Phần 59
Kỷ Tùy làm đồ ăn rất ngon, đến nỗi Triệu Ngu chỉ nhìn thôi đã muốn ăn luôn rồi.
Tối qua ở Tiết gia cô đã chẳng nuốt được gì, hôm nay trước khi đến bệnh viện cô cũng chỉ ăn sáng rất qua loa, trưa lại không ăn, nên hiện tại đã đói sắp ngất mất.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy mình phải không muốn ăn gì thì mới phù hợp với màn diễn nhất. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thầm than thở, phải diễn kịch cả một ngày đúng là quá mệt mỏi.
Nhìn một bàn đầy món ngon, cô do dự một lát, quyết định thay đổi lộ trình, không nói câu nào liền ngồi xuống, cầm chén cơm lên ăn ngấu nghiến.
Thấy cô ăn uống vô độ cứ như muốn hóa đau thương thành sức mạnh thế này, lại chỉ càng khiến Kỷ Tùy thấy lo hơn, nhưng trừ việc kêu cô ăn chậm một chút thì hắn cũng chẳng làm được gì.
Ăn xong bữa cơm, Triệu Ngu rốt cuộc cũng thấy năng lượng dùng để diễn xuất 2 ngày qua cuối cùng cũng được bổ sung về, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, thế nên cô liền chủ động nhận việc dọn dẹp bát đũa.
Kỷ Tùy biết cô cần làm gì đó để phát tiết nên cứ để cô làm, nhưng ai ngờ sau khi dọn xong nhà bếp, cô lại tiếp tục sang phòng khách quét nhà.
Kỷ Tùy không ngăn được, cuối cùng lại thành ra hai người cùng nhau đọn dẹp tổng vệ sinh, đến khi bọn họ lau dọn xong hết các phòng thì đã hơn 10 giờ tối.
Triệu Ngu ngượng ngùng nói: “Mấy việc này có thể đổi lấy một đêm ở nhờ được chứ?”
Kỷ Tùy bật cười: “Cô không cần làm gì cũng có thể ở lại mà.”
“Đã làm phiền anh thế rồi, nếu không làm việc gì thì… tôi ngại không dám mở miệng mất.”
Kỷ Tùy lại bị cô chọc cười, lát sau hắn mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Ngày mai cô… Có phải đi làm không?”
Ngày mai là Chủ Nhật, nhưng công ty vì muốn chuẩn bị đi làm bù cho kỳ nghỉ Tết, nên lại thành ngày đi làm chính thức.
Triệu Ngu lắc đầu: “Không đi.”
Kỷ Tùy không phải người biết an ủi, hắn thấy cô lại lộ vẻ mặt vừa chua xót vừa đau thương, thì dù có muốn an ủi hắn cũng chẳng biết phải làm sao, trầm mặc một lúc lâu mà hắn cũng chỉ thốt ra được một câu “Ngủ sớm đi”.
Ban ngày Triệu Ngu đã ngủ quá nhiều nên buổi tối không còn buồn ngủ nữa, trong lòng cô lại tiếp tục lên kế hoạch cho những nước đi phía sau, mãi đến gần 3 giờ sáng mới dần dần thiếp đi.
Mà đêm nay, Kỷ Tùy ngủ ở phòng bên cạnh, không hiểu sao lại mất ngủ.
Một người nữa cũng bị mất ngủ, là Tiết Tử Ngang đang ở Tiết gia để chúc mừng sinh nhật ông nội.
Mới tờ mờ sáng, Tiết Tử Ngang đã lại xuống giường, nhanh chóng rửa mặt rồi lái xe thẳng đến công ty.
Đây hẳn là lần hắn đi làm sớm nhất từ trước đến nay, thậm chí lúc hắn đến, công ty còn chưa mở cửa.
Nhưng hắn đã không chờ nổi đến lúc được gặp cô nữa, hắn vẫn còn ôm hy vọng hôm nay cô sẽ tới làm sớm. Nhưng đến lúc hắn đăng nhập vào hệ thống công ty, lại mới biết rằng Triệu Ngu đã sớm đệ đơn từ chức từ sáng hôm qua.
Cô muốn từ chức?
Cô muốn hoàn toàn rời xa hắn?
Đến cả một cơ hội cũng không cho hắn?
Ngón tay giữ con chuột không tự chủ được mà phát run, hắn siết tay thành quyền, con trỏ dừng lại ngay trên chữ “Đồng ý” của tờ đơn một hồi lâu, nhưng hắn vẫn không thể click vào.
Cuối cùng, hắn khẽ cắn môi, trực tiếp bác bỏ đơn từ chức của cô.
Hắn là lãnh đạo trực tiếp của cô, chỉ cần hắn không đồng ý thì cô cũng không thể từ chức.
Hắn biết làm như vậy sẽ càng chọc giận cô, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cô muốn hắn không thể gặp được mình ư, tuyệt đối không thể.
Lúc nhận được email, Triệu Ngu mới đi ra từ phòng ngủ cho khách của Kỷ Tùy, thấy kết quả như vậy cô cũng chẳng ngạc nhiên.
Nếu Tiết Tử Ngang thực sự dám đồng ý để cô từ chức, thì cô sẽ không dám mạo hiểm làm như vậy.
Cô lại nhanh chóng đệ đơn từ chức lên hệ thống công ty, quả nhiên nó lại ngay lập tức bị bác bỏ.
Cô cũng chẳng muốn chơi trò dỗi qua dỗi lại với hắn nữa, bèn vứt điện thoại sang một bên, trở mình ngủ tiếp, nhưng còn chưa được bao lâu thì Hạ Nam đã gọi tới.
Vừa thấy hiển thị cuộc gọi, Triệu Ngu đã biết đây chắc chắn là do Tiết Tử Ngang bày mưu tính kế, quả nhiên, câu đầu tiên Hạ Nam nói chính là: “Chị Triệu Ngu, có phải chị quên hôm nay phải đi làm hay không? Chị không xin nghỉ là thì sẽ bị tính là bỏ bê việc đó, chị mau lên công ty đi.”
Triệu Ngu cười: “Tôi đã từ chức rồi thì sao còn gọi là trốn việc được?”
“Sao chị lại muốn từ chức? Chị cãi nhau với Tiết tổng à?”
“Không phải cãi nhau, là chia tay.”
Điện thoại bên Hạ Nam phải bật loa ngoài, ánh mắt Tiết Tử Ngang vừa nghe vậy đã trầm xuống.
Triệu Ngu tiếp tục nói: “Thật ra cũng không phải là chia tay.”
Tiết Tử Ngang lập tức vui vẻ, nhưng ngay lúc hắn định lấy điện thoại để tự nói thì giọng nói đầy sự chế giễu của cô đã truyền tới: “Khả năng từ trước giờ trong lòng hắn, đến cả bạn gái tôi còn không phải thì sao có thể gọi là chia tay được? Tôi lấy tư cách gì mà nói chia tay cơ chứ?”
“Triệu Ngu…” Tiết Tử Ngang vừa mở miệng, đầu bên kia đã cúp máy.
Hạ Nam nơm nớp lo sợ giơ điện thoại ra cho vị sếp sắc mặt cực kỳ khó coi của mình: “Tiết tổng…”
Nhắm mắt, tay nắm chặt thành quyền hít sâu nhiều lần, Tiết Tử Ngang mới miễn cưỡng bình phục được cảm xúc, hắn trầm giọng nói: “Dùng danh nghĩa của cô nghĩ cách để cô ấy xuất hiện, nếu không được thì nói thẳng với cô ấy, nếu cô ấy không tới công ty thì tôi sẽ sa thải cô, vì cô nên cô ấy chắc chắn sẽ tới.”
Hạ Nam: “…”
Sau khi trở lại chung cư của mình, Triệu Ngu lại nhận được điện thoại của Hạ Nam.
“Chị Triệu Ngu, lúc ăn trưa em bị bong gân, bác sĩ nói em không thể hoạt động trong một tuần, nhưng sau buổi họp thường niên em còn có tiết mục phải biểu diễn, đến lúc đó chị có thể đi thay em được không? Trừ chị ra em cũng không biết tìm ai nữa, dù sao chị cũng đã biết kịch bản, chúng ta cũng từng tập luyện qua, chị đi thay em một chút được không?”
Hạ Nam tất nhiên không ngu đến mức nói thẳng những gì Tiết Tử Ngang đã nói, dù sao đồ đần cũng biết làm thế chỉ đổ thêm dầu vào lửa, nhưng lời nói dối này của cô có bao nhiêu lỗ hổng, Triệu Ngu không nghe ra mới lạ.
Nên Hạ Nam chỉ có thể hy vọng Triệu Ngu sẽ đồng ý xuống nước, cho Tiết Tử Ngang thêm một cơ hội.
Hoa Xán là một tập đoàn lớn nên cuộc họp thường niên mỗi năm đều rất long trọng, tuy không đến mức sẽ phát sóng livestream, nhưng cũng chụp ảnh, phát đi thông báo tuyên truyền các kiểu. Khó mà nói Trang Diệc Tình liệu sẽ chú ý tới tiệc cuối năm của các công ty cạnh tranh hay không, cho nên ngay từ đầu Triệu Ngu đã từ chối công tác chủ trì và phần biểu diễn tiết mục, cô chỉ nghĩ đến lúc đó mình sẽ yên lặng làm một người qua đường, giấu mình giữa dòng người mà thôi.
Về phần tiết mục mà Hạ Nam tham gia là vở kịch của phòng Quản lý Thư ký, cô nàng cũng không có quá nhiều đất diễn, không có lời kịch, nhưng vì là kịch hài nên cô phải hóa trang rất kỹ, đến toàn bộ khuôn mặt thật cũng bị che lấp, nên nếu có bị chụp lên báo thì cũng không quá nguy hiểm.
Sau khi nghiêm túc cân nhắc, Triệu Ngu nói: “Vậy được rồi, em đưa cho chị các video tập của em cùng lời kịch và kịch bản, nhưng chị sẽ không lên công ty để luyện tập cùng mọi người đâu.”
Nếu Tiết Tử Ngang đã hao tâm tổn trí đến vậy vì muốn gặp cô, vậy cứ gặp thôi, dù sao cô cũng không thật sự định rời khỏi Hoa Xán.
Hạ Nam nghe được câu trả lời thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Tử Ngang vẫn luôn ngồi nghe bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô vẫn còn cự tuyệt, thì hắn cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi canh trước chung cư của cô mất.