Phần 70
Em gái Hứa Thừa Ngôn kết hôn sớm, hiện giờ đã có một đứa con gái 5 tuổi.
Là đứa bé nhỏ nhất gia tộc, cô cháu ngoại này của hắn có thể được gọi là tiểu công chúa chân chính, nhận hết mọi sủng ái, toàn bộ Hứa gia từ cụ ông 70 tuổi, đến thiếu niên 13 tuổi, tất cả đều phải đặt tiểu công chúa lên hàng đầu.
Vì vậy tối mùng 2 Tết, hắn bị bắt đi theo một nhà đầy đủ già trẻ cùng đưa tiểu công chúa đến rạp chiếu phim, xem một bộ phim hoạt hình vừa nghe tên cũng biết là “phim Tết tệ hại”.
Từ sau khi đi làm, Hứa Thừa Ngôn cũng rất ít đến rạp chiếu phim công cộng, đều chưa được mấy lần, tất cả đều là vì vị tiểu công chúa đứng đầu chuỗi thức ăn này.
Hắn thật sự không hiểu suy nghĩ của bọn trẻ con, rõ ràng trong nhà có rạp chiếu phim tư nhân, lại nhất định phải chạy tới chịu tội trong không gian ngột ngạt, chen chúc với một mớ người.
Lại liếc mắt nhìn cái cốt truyện làm hắn vô cùng nghi ngờ sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát triển trí não của trẻ con trên màn hình, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, lấy cớ nghe điện thoại rời đi trước, chuẩn bị đi ra khu cho phép hút thuốc hút một điếu.
Nhưng vừa ra khỏi rạp chiếu phim, hắn liền nhìn thấy Triệu Ngu đang ngồi trên sô pha.
Cô mặc một bộ váy liền bó sát rất tôn dáng, trang điểm tinh xảo, ngồi đối diện với lối ra của rạp chiếu phim, chậm rãi hút đồ uống bằng ống hút, vừa nhìn thấy hắn đi ra đã nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào hắn.
Hứa Thừa Ngôn có thể khẳng định, cô cố ý đợi hắn ở đây.
Còn về phần làm sao mà hành tung của hắn lại bị lộ, thì chỉ cần hỏi Lư Bân đã mua vé xem phim cho hắn là biết, trợ lý kia của hắn, thật đúng là tận chức tận trách với Triệu Ngu.
“Sớm hơn nửa giờ so với dự tính của tôi, xem ra tôi đã đánh giá cao tính kiên nhẫn của Hứa tổng rồi.”
Hứa Thừa Ngôn phủi phủi cổ áo, đứng trước mặt cô nhìn xuống: “Có việc?”
Hai ngón tay kẹp lấy ống hút khẽ khàng đẩy qua lại giữa đôi môi, Triệu Ngu không nhanh không chậm hớp một ngụm đồ uống, rồi mới cười dịu dàng nói: “Anh nói xem?”
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn không kiêng nể gì nhìn từ đôi môi đỏ mê người chậm rãi chuyển đến cần cổ trắng nõn thon dài, cuối cùng dừng lại ở cảnh xuân trước ngực nửa lộ nửa không.
Triệu Ngu vừa lòng đứng dậy, giẫm trên giày cao gót từng bước từng bước tới gần hắn, ngón tay mảnh khảnh đặt lên thắt lưng hắn, chậm rãi mở túi quần âu phục, thả thẻ phòng vào trong.
“Cho anh nửa giờ, nếu anh không tới, tôi đi tìm Lư Bân.” Hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, cô cười càng thêm ái muội, “Anh chàng hình như vẫn còn là xử nam, không biết nếm thử có tư vị gì nhỉ.”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạo: “Tiết Tử Ngang bỏ rơi cô rồi à?”
“Đúng vậy, bỏ rồi, cho nên lại chạy tới anh đấy.” Triệu Ngu nháy mắt với hắn, “Anh vừa lòng chưa?”
Không đợi hắn trả lời, cô đã xoay người, lắc mông chậm rãi rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng yểu điệu gợi cảm.
Hứa Thừa Ngôn duỗi tay lau đôi môi suýt chút nữa bị cô hôn, khi thả tay xuống lại tự nhiên mò vào túi quần âu phục, lấy ra tấm thẻ phòng kia.
Gần đó có một khách sạn 5 sao, đi bộ qua cũng đến được, so với xem phim hoạt hình thiểu năng trí tuệ với trẻ con, thì cùng cô chơi “trò người lớn” thú vị hơn nhiều.
Thời điểm hắn đẩy cửa đi vào, Triệu Ngu đang ngồi trước cửa sổ hút thuốc nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Sương khói lượn lờ không ngừng nhả ra từ môi cô, ở trong không khí phiêu đãng vài vòng, rồi lại tiêu tán đi vô hình.
Mới nhìn từ một sườn mặt của cô, Hứa Thừa Ngôn đã như thấy được cảm giác suy sụp như lần đó cùng hắn làm trong xe.
Mỗi lần chủ động tìm hắn đều bởi vì tâm tình không tốt, cô thật coi hắn là vịt miễn phí để mình phát tiết sao.
Trong lòng có chút tức giận, hắn bước qua đứng trước người cô, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói của cô truyền đến: “Hứa Thừa Ngôn, anh đã bao giờ phải hối hận chưa?”
Hứa Thừa Ngôn sững sờ mất hai giây, hỏi lại cô: “Cô hối hận chuyện gì?”
Bây giờ đến lượt Triệu Ngu ngơ ngác mất mấy giây, cô đột nhiên nghiêng đầu về phía hắn, cười: “Hối hận… Đã trêu chọc phải anh.”
Giọng điệu cô lúc này rất nhẹ nhàng, làm cả người cô đều toát ra một cảm giác hư vô mờ mịt, như hoa trong gương, trăng trong nước, xa xôi không chân thật.
Hứa Thừa Ngôn bỗng nhiên cảm thấy trái tim hắn đập loạn nhịp.
Hắn lấy nửa điếu thuốc từ tay cô, đưa lên miệng mình hút mấy hơi, rồi chậm rãi phun ra một vòng khói, ngồi sóng vai cùng cô nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Triệu Ngu tự châm cho mình một điếu thuốc nữa, nhìn chăm chú về một kiến trúc rất tiêu biểu rực rỡ chói mắt ngoài kia: “Tòa tháp cao nhất Trung Quốc, anh từng lên đó chưa?”
Hứa Thừa Ngôn không đáp, loại vấn đề lại đem hỏi hắn, chả khác gì hỏi “anh đã từng ăn thịt heo hay chưa”, quá nhàm chán.
Triệu Ngu cười: “Tôi từng lên đó rồi, đi để trải nghiệm xem thử cảm giác đứng ở chỗ cao là thế nào?”
Một ngụm khói đặc bị cô thở ra từ trong miệng, Triệu Ngu phì cười nhạt một tiếng: “Quả nhiên, đứng càng cao, nhìn người phía dưới lại càng giống con sâu cái kiến.”
Hứa Thừa Ngôn quay đầu nhìn Triệu Ngu, khó có khi hắn nói mà không mang theo nhiều mỉa mai, chỉ có ý tứ trêu chọc: “Làm sao? Hóa thân chuyên gia triết học rồi?”
“Không phải chuyện gia triết học, mà là…” Triệu Ngu ném điếu thuốc đi, dạng chân khóa ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn nhìn hắn mà cười: “Chuyên gia làm tình.”
Hứa Thừa Ngôn nhét mẩu thuốc hút còn thừa trở lại miệng cô, ghét bỏ nghiêng đầu sang chỗ khác tránh đi: “Đi tắm rửa.”
Rõ ràng chính mình cũng hút thuốc, vậy mà còn có mặt mũi ghét bỏ mùi trên người cô.
Triệu Ngu cố ý xán lại gần mặt hắn thở hắt ra, nhìn thấy hắn nhăn mày, cô ngược lại cười càng thêm tùy tiện, lắc mông cọ cọ giữa háng hắn, khiêu khích nói: “Cùng tắm đi.”
Hứa Thừa Ngôn muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại to gan treo trên người hắn không chịu buông tay, như đùa dai nhìn hắn mà cười.
Hắn cũng không thèm khách khí véo mông cô một cái, trực tiếp ôm cô đứng dậy, một tay ném cô lên giường, giật vài cái đã kéo hết váy áo của cô ra, ngón tay đẩy quần lót ra sờ soạng, thăm dò tiến thẳng vào tiểu huyệt còn khô khốc.
“Thiếu hơi giai thế sao?”
“Không thiếu thì sao lại tới tìm anh chứ?” Cô khép hai chân lại, dùng sức kẹp lấy ngón tay hắn cọ qua cọ lại từ trên xuống dưới, “Có cần tôi đưa anh xem kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của tôi không? Khỏe mạnh, sạch sẽ, anh có thể không mang bao làm tôi.”
Hứa Thừa Ngôn hừ nhẹ một tiếng, lấy hộp áo mưa khách sạn cung cấp ra ném lên người cô: “Chọn một cái.”
Triệu Ngu một mặt rất nghiêm túc nghiên cứu các loại áo mưa, một mặt lại chìa bàn chân trắng nõn ngón chân đạp lên giữa háng hắn, cách quần cảm thụ vật cứng thô dài kia.
“Cái size này cũng quá nhỏ, anh không đeo vừa. Cái này sao, có gắn thêm bi vừa dài vừa thô, anh không dùng được. Còn có cái này, trì hoãn xuất tinh sớm, á à…” Cô còn cố ý kéo dài âm cuối, “Cái này không tồi, thích hợp với các cụ ông từ 30 tuổi trở lên này.”
Hứa Thừa Ngôn dùng sức day lên âm đế cô một cái, giật lấy áo mưa cô đang cầm ném đi, đổi thành một loại siêu mỏng bình thường đưa cho cô: “Đeo vào.”
Nhìn lại nhãn hiệu, Triệu Ngu bĩu môi: “Đừng cố quá lại quá cố, dù sao anh cũng đã có tuổi, tôi hiểu mà.”
Hứa Thừa Ngôn bóp chặt vòng eo, lật người cô trở lại, để cô vểnh mông lên quỳ trên giường lớn. Hắn nhanh nhẹn cởi bỏ quần của mình, xé áo mưa ra tự đeo, hung hăng tiến vào cô từ phía sau.
Một khắc khi hạ thân bị đâm đến căng tràn kia, Triệu Ngu không khỏi nhướng mày, người đàn ông này thường treo câu gì ngoài miệng nhỉ?
Ha, hắn nói phép khích tướng đối với hắn vô dụng.
Ai thèm tin chứ?