và buồn đau trên nét mặt của Phong. Nhưng Chính chẳng nói gì cả. Có lẽ, cậu đang chờ cô giải thích cho chuyện này. Cô quên mất, mình đang là người yêu của cậu, mà lại đi đắm đuối dõi theo một người con trai khác. Lại là một người đã cũ, đã từng gắn bó với bao nhiêu ký ức buồn vui.
Hai người cứ đứng im lặng như vậy, không biết đã bao lâu trôi qua rồi.
Duy sực nhớ ra cô bé Dương vẫn đang đợi mình ở ngôi nhà hoa hồng. Trời cũng bắt đầu tối rồi, cô phải gấp gáp trở về nhà, nếu không muốn mình có thể gặp rắc rối gì đó ngang đường, chẳng hạn việc đụng mặt tên Mặt Ngựa. Cô vội vàng bỏ đi.
Đột nhiên, bàn tay của Chính túm lấy cánh tay Duy giữ lại:
– Nói gì với tôi đi Duy!
Duy sững người.
Chính bước tới trước mặt cô.
– Cậu hãy giải thích cho tôi đi. Cậu nói thế nào cũng được. Cậu nói gì tôi cũng sẽ tin cậu! Tôi sẽ tin ngay, chỉ cần cậu nói ra thôi! Xin cậu đấy Duy! Xin cậu, nói đi!
Giọng nói của Chính tha thiết như một lời van nài.
Duy thấy trong lòng mình như mặt biển yên ắng trước những đợt sóng thần. Cô chẳng biết nói gì, cũng chẳng muốn nói gì nữa. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Chính ra và cất những lời vô cảm:
– Chúng ta chia tay đi!
Chính im bặt. Toàn thân cậu bất động như chết sững. Gương mặt cậu như đóng băng. Đôi mắt màu xám của cậu bỗng tối sầm lại. Cậu không hiểu. Cậu đang cố lý giải những điều Duy vừa nói.
Cô vừa nói lời chia tay.
Chính đã từng nghe mấy thằng cùng lớp nói về việc con gái rất hay hờn giận. Mỗi khi cãi vã, các cô gái thường hay gào lên đòi chia tay. Lời chia tay giống như một thứ vũ khí mà bọn họ đem ra để đe dọa đối phương, gây sức ép cho tới khi bạn trai mình phải nhận sai, buộc lòng nói lời xin lỗi và vỗ về. Có lẽ Duy đang giận cậu lén lút theo dõi cô, nên cô buột miệng nói ra như vậy thôi.
Cũng có khi, các cô gái muốn chia tay thật. Câu chuyện tình yêu cũng giống như một lộ trình trong các trò chơi online, nếu quá bằng phẳng, sẽ không thể hấp dẫn và thú vị. Một hai cơn gió liêu xiêu thổi đến, một hai gợn sóng lăn tăn, sẽ là dịp để hai người nhìn lại tình cảm của chính mình. Để có thể nhận ra mình quan trọng với người kia đến mức nào. Có lẽ anh chàng bạn trai cũ của Duy, chỉ là một cơn gió, một gợn sóng như thế, là một thử thách trên hành trình tình yêu của hai người mà thôi.
Hoặc là, bản thân Duy cũng chẳng biết mình đang nói gì đâu. Cô đang bối rối, và những từ vựng trong đầu vô tình sắp xếp thành một câu nói có nghĩa mà cậu đang hiểu lầm như vậy thôi.
Có thể là thế này…
Có thể là thế khác…
Muôn vàn những lý giải cứ hiện ra trong đầu Chính như vậy. Cậu như đang trượt dài trong một cõi không gian ý thức vô tận. Hai bàn tay cậu chơi với, cố gắng tìm một nơi để bấu víu đến tuyệt vọng.
Lấy hết bình tĩnh, Chính hỏi lại:
– Cậu vừa nói gì thế?
Duy hít một hơi thật sâu, và chậm rãi nói từng chữ rành rọt:
– Chia tay đi. Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi.
Câu nói vừa thốt ra của cô gái vừa đập bỏ tất cả những nỗ lực cuối cùng của Chính. Cậu thấy mình đang rơi xuống vực thẳm tăm tối. Xung quanh cậu, mọi thứ bỗng sụp đổ. Tất cả quay cuồng và nghiêng ngả.
– TẠI SAO??? – Chính hét lên. Ánh mắt cậu nhìn Duy đầy giận dữ và phẫn nộ.
Duy im lặng. Không buồn bã. Không giật mình. Cũng không sợ sệt. Ánh mắt dịu dàng của cô giờ đây lạnh như tuyết đổ. Đôi môi luôn nói những lời động viên và khích lệ cậu giờ lại thốt ra những lời tuyệt tình nhẹ tựa lông hồng. Và gương mặt xinh đẹp của cô giờ đây chỉ là một chiếc mặt nạ không mảy may một chút cảm xúc nào.
Chính túm lấy hai bờ vai cô gái, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của cô:
– Mỗi ngày khi tôi hỏi, cậu đều nói cậu yêu tôi. Yêu nhiều. Yêu rất nhiều. Yêu đến khi chúng ta cùng nhau già đi vẫn không thay đổi. Nhưng tất cả là gì? Chỉ là những lời nói dối của cậu? Chỉ là sự đùa giỡn tôi sao?
Chính cảm thấy đau tức trong lồng ngực. Cứ như tim gan cậu đang bị cắt lìa thành từng mảnh nhỏ, đến mức cậu tự mình nghe được những tiếng kêu khóc đau đớn của những tế bào. Sáng sớm nay, chị Phương đã sang tìm cậu. Chị đưa cho cậu xem đoạn trích xuất camera trong một quán bar nơi chị làm việc, ánh đèn màu nhấp nháy, nhưng vẫn đủ để cậu nhận ra người con gái cậu yêu đang quấn quýt bên một gã đàn ông. Cả đoạn clip chị tự ghi hình được ở ven sông, khi Duy đang chìm đắm trong đê mê bên dưới tên sở khanh khốn nạn đang gây hấn với chỗ làm việc của cậu, lừa gạt tình cảm của cô giáo cậu.
Chị Phương nói với Chính rằng cô không phải là một cô gái đơn giản như cậu vẫn biết. Nhưng khi đó, cậu đã nổi nóng với chị, yêu cầu chị không bao giờ được nhắc đến chuyện này nữa. Cậu ngay lập tức xóa đi những đoạn clip bẩn thỉu mình vừa xem, và lớn tiếng cấm chị phát tán ra ngoài. Tất cả những điều đó, cậu đều có thể nhắm mắt cho qua, vờ như không biết.
Vì cậu thật sự yêu Duy.
Vì đối với một kẻ vô dụng chẳng làm được trò trống gì như cậu, vốn dĩ có được tình yêu của cô đã là niềm may mắn và hạnh phúc rồi. Làm sao cậu dám lên mặt đòi hỏi điều gì ở cô?
Nhưng không…
Tất cả những hỗn độn và nặng nề đang dồn nén trong lòng cậu giống như một chiếc lò xo bị ép chặt, đến điểm cực hạn, giờ đây bằng một sức lực mạnh mẽ, bật tung ra ngoài thành những tiếng thét xé lòng:
– Cậu chưa từng quên đi quá khứ của mình. Cậu vẫn còn nhớ ai đó. Cậu vẫn còn yêu người đó. Đúng không? VẬY TẠI SAO CẬU LẠI TỐT VỚI TÔI? SAO LẠI NÓI YÊU TÔI? SAO LẠI ĐỐI VỚI TÔI NHƯ MỘT KẺ THAY THẾ NHƯ VẬY?
Hóa ra, tất thảy những ân cần và quan tâm, nhưng cổ vũ và khích lệ, những yêu đương và ngọt ngào mà Duy đối với cậu, kỳ thực chỉ là đang tìm kiếm một sự “khuây khỏa” theo đúng giao kèo của hai người trong lần đầu tiên gặp mặt nhau?
Những lời chất vấn ồn ào của Chính khiến Duy cảm thấy mệt mỏi. Cô chẳng muốn tiếp tục phân tích vẻ mặt và ánh mắt để đoán định tâm tư cậu nữa. Cô thậm chí chẳng còn đủ sức để lắng nghe xem cậu đang nói gì. Dù sao ngay từ đầu, bước vào giao kèo với bà Lan, cô cũng chẳng có ý định nảy sinh điều gì với Chính. Điều cô cần, là có thêm thời gian, để có thể đi tìm những kẻ thủ ác với cô gái nữ sinh oan uổng, để đoạt lại những công bình vốn lẽ thuộc về mình, thì vì một bí ẩn gì đó, mọi cán cân lại nghiêng về phía bọn chúng.
Thậm chí ngay cả khi nói lời yêu đương với cậu, cô cũng chỉ vì muốn đạt được mục tiêu của mình, là tiếp cận tên Phạm Anh Tuấn kia mà thôi. Đương nhiên, một người ở hoàn cảnh như cô lúc này, làm sao có thể nào có tình cảm gì thật lòng đối với Chính được?
Duy thở dài, buông thõng một câu:
– Đúng là như vậy đấy! Tớ chỉ lợi dụng cậu thôi!
Ánh mắt của chàng trai bỗng chuyển màu lửa. Cậu nhìn Duy trân trối, thốt ra từng lời phẫn nộ:
– Cậu lợi dụng tôi?
– Ừ. Tớ chẳng hề yêu cậu.
Chính đứng sững. Chết lặng.
– Thế được chưa? Tớ phải về đây!
Duy nói, rồi cập rập bước đi.
– Được! – Chính hét lên – Vậy tôi sẽ để cho cậu lợi dụng một cách đàng hoàng nhé!
Duy giật mình. Chính tóm lấy cánh tay của Duy và lôi cô vào trong căn biệt thự đổ. Duy kinh ngạc kêu lên:
– Cậu muốn làm gì?
Chính không đáp. Cậu tóm chặt tay cô gái không buông, mặc cho cô ra sức giằng tay ra. Vào đến giữa gian phòng khách, cậu hung hăng đẩy cô gái ngã sấp xuống một chiếc bàn trà cũ kỹ. Cậu chồm lên đè nghiến xuống tấm lưng cong của cô gái, rít lên từng lời tức giận:
– Tại sao các người cứ dối gạt tôi? Hết người này tới người khác? Tại sao không ai có thể đối xử thật lòng với tôi?
Chính vừa điên cuồng hét lên, vừa giật tung từng mảnh áo quần trên người cô gái. Những chiếc khuy áo sơ mi bị đứt văng vương vãi khắp sàn nhà. Tiếng vải bị xé toạc vang lên rợn người trong không gian tĩnh lặng. Bàn tay cứng như đá của cậu ép chặt lưng Duy xuống mặt bàn. Tay kia cậu thô bạo vạch cặp mông của cô ra, lần tìm đến nơi vùng cấm. Lạnh lẽo vô hồn! Cậu ra sức chà xát. Vẫn không có chút phản ứng gì.
Duy có thể làm tình cùng với một thằng đàn ông khốn nạn như tay Tuấn kia, nhưng với cậu, cô lại lạnh nhạt và bất động thế này hay sao?
Lửa giận đang thiêu đốt tâm can Chính. Cậu không cam tâm. Cậu không bao giờ chấp nhận bị phụ nữ trêu đùa và lợi dụng mãi đâu. Cậu lấy đùi mình xoạc hai chân Duy tách ra. Mép thịt hồng hồng dâm đãng lấp ló ẩn hiện sau bờ mông hỗn xược đang vồng lên khiêu khích kia.
Chính nghiến răng, phun một bãi nước bọt vào lòng bàn tay mình rồi day mạnh bên dưới cô gái. Cảm giác trơn ướt bắt đầu xuất hiện nơi đầu ngón tay của cậu đây rồi! Cậu liên tục ra sức day thật mạnh. Nước càng ngày càng tuôn ra, nóng hổi, chảy lan dọc theo mu bàn tay cậu.
Sự im lặng của cô gái đối với Chính lúc này như một mũi tên trúng vào con thú điên, kích lên cơn cuồng nộ trong nó. Cậu nhoài lên nhìn vào mặt Duy mà hét lớn:
– Nói đi! Nói gì với tôi đi! Tại sao cậu không van xin, không kháng cự lại tôi? Tôi không đáng để cậu làm thế à?
Duy không phản kháng. Cô cứ để yên cho Chính mặc sức muốn làm gì thì làm. Ánh mắt của cô vô cảm như người đã chết.
Bắt gặp ánh mắt đó của Duy, Chính đột nhiên dừng mọi thứ lại.
Cậu chưa từng biết đến ánh mắt lạnh lùng đó của Duy. Trước giờ, khi nhìn cậu, ánh mắt cô luôn ấm áp như những tia nắng đầu đông, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, và lấp lánh như muôn vàn sao sáng trên bầu trời đêm. Còn hai con ngươi tối tăm này là điều gì?
Những ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cậu bỗng nhiên như bị dội vào một xô nước đá. Tắt ngóm. Chẳng còn nổi cả một đốm cháy lăn tăn.
Cậu nhỏm người dậy. Cậu tự chỉnh trang lại quần áo cho mình.
– Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!
Mặc kệ cho Duy vẫn đang trần truồng nằm sấp trên bàn, cậu lặng lẽ rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Nam sinh may mắn tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-18-nam-sinh-may-man.html
– Kìa, tại sao lại giấu bàn tay của em đi! Đưa tay đây cho anh nắm nào!
Người nữ sinh thẹn thùng giấu hai bàn tay sau lưng mình. Em quen người ta vào đầu mùa đông, khi sinh viên trường hợp giao lưu thể thao với trường của họ. Người ta để ý đến em ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt ấy. Người ta nói nụ cười của em như những tia nắng ấm áp trong những ngày đông buốt giá.
Hai người học ở hai trường xa nhau, người ta lại hay phải đi thi đấu dài ngày, nên cả hai chỉ trò chuyện qua tin nhắn điện thoại. Chia sẻ cùng nhau mọi vui buồn, cũng đều qua hai chiếc màn hình nhỏ bé như thế. Và người ta nói lời yêu em, đơn giản như những con chữ người ta vẫn thường dùng trong các tin nhắn của mình.
Trở về, người ta đến tìm em trong một chiều nắng nhẹ. Người ta muốn nắm tay em. Người ta ngạc nhiên, yêu nhau, nắm tay nhau có gì mà ngại ngùng.
– Tay em… Tay em dễ đổ mồ hôi, bẩn… lắm ạ…
Người nữ sinh nói từng lời một cách khó nhọc.
Người ta nhìn em. Em đang đứng giữa một sạp tranh nhỏ bên vỉa hè, nơi em đem bày bán những bức tranh mình tự vẽ, hoặc có thể ký họa chân dung nhanh một bức cho bất kỳ khách hàng nào mong muốn. Người ta chỉ tay lên những bức tranh của em, mỉm cười nói với em:
– Anh không hiểu lắm về hội họa, nhưng anh thấy bức vẽ nào của em cũng đẹp. Một đôi bàn tay có thể vẽ ra những bức tranh sinh động cuốn hút như thế này, anh không nghĩ rằng nó bẩn!
Lời nói của người ta đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em. Và người ta cầm lấy bàn tay em. Em cũng không tránh né. Trong ánh mắt người ta, thoáng lên một chút bàng hoàng. Nhưng sau đó là những xót xa vô bờ. Người ta giữ bàn tay em giữa hai lòng bàn tay to lớn của mình, để yên thật lâu.
– Tay của em rất đẹp! – Người ta hôn lên bàn tay em. Đó là một bàn tay nhăn nheo với đầy những vết sẹo lồi lõm.
Và lần đầu tiên với anh, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, người nữ sinh cảm thấy mình thật sự mong chờ và ham muốn. Khi hai người ở bên nhau, em cảm thấy thật tuyệt diệu. Người ta mạnh mẽ, nồng nhiệt, và nuông chiều em. Mọi nơi mọi lúc, em đều nhớ đến cảm giác dịu dàng khi bàn tay to lớn của anh xoa trên lưng em. Người ta đè lên người em, và sự nam tính lôi cuốn của anh lấp đầy những khao khát trong em. Người ta đưa ra đưa vào đầy quyết đoán và dứt khoát, như tính cách của anh vậy. Cứ nằm bên người ta, là em lại ướt át. Anh chỉ cần ôm và hôn môi thật sâu, là em đã thấy mình tan chảy rất nhiều. Em khó khăn khi chịu đựng và chờ đợi. Em chỉ muốn yêu người ta thật nhiều.
Có lẽ, đó là cái cách mà mọi người vẫn nói về tình yêu. Đó là nếu yêu nhau, thì có làm tình bao nhiêu lần cũng không thể nào chán được. Em có thể chiều ý người ta bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần được yêu anh. Anh có chiều cao, nên lúc nào anh cũng dễ dàng bước trọn vào trong em, dù hai người có đang ở tư thế nào. Dù có bao lâu, em cũng không cảm thấy đau đớn hay khó chịu, vì tình ái trong em cứ không ngừng tuôn chảy. Có lúc, đang yêu người ta, em vẫn trào nước mắt. Em chưa từng có được cảm xúc ấy trong đời. Chỉ với người ta, vì người ta là chàng trai mà em yêu, bi lụy mù quáng.
Người ta có khuôn mặt điển trai vô cùng. Anh vẫn hay hỏi, sau này, có khi nào em sẽ quên anh không? Em thẹn đến đỏ mặt. Người như anh, em có ngu ngốc dâng hiến cả cuộc đời thì vẫn là xứng đáng. Cho dù 5 năm trôi qua, cho dù 10 năm, 20 năm, 50 năm… cho dù tóc em bạc trắng và mắt em mờ đục, thì trong tâm trí em vẫn khắc ghi về tình yêu của anh, như là một tượng đài không bão giông nào có thể xô đổ. Làm sao mà em quên được anh?
Anh là người mà em yêu nhất trong kiếp đời này…
Trên loa phát thanh các ngả, tiếng nhân viên nhà ga đang nhắc nhở các hành khách về giờ khởi hành của chuyến tàu. Xôn xao khắp các hướng, mọi người đang hối hả di chuyển về các cửa lối ra vào trên các toa tàu.
Duy nắm tay Dương đứng trước cửa tàu của mình. Cô bé cứ nắm chặt tay Duy, bịn rịn mãi không rời.
– Em không thể ở lại thêm với chị được ạ? – Cô bé Dương phụng phịu.
Duy ngồi xuống, âu yếm nhìn vào mắt cô bé và mỉm cười:
– Em còn phải trở về nhà. Em phải trông chừng chú Trường bố em thật kỹ nhé, đừng để ông ấy say rượu gây sự lung tung với người ta! Lại bị họ vác dao đuổi chém cho đấy.
Lời bông đùa của Duy khiến bé Dương bật cười một tiếng. Nhưng sau đó, vẻ mặt cô bé lại đượm buồn:
– Thế sau này, chị có về sống cùng em nữa không?
Duy im lặng một lát rồi cười gượng gạo:
– Dương à, chị không phải là chị Duyên của em, làm sao chị về sống với em được!
Dương không bận tâm đến lời của Duy nói. Cô bé đang mải nghịch những hạt vòng xâu đang đeo trên tay Duy. Một lát sau, cô bé mỉm cười:
– Vâng. Thế nếu lúc nào chị có gặp chị Duyên, hãy chuyển lời với chị ấy giúp em nhé.
– Ừ. Em muốn chuyển lời gì, chị sẽ giúp.
– Có lẽ chị ấy khó khăn lắm mới có thể có cơ hội được sống một cuộc đời mới. Nếu đã như thế, chị hãy nhắn chị ấy phải trân trọng bản thân và sống cho thật tốt. Đừng hy sinh vì những điều không đáng nữa.
Duy lặng người.
Cô bé Dương choàng tay ôm lấy cổ cô rồi bước lên tàu. Duy khẽ đưa tay vẫy chào lại với cô bé. Cô cứ đứng nhìn, cho tới khi thấy cô bé đã yên vị trong ghế ngồi của mình, vẫn đưa tay vẫy vẫy với cô, miệng nhoẻn cười.
Các cánh cửa tự động đóng lại. Tiếng động cơ rì rì vang lên. Đoàn tàu chậm rãi chuyển bánh đi.
Duy đứng ngây người nhìn theo chuyến tàu, cho tới khi khuất hẳn nơi phía xa tít. Trong lòng cô buồn trĩu. Có thể, đây là lần cuối cùng hai chị em còn gặp được nhau.
– Tạm biệt em của chị. – Duy lẩm bẩm – Em cũng phải sống thật tốt nhé!
Điện thoại của Duy đổ chuông khiến cô bừng tỉnh. Duy vuốt màn hình mở cuộc gọi lên. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói phụ nữ:
– Xin chào chị. Chúng tôi ở bên Công ty TNHH Hầm Rượu. Xin hỏi có phải chị đã báo đặt hàng thiết kế tủ rượu của mình không ạ?
– Vâng. Đúng rồi ạ. – Duy lịch sự trả lời.
Duy tắt điện thoại. Cô phải nhanh chóng trở về ngôi nhà hoa hồng. Sự trừng phạt đối với Phạm Anh Tuấn đã có thể đi đến hồi định đoạt được rồi.