Phần 63
Vừa mới gửi xong tin tức cho Tiết Trạm, Vương Kỷ lại nhận được cuộc gọi của Tiết Tử Ngang.
Đây đã là cuộc gọi thứ tư mà Tiết Tử Ngang gọi cho cô.
Lúc ở trên xe cứu thương nhận được cuộc gọi thứ nhất, cô còn cho rằng chỉ là lo lắng bình thường của cấp trên với cấp dưới, ai ngờ ngữ khí của Tiết Tử Ngang thật sự không bình thường, vừa thở gấp vừa run rẩy, vừa vội vừa loạn, liên tục hỏi cô về tình hình của Triệu Ngu, cô nghe được mà cũng không khỏi sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, rốt cuộc tình huống này là thế nào vậy.
Mãi đến khi Tiết Tử Ngang chờ chưa được bao lâu đã lại cho cô cuộc gọi thứ hai, dò hỏi tình hình thật sự của Triệu Ngu, cô mới phản ứng kịp, quan hệ của hai người này khẳng định không đơn giản.
Nhận được cú điện thoại thứ tư, không cần Tiết Tử Ngang chủ động hỏi, cô đã trả lời trước: “Chúng tôi đã đến bệnh viện, cô ấy hiện đang ở phòng cấp cứu.”
Bên kia lập tức không có động tĩnh, một hồi lâu mới truyền đến giọng nói Tiết Tử Ngang, giờ phút này còn càng run dữ dội hơn: “Cấp… Cấp cứu? Có… Có nguy kịch không?”
Cách cả chiếc điện thoại cũng có thể cảm giác được người ở đầu dây bên kia đang lo lắng sợ hãi thế nào, Vương Kỷ nhanh chóng bổ sung thêm: “Tiết tổng ngài đừng nóng vội, hiện tại đúng là cô ấy đang ở phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ điều trị khẩn cấp đã nói, tình trạng hô hấp tuần hoàn đã ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bệnh trạng tùy lúc có khả năng trở nên nghiêm trọng, cho nên mới yêu cầu vào phòng cấp cứu theo dõi, ngài yên tâm, người cũng đã đưa đến bệnh viện, không có khả năng xảy ra chuyện gì khác.”
Tiết Tử Ngang cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu trên ghế sau xe hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, cũng đến tận lúc này hắn mới ý thức được, một thân âu phục sạch sẽ thẳng tắp của mình đều sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, hắn đã trải qua nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Chờ đến lúc hắn chạy tới bệnh viện, Triệu Ngu đã được đưa vào phòng theo dõi.
Phòng theo dõi không cho người nhà tiến vào, bác sĩ nói yêu cầu cô phải ở bên trong thêm 6 tiếng đồng hồ, thường xuyên giám sát nhịp tim và hô hấp, đến khi hoàn toàn ổn định mới có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Cách một cánh cửa sổ, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy những đốm đỏ chưa tan trên mặt và trên tay cô, dữ tợn đáng sợ, như đâm vào ngực hắn từng nhát đau đớn.
Nhìn đôi mắt hắn đã đỏ ngầu lên, Vương Kỷ an ủi nói: “Tiết tổng ngài không cần sốt ruột quá, cô ấy đã không sao nữa rồi.”
Nắm tay Tiết Tử Ngang đã càng thêm siết chặt, “Là do tôi sai, là tôi ép buộc cô ấy tham gia buổi tiệc hằng năm, là tại tôi… Tôi nên đến sớm một chút, tôi không nên đến nhà hàng, là tôi đã không bảo vệ tốt cô ấy…”
Vương Kỷ chưa bao giờ thấy được dáng vẻ này của hắn, nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa.
Nhưng thật ra Triệu Ngu trên giường bệnh hình như đã cảm giác được có người ở ngoài cửa sổ, khó khăn quay đầu nhìn sang bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Tiết Tử Ngang đã nóng lên, nâng tay phải lên dán trên cửa kính chào hỏi với cô, đối với cô cười cười.
Triệu Ngu lại chỉ yên lặng nhìn hắn, nửa điểm phản ứng đều không có, như là hoàn toàn không quen biết người này.
Sau một lúc lâu, hai hàng nước mắt từ khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, cô quay đầu đi, rốt cuộc không liếc mắt về phía bên này thêm lần nào nữa.
Bàn tay đặt trên cửa kính một lần nữa nắm chặt thành quyền, Tiết Tử Ngang giật giật khóe môi, dựa trên cửa sổ thống khổ nhắm mắt lại.
Dường như… hắn đã mất cô thật rồi.