Phần 68
Nói đến quê quán của Triệu Ngu, đương nhiên không phải là địa chỉ trong thẻ căn cước rồi.
Thân phận trong cái thẻ kia, bao gồm cả họ tên của cô, cũng là do mẹ cô vì muốn cho con gái có thể đến trường học nên bà mới giả vờ kết hôn với người khác để có hộ tịch phù hợp, đáng tiếc là dù có cố gắng đi nữa, thì tất cả vẫn là công dã tràng.
Thời điểm khi cô lên năm, mẹ mang theo cô đi đến Ngô huyện, gặp được một nhà cha mẹ nuôi vừa tốt bụng vừa nhiệt tình giúp đỡ mẹ con cô, lúc này cuộc sống mới xem như hoàn toàn ổn định.
Ngô huyện chỉ là một huyện thành nhỏ, cách Đông Hải không tính là xa, lái xe đi đường cao tốc 5 tiếng là có thể đến.
Đúng là cô không có gia đình, nhưng tết Âm Lịch lần này cô phải đi thăm cha mẹ nuôi.
Cha nuôi mẹ nuôi vốn là từ nông thôn lên thành phố kiếm sống, ban đầu hai người làm chút buôn bán nhỏ, mắt thấy điều kiện cuộc sống đang dần tốt lên, thì đột nhiên đứa con gái duy nhất lại qua đời, mục tiêu phấn đấu cả đời bọn họ cứ như vậy mà tan biến.
Triệu Ngu mượn danh nghĩa công ty bảo hiểm trả tiền bảo hiểm để gửi 300 vạn cho bọn họ, lại liên tục khuyên nhủ cha mẹ nuôi thì hai người mới chịu đổi một căn nhà mới. Nhưng đó cũng chỉ là một căn nhà bình thường, số tiền còn lại trừ bỏ giúp đỡ vài người thân thích, bọn họ vẫn muốn để dành lại cho Triệu Ngu.
Triệu Ngu ở trong điện thoại nói mình sẽ lái xe trở về, không cần đi đến nhà ga đón cô, chờ cô tới được nhà mới của cha mẹ nuôi thì hai vị trưởng bối này sớm đã ở dưới lầu chờ.
Nhìn thấy xe của cô, câu đầu tiên cha nuôi nói chính là: “Cho con tiền mua xe con lại không lấy, cứ phải tự mình vay tiền mua chiếc xe này. Có phải đến tiền ăn cơm cũng không đủ không?”
Triệu Ngu cười cười: “Sao có thể? Đãi ngộ của công ty con thật sự rất tốt mà.”
Còn mẹ nuôi thì chẳng nói được câu gì, chỉ tiến lên ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng khóc thút thít.
Loại cảm giác này, chỉ làm Triệu Ngu cảm thấy áp lực đến hít thở không thông.
Cô trở về thăm lần này cũng giống như mọi khi nói chuyện qua điện thoại, hai bên đều ăn ý mà không nhắc tới việc lúc trước cô khăng khăng đi nước Mỹ, cũng không nhắc đến những chuyện thương tâm đã qua, đều tìm những đề tài vui vẻ mà nói, cả nhà đều vui vui vẻ vẻ mà ăn Tết.
Quả thực Triệu Ngu là đã rất lâu không ăn Tết trong nước. Ở Mỹ ba năm, mỗi khi Tết đến cô cũng không về, còn Thương Lục mỗi năm đều về nước, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô đợi ở chung cư của hắn, mơ mơ hồ hồ mà vượt qua khoảng thời gian đó.
Thương Lục xưa nay sẽ không chúc cô năm mới vui vẻ, bởi vì nói ra, sẽ chỉ càng làm lộ rõ sự cô đơn của cô.
Nhưng năm nay lúc ăn xong cơm tất niên, Triệu Ngu thế mà nhận được tin nhắn của hắn, không giống những tin gửi hàng loạt, hắn chỉ đơn giản mà nói bốn chữ: [Năm mới vui vẻ]
Triệu Ngu còn nhớ rõ, hằng năm khi ăn Tết xong Thương Lục trở lại Mỹ, đều sẽ nói với cô muốn ăn sủi cảo, để cô làm cho hắn, sau đó hai người cùng thưởng thức. Lúc tới tết Nguyên Tiêu, hắn lại sẽ nói muốn ăn bánh trôi, và cũng vẫn là cô nấu sau đó hai người cùng ăn.
Kỳ thật, vậy cũng tính là cách hắn ăn Tết cùng cô đi.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, Triệu Ngu gửi lại hắn bốn chữ giống như vậy, rồi cũng không nhắn tiếp mà kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.
Triệu Ngu mở Wechat lên, nhìn những tin nhắn với Kỷ Tùy, cô suy nghĩ chốc lát, liền copy một đoạn tin nhắn chúc mừng trên mạng gửi qua cho hắn.
Kỷ Tùy trả lời rất nhanh: [Cảm ơn]
Triệu Ngu vẫn chưa kịp đáp lại, đã thấy tin nhắn của hắn hỏi: [Cô đang ở một mình sao?]
Triệu Ngu: [Ừm]
Kỷ Tùy: [Ở Đông Hải?]
Triệu Ngu: [Không, tôi đang ở quê, đi thăm mộ mẹ tôi.]
Kỷ Tùy liền gọi điện đến, Triệu Ngu phải về phòng mới bắt máy, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh ầm ĩ phía bên hắn.
Chắc chắn hắn đang cùng người ở Trang gia ăn Tết, gia đình lớn như vậy có rất nhiều người, nhất định là rất náo nhiệt.
Rõ ràng gọi điện thoại chính là hắn, nhưng kết nối rồi, người trầm mặc cũng là hắn, ngược lại là Triệu Ngu cười mở miệng trước: “Nghe thấy rất náo nhiệt nha, anh cùng bạn bè đang ở cạnh nhau sao? Tiêu Tiêu và chị Thi Vũ có ở đấy không?”
Theo góc độ của Kỷ Tùy mà nói, cô chỉ biết hắn đi làm ở Lan Tỉ, cho rằng hắn chỉ là một công nhân viên bình thường, cũng không biết quan hệ của hắn cùng Trang gia.
“Chị Thi Vũ mang Tiêu Tiêu về nhà ngoại, tôi đang ở…” Kỷ Tùy dừng một chút, tiếp tục nói, “Ở nhà của ông nội tôi.”
Triệu Ngu biết rõ còn cố hỏi: “Thì ra anh còn có ông nội.”
“Ừm, không phải ông nội ruột, chúng tôi không cùng huyết thống, từ nhỏ tôi đã được ông nuôi lớn, mấy năm trước ông cũng đã qua đời.” Đại khái cũng biết mình nói năng rất lộn xộn, Kỷ Tùy dứt khoát nói thẳng: “Xin lỗi, lúc trước đã không nói với cô, ông tôi chính là chủ tịch đời trước của Lan Tỉ, tôi là lớn lên ở Trang gia.”
Triệu Ngu tỏ vẻ kinh ngạc: “Thì ra… Thì ra anh cũng là…”
Những lời còn lại Triệu Ngu không nói tiếp, nhưng ý tứ đã biểu lộ rõ, thì ra hắn với Tiết Tử Ngang đều giống nhau, đều không phải là người cùng một thế giới với cô.
Kỷ Tùy vừa nghe đã hiểu, vội vã giải thích: “Tôi cũng chỉ là người thường, không có gì khác biệt so với cô hết.”
Triệu Ngu không nói gì nữa, cả hai người đều trầm mặc trong chốc lát, hắn lại nói: “Triệu Ngu, năm mới vui vẻ.”
“Anh cũng vậy, chúc anh năm mới vui vẻ.”
“Ừm, một mình cô ở bên ngoài, nhớ chú ý an toàn.”
Triệu Ngu vừa định mở miệng, đột nhiên từ điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một thanh niên: “Anh, câu lạc bộ bắn súng lần trước anh dẫn em đi, mùng một đầu năm có mở cửa không?”
Rõ ràng đã từng chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bỗng nhiên nghe đến thanh âm quen thuộc này, Triệu Ngu vẫn không khỏi cứng người sững sờ.
Kỷ Tùy nói qua điện thoại một câu “Xin lỗi”, cũng không ngắt máy, trực tiếp nói chuyện với người bên kia: “Có mở cửa, cậu muốn đi?”
“Em không muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này, vừa mới hẹn bạn đi ra ngoài chơi hai ván, anh có đi cùng không?”
Kỷ Tùy vẫn chưa trả lời, lại có một giọng nói của người đàn ông trung niên truyền đến: “Đi câu lạc bộ gì? Ngày mai chỗ nào cũng không được đi, con thành thật ở nhà đợi cho cha!”
Thanh niên cười nhạo một tiếng: “Ở nhà đợi dự sinh nhật con gái riêng của ông chắc? Ngại ghê, tôi mẹ nó còn chưa bệnh tới độ đi ăn sinh nhật của kẻ thù đâu.”
“Trang Diệp, mày đừng quên nó là em gái ruột của mày!”
“Chủ tịch Trang, vậy ông cũng đừng quên, người vừa mới khóc lóc chạy ra ngoài kia, là mẹ tôi, cũng mới là người vợ ông cưới hỏi đàng hoàng, đừng có mà cmn chó mèo gì cũng mang về nhà.”
Vừa nghe đã biết đây chính là vở kịch hào môn cẩu huyết ngập đầu rồi, Triệu Ngu còn chưa nghe đã, bỗng mọi âm thanh đều biến mất, chắc là Kỷ Tùy đã trở về phòng.
“Trong nhà có chút chuyện, xin lỗi đã làm cô phải nghe thấy mấy chuyện linh tinh này.”
“Không có việc gì, tôi hiểu mà.” Dừng một chút, Triệu Ngu lại hỏi, “Vừa rồi người kia là em trai anh sao? Có vẻ nóng tính nhỉ.”
Kỷ Tùy cười: “Cậu ấy với cha mình đều là người nóng tính, quan hệ của cha con bọn họ không được tốt lắm, vẫn luôn khắc khẩu như vậy, chứ kỳ thật tính tình cậu ấy bình thường rất tốt.”
Cúp điện thoại, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh đêm lộng lẫy ở ngoài, bên tai Triệu Ngu đột nhiên vang lên rất nhiều âm thanh như vọng lại từ nơi nào xưa cũ.
“Bạn học Đường Hi, bọn họ đều nói tôi và cậu rất giống một đôi, xin hỏi đối với chuyện này cậu thấy thế nào?”
“Bạn Đường Hi, để không lãng phí lời đồn gán ghép, hay là… chúng ta thử làm quen được không?”
“Hi Hi, tiểu Hi Hi thân yêu của anh, anh chính là bạn trai của em đó, em nỡ đối xử với anh vậy sao?”
“Hi Hi, chờ tốt nghiệp đại học xong chúng ta liền kết hôn được không?”
“Đường Hi, anh yêu em.”
“Đường Hi, tôi hận em.”