Phần 90
Kỷ Tùy không nhắc tới một chữ chuyện xảy ra ở Trang gia. Những chuyện không vẻ vang như vậy, nghĩ rằng hắn không muốn nhắc tới với cô, cho nên Triệu Ngu cũng không chủ động hỏi.
Một tuần sau, Triệu Ngu nhận được bưu kiện từ thám tử tư, tạm thời vẫn chưa tìm được mấy người Trang Diệc Tình thuê tới đánh người, nhưng bệnh tình cô gái bị đánh đã chuyển biến xấu rồi chết trong bệnh viện… lúc trước cô ấy đã từng phải phẫu thuật, những kẻ đánh người cũng không biết việc này.
Cái này có thể gọi là ngộ sát nhỉ?
Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm bưu kiện, Triệu Ngu bỗng nhiên nhếch miệng cười. Chuyện xảy ra với người khác thì gọi ngộ sát, còn xảy ra trên người Trang Diệc Tình, đó gọi là vô tội.
Cô ta là người chủ sự mà còn vô tội, mấy kẻ đánh người kia cũng có thể thoát tội, về phần người nhà của nạn nhân, còn không biết hiện tại tình cảnh của họ là thế nào đâu.
Cốt truyện này sao lại quen thuộc vậy nhỉ.
Mà trong này, cũng có công lao của cả Hứa Thừa Ngôn và Kỷ Tùy đi? Thậm chí là… Có cả công lao của Trang Diệp? Tuy rằng hắn đang ở nước ngoài, nhưng chắc chắn cũng sẽ đứng về phía chị gái ruột của mình.
Giờ khắc này, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Những người đàn ông thân phận cao quý đó, nhìn lên thì không thể với tới, nhưng thật ra trong xương cốt đều dơ bẩn giống nhau.
Bọn họ chỉ để ý người mình quan tâm, chỉ để ý lợi ích của bản thân, còn cái gọi là công bằng và công lý, căn bản không tồn tại.
“Oa, em làm sao vậy? Sao ngây ra mãi vậy?” Vương Kỷ đưa tay quơ quơ trước mặt cô, “Không phải bị Hạ Nam nói trúng rồi chứ, người nào đó không đi làm, em liền không yên lòng sao?”
Triệu Ngu tỉnh lại từ trong hoảng hốt, cười lắc đầu: “Chị đừng nghe Hạ Nam nói bừa, em sao có thể?”
Người nào đó mà Vương Kỷ nói đến, đương nhiên là chỉ Tiết Tử Ngang. Ngày đó sau khi rời khỏi biệt thự của Tiết Trạm, hắn cũng không xuất hiện nữa, nghe nói là đã xin nghỉ dài hạn, có vẻ như chuyện hôm đó đối với hắn là một đả kích rất lớn.
Vương Kỷ chậm rãi uống một ngụm cà phê, ngó mắt nhìn cánh cửa văn phòng luôn đóng chặt của Tiết Trạm, lại đưa tầm mắt rơi xuống trên mặt Triệu Ngu lần nữa: “Em và Tiết đổng, cuối cùng là thật hay giả? Nếu là giả, thì vị cấp trên kia của chúng ta cũng thật rảnh rỗi đi chơi loại trò chơi này với em? Theo như hiểu biết của chị đối với hắn thì hắn không nhàm chán như vậy. Còn nếu là thật, thì nhìn tình hình gần đây của hai người cũng không giống lắm.”
Triệu Ngu bĩu môi: “Ai biết được?”
Không phải cô trả lời Vương Kỷ cho có lệ, mà thật sự chính cô cũng không biết hiện tại quan hệ giữa mình và Tiết Trạm được coi là gì.
Hai diễn viên ngang sức ngang tài đang thi diễn sao? Dù sao thì tuần này Tiết Tử Ngang đều không tới công ty, cô và Tiết Trạm cũng không cần tiếp tục diễn kịch, cho nên liền khôi phục quan hệ công việc bình thường giữa thư ký và cấp trên.
Về phần nụ hôn sáng hôm đó, hắn không đề cập tới, cô cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là khi đối mặt với hắn, cô lại càng chú ý cẩn thận thêm một chút, Triệu Ngu căn bản không thể xác định được hắn có nghi ngờ hay không, hoặc đã biết được bao nhiêu chuyện về cô.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tiết Trạm dẫn người đi tham gia một hoạt động của hiệp hội ngành sản xuất, từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện ở văn phòng, giờ phút này vị trí thư ký chỉ còn hai người Triệu Ngu và Vương Kỷ, cũng vừa vặn thuận tiện cho các cô nói chuyện phiếm.
Hạ Nam đi ra ngoài làm việc không bao lâu đã trở lại, vẻ mặt nhìn còn rất hưng phấn, mới vừa ngồi vào bàn làm việc đã giương mắt liếc nhìn camera trên đầu hỏi Vương Kỷ: “Cái kia thật sự hỏng rồi?”
Vương Kỷ gật đầu: “Chị còn cố ý đi qua phòng giám sát xem thử, thật sự hỏng rồi, vẫn chưa kịp thay cái mới.”
“Vậy thì tốt quá.” Hạ Nam lập tức không màng hình tượng ngồi vặn vẹo trên ghế, đạp chân một cái đẩy ghế dựa đến chỗ Triệu Ngu và Vương Kỷ, lấy điện thoại ra nói, “Em cho hai người xem cái này.”
Vẻ mặt Vương Kỷ cười xấu xa: “Em gái nhỏ, không phải là muốn kéo bọn chị xem phim người lớn* trong giờ làm việc đấy chứ?”
(*看片: Nghĩa gốc là xem phim, nhưng có lúc dùng để chỉ việc xem pỏn (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄))
“Đúng vậy, có điều không phải phim người lớn**, là mà là phim bi kịch tình cảm*** đó, cũng không đúng, nói cho chuẩn thì không phải xem, mà là nghe thôi.” Hạ Nam ra vẻ bí mật mở giao diện ghi âm trong điện thoại ra, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngu càng thêm sâu xa, “Nghe một đoạn ghi âm khổ tình cảm động trời đất nè.”
(**颜色片: Phim sắc, phim người lớn, AV)
(***苦情片: Phim tình yêu đau khổ)
Sau khi ấn nút bắt đầu phát khi âm, đầu tiên truyền tới là một giọng nữ nghiêm khắc: “Một đứa con gái mà có thể bị cướp đi thì không đáng để con đi tốn tâm tư, nếu có bản lĩnh thì đi mà học hỏi chú con ấy, xem xem tuýp đàn ông như thế nào mới có thể khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo. Hắn có thể quản lý Hoa Kim là dựa vào bản lĩnh của chính hắn, còn con thì sao? Cái ghế Phó giám đốc của con là nhờ vào đâu mà có? Nếu không phải có thân phận cháu đích tôn của Tiết gia, con cho rằng con ở Hoa Xán có thể ngồi vào vị trí nào? Con cho rằng đám đàn bà đó còn có thể vây quanh con như ruồi bọ nữa sao?”
Triệu Ngu sửng sốt, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Vương Kỷ. Giọng nói này các cô đều nhận ra được, là tổng giám đốc Hoa Xí, mẹ của Tiết Tử Ngang, Lưu Linh.
Vương Kỷ chọc chọc cánh tay Hạ Nam: “Người trẻ tuổi gan cũng to thật, Lưu tổng nói chuyện mà em cũng dám ghi âm trộm?”
Vẻ mặt Hạ Nam vô tội: “Không phải em cố ý, em vừa vặn nghe phải, không nhịn được ngứa tay thôi, các chị cứ nghe phần tiếp theo đi, đằng sau mới là trọng điểm.”
Âm thanh ồn ào ngắn ngủi trôi qua, dường như là Lưu Linh thở dài một tiếng, hỏi: “Con thật sự thích Triệu Ngu kia đến thế sao?”
“Thích… Đương nhiên thích… Con yêu cô ấy, con rất yêu cô ấy, không phải cô ấy con không cưới, mấy người đừng hòng cướp cô ấy đi, kể cả Tiết Trạm cũng không được…” Đây là giọng Tiết Tử Ngang, chỉ là ngữ khí nghe không đúng lắm.
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Triệu Ngu, Hạ Nam đắc ý nhướng mày: “Uống say, lúc em đi xuống thì nhìn thấy, chậc, say đến bét nhè, làm Lưu tổng tức giận không nhẹ, nhưng người ta đều nói uống say sẽ nói lời thật lòng, lời này chị cứ tự đánh giá đi. Vốn dĩ phía trước còn có một đoạn hắn thâm tình bảy tỏ với chị, đáng tiếc em không kịp chuẩn bị nên không ghi âm được, dù sao thì em nghe xong cũng rất cảm động đó.”
Vương Kỷ tức giận nhìn Hạ Nam: “Em nhanh như vậy đã làm phản à? Lời trước nói muốn hung hăng ngược tra nam đâu rồi?”
Hạ Nam nhún vai: “Em cảm thấy hiện tại cấp trên của em cũng thật thảm, nghe hắn nói như vậy có vẻ cũng đã động chân tình với chị Triệu Ngu, cho nên… Chị Triệu Ngu, nếu không chị cho hắn một cơ hội làm hòa đi? Em còn đợi chị gả vào hào môn rồi kể cho em xem một chút về cuộc sống hào môn trong truyền thuyết đấy.”
Triệu Ngu cười tự giễu: “Đừng nghĩ quá nhiều, cái loại bình dân bách tính như chị, không dám mơ mộng hão huyền như vậy đâu.”
Thật ra cô không ngờ Tiết Tử Ngang lại có nhiều chân tình với cô đến vậy, nhưng cô bây giờ, lại chỉ quan tâm tấm chân tình này đối với cô có còn giá trị lợi dụng hay không mà thôi.
Khi Tiết Trạm trở về đã là hơn 3 giờ chiều, hoạt động vẫn chưa kết thúc, đám Cố Thư Dương hắn dẫn theo vẫn ở lại hiện trường như cũ, khu vực thư ký vẫn quạnh quẽ không có mấy người.
Tiết Tử Ngang không có ở đây, Hạ Nam một người kiêm việc của hai người bận trong bận ngoài, Vương Kỷ cũng bị Tiết Trạm phân phó đi làm việc khác, khi Lưu Linh đi lên tìm Tiết Trạm, bên ngoài văn phòng cũng chỉ có một mình Triệu Ngu.
Chí ít thì vị nữ bá tổng mặt lạnh này trước nay cũng chưa từng coi cô là con dâu tương lai, cho nên khi gặp được trong công ty, Triệu Ngu lại không thấy xấu hổ đến vậy, chỉ mỉm cười máy móc chào hỏi.
Với thân phận của Lưu Linh, muốn vào văn phòng Tiết Trạm vốn không cần hẹn trước cũng không cần thông báo, nhìn thấy bà đẩy cửa đi vào, Triệu Ngu liền tự giác đi pha trà, sau khi đứng dậy mới phát hiện, cửa phòng không được đóng chặt.
Trong nháy mắt, trong đầu Triệu Ngu đột nhiên hiện lên lời nói vừa rồi của Vương Kỷ, camera giám sát đã hỏng vẫn chưa được thay mới. Mà cô cũng lờ mờ có thể đoán được, Tiết Trạm vừa trở về mà Lưu Linh đã vội vàng đi lên, chuyện hai người nói chắc chắn có liên quan tới cô.
Do dự vài giây, lại nhìn xung quanh một chút, cuối cùng Triệu Ngu đánh bạo, lặng lẽ tới gần văn phòng, yên lặng đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong.
“Đã nói là để cô ta rời công ty rồi, sao chú lại đổi ý?” Đây là giọng Lưu Linh, ngữ khí chất vấn, mà “Cô ta” ở đây, chỉ có thể là Triệu Ngu.
“Chị nghĩ rằng đuổi Triệu Ngu đi là có thể giải quyết được vấn đề? Tính tình Tiết Tử Ngang thế nào chị còn biết rõ hơn tôi, càng khiến hắn không tìm thấy người, hắn càng sốt ruột nhớ thương, để người ở lại bên cạnh hắn, sau một thời gian, hắn sẽ tự khác ngán thôi.” Ngữ điệu Tiết Trạm vẫn bình đạm, không có chút cảm tình nào.
“Thế bây giờ nó đã ngán chưa? Tối hôm qua còn đi uống say đến quên trời đất đánh nhau với người ta, sáng nay tôi mới cho người đưa nó về, chú có biết mấy ngày hôm nay nó đã bao nhiêu lần suýt phải nhập viện không? Tiết Trạm, chú nói thật cho tôi biết, chú giữ Triệu Ngu ở lại công ty, cuối cùng là vì Tử Ngang, hay là vì bản thân chú? Chẳng lẽ chú thật sự coi trọng con bé kia sao?”
“Tôi coi trọng phụ nữ như nào, hình như cũng chẳng liên quan tới chị dâu.”
“Đúng, không liên quan tới tôi, chuyện của chú, một người ngoài như tôi nào có tư cách can thiệp? Nhưng chú coi trọng ai mà chẳng được, lại muốn tranh đoạt đàn bà với Tử Ngang? Nó là cháu trai ruột của chú, là đứa con trai duy nhất của anh trai chú, chú đừng quên anh trai chú đã chết thế nào…”
“Lưu tổng.” Lưu Linh còn chưa dứt lời, Tiết Trạm đã lạnh giọng cắt ngang, trong giọng nói là sự sắc bén mà Triệu Ngu chưa bao giờ nghe thấy.
Nhất thời, văn phòng lại chìm vào yên lặng, ngay lúc Triệu Ngu lo lắng vội vàng muốn rời đi, lại nghe Lưu Linh trong phòng thở dài một tiếng: “Đúng, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên bắt chú chia sẻ trách nhiệm với tôi, chú vốn dĩ vô tội, là tôi không biết liêm sỉ mà câu dẫn chú, là tôi… Nhưng Tiết Trạm, Tử Ngang là con trai duy nhất của anh trai chú, xem như hãy nể tình huyết mạch tình thân…”
“Tôi biết rồi.” Giọng nói của Tiết Trạm không còn sắc bén như trước, ngược lại còn nghe có vẻ mỏi mệt, “Trước giờ tôi chưa bao giờ muốn tổn thương nó. Nhưng nó đã bị mấy người chiều hư, vừa không có trách nhiệm vừa thiếu quyết đoán, căn bản không thể tiếp quản công ty. Nếu chị thật sự muốn tốt cho nó, thì đừng lại dung túng cho nó cả ngày làm loạn chẳng biết làm việc cho đàng hoàng. Còn có, Triệu Ngu chưa chắc đã là người tốt gì đâu, chị đừng vì Tiết Tử Ngang nói mấy câu mà đã mềm lòng, chuyện này tôi tự có chừng mực.”
Nghe được một câu cuối cùng, Triệu Ngu còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ, thì đã lại đột ngột rùng mình.
Tiết Trạm quả nhiên đã nghi ngờ cô.