Phần 56
Kỳ thật ngay từ đầu, Triệu Ngu cũng không xác định Tiết Trạm có phải loại đàn ông như vậy, có thể nảy sinh lòng thương tiếc đối với một người con gái yếu đuối hay không, vì suy cho cùng thì cho tới bây giờ, hình như hắn đều không có loại tình cảm này với những đối tượng hẹn hò trước kia.
Nhưng hôm nay sau khi Tiết Tử Ngang rời khỏi bữa cơm chiều, rốt cuộc cô cũng đã cảm giác được.
Bất kể Tiết Trạm là nổi lên lòng trắc ẩn với cô, hay chỉ vì hắn là chú của Tiết Tử Ngang mà nảy sinh áy náy với cô, thì chỉ cần hắn có một tia cảm tình buông lỏng với cô, đã làm cho cô có thể lợi dụng.
Vì thế khoảnh khắc nhìn đến Tiết Trạm kia, cô ủy khuất chảy nước mắt giàn giụa.
Đối với chuyện khóc lóc này, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân rất thần kỳ.
Rõ ràng nước mắt đã sớm cạn khô từ cách đây 3 năm, nhưng hiện tại bất luận có nhiều khi khó khăn khổ sở thế nào, đến cả khóe mắt cũng sẽ không ướt át dù chỉ một chút. Nhưng nếu cô phải biểu diễn trước mặt người khác, chỉ cần cô tưởng tượng khóc như thế nào là có thể khóc được như thế ấy.
Nhưng cô không để nước mắt dừng lại ở trên mặt quá lâu, chưa gì đã lại hoảng loạn đưa tay lau khô, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tiết Trạm hỏi: “Có ổn không?”
Ngữ khí rất bình thản, nghe không ra cảm tình gì, nhưng nếu hắn đã ở ngay cách vách, vậy khẳng định đã biết rõ ràng chuyện gì vừa phát sinh trong phòng Tiết Tử Ngang.
Triệu Ngu lắc đầu, hít hít cái mũi: “Tiết tổng, xin lỗi, tôi… Đột nhiên nhớ ra có việc gấp… Tôi phải trở về.”
Loại nói dối đầy lỗ hổng này, đương nhiên Tiết Trạm nghe ra được.
Tầm mắt của hắn lại lần nữa đảo qua cần cổ của cô cùng trước ngực, cho dù cô đã dùng cổ tay che lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra rất nhiều dấu hôn sâu sâu cạn cạn.
Ánh mắt đi xuống, là có thể nhìn thấy rõ ràng đầu gối của cô đã bầm tím, hơn nữa ở trên hai chân trần trụi còn có chất lỏng dính nhớp chậm rãi chảy xuống.
Chỉ từ những tiếng rên rỉ la hét hắn nghe được lúc trước, có thể phán đoán được đêm nay bọn họ làm có bao nhiêu kịch liệt, hay chính xác hơn là, Tiết Tử Ngang ở trên người cô phát tiết điên cuồng đến thế nào, huống hồ giờ phút này, hắn còn tận mắt nhìn thấy.
Tiết Trạm không giữ cô lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi đưa cô về.”
Triệu Ngu vội vàng lắc đầu: “Không cần, cảm ơn Tiết tổng.”
Tiết Trạm không nói nhiều lời, tự đi ngang qua cô đi thẳng xuống dưới tầng, cô đành phải ngoan ngoãn theo sau.
Lúc trước là cô đi cùng với Tiết Tử Ngang tới nên không lái xe của mình. Đã hơn nửa đêm, một cô gái quần áo không chỉnh tề mà chạy ra ngoài, khẳng định sẽ không an toàn, huống hồ cô vẫn là khách của Tiết gia, giờ phút này cô chật vật cũng là do người của Tiết gia tạo thành, Tiết Trạm không lý do để mặc kệ.
Tài xế không ở chỗ này, cũng đã muộn như vậy, Tiết Trạm không có khả năng gọi điện thoại kêu người tới, cho nên hắn chuẩn bị tự mình lái xe đưa cô về.
Biệt thự không có hầm đỗ xe, toàn bộ xe đều ở trong sân dưới tầng một, mới ra khỏi cửa, gió lạnh thấu xương đã thổi ập tới, Triệu Ngu không nhịn được rùng mình một cái, theo bản năng co rúm lại.
Tiết Trạm liếc nhìn, hắn cởi áo khoác tây trang trên người đưa cho cô.
Triệu Ngu liên tục lắc đầu, không dám đưa tay nhận lấy, thẳng đến khi cảm nhận được có loại khí thế không thể kháng cự trong mắt hắn, cô mới cẩn thận vươn tay tiếp nhận, mở áo ra khoác trên người.
Kéo cửa xe nâng chân đi vào, Triệu Ngu đang chuẩn bị ngồi trên ghế phụ, nhưng vừa nhìn thấy trên đùi có dòng tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy dính nhớp, lại hoảng loạn nhanh chóng thu chân lại, rút khăn giấy trong xe chùi lung tung trên đùi.
Nhìn bộ dạng của cô bị lạnh đến run bần bật, Tiết Trạm đã ngồi vào ghế lái nói: “Lên xe.”
Triệu Ngu lại nắm lấy khăn giấy vội vã lau qua đùi mình vài cái, chạy đến thùng rác bên cạnh ném khăn giấy vào, lúc này mới thấp thỏm ngồi vào trong xe.
Tiết Trạm mở điều hòa, chỉnh gió ấm bên phía cô lớn hơn một chút, giờ mới khởi động xe: “Dây an toàn.”
Triệu Ngu vội vàng thắt dây an toàn vào, sau đó lại nghe hắn nói: “Địa chỉ.”
Báo địa chỉ chung cư xong, trong xe liền chìm vào một mảnh yên lặng, Tiết Trạm mắt nhìn thẳng phía trước nghiêm túc lái xe, Triệu Ngu nghiêng đầu ngẩng người nhìn ra ngoài cửa sổ, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Xe chạy được gần hai mươi phút, nhìn thấy hiệu thuốc ven đường, Triệu Ngu bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiết tổng, có thể dừng lại một chút được không?”
Tiết Trạm nhanh chóng ngừng xe, nhìn lướt qua hiệu thuốc bên kia, hỏi: “Mua thuốc?”
Triệu Ngu gật đầu, đưa tay mở dây an toàn, nhưng lại nghe thấy Tiết Trạm nói: “Để tôi.”
Thấy hắn đã cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Triệu Ngu cuống cuồng gọi hắn lại: “Tiết tổng, không phải… Tôi…”
Đón nhận ánh mắt của hắn, cô lại càng thêm quẫn bách: “Tôi không muốn mua thuốc khẩn cấp, tôi vẫn luôn có uống thuốc tránh thai, tôi là muốn mua…”
Cô đã cực kỳ lúng túng khó xử, rốt cuộc không nói được nữa, chỉ có thể nhanh chóng cởi dây an toàn kéo cửa xe ra: “Phiền ngài chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Cô mới vừa đưa tay chạm vào cửa xe, đã lại nghe Tiết Trạm bình tĩnh nói một câu như vậy.
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, cửa xe ghế lái đã bị người kéo ra trước, Tiết Trạm xuống xe xong cũng đóng cửa xe lại rất nhanh, thẳng tắp đi về phía hiệu thuốc.
Sững sờ nhìn theo bóng dáng hắn vài giây, Triệu Ngu không dám tỏ vẻ đắc chí hay kinh hỉ gì trên mặt, ngược lại nhanh chóng đứng dậy, trong không gian rộng rãi xoay người khom lưng đứng trước chỗ ngồi, rút ra khăn giấy nhét vào giữa chân, vội vàng lau hỗn hợp chất lỏng chảy ra từ âm đạo.
Cô cố tình chưa xử lý gì mà đã ra khỏi cửa, những thứ chảy trên đùi thật ra trước khi lên xe đã được lau khô, nhưng ngồi một đường như vậy, lại có chút chất lỏng dính dấp chảy ra từ huyệt, không chỉ khiến váy của cô ướt lầy lội bất kham, ngay cả chỗ ngồi cũng đã bị dính ướt một mảnh nhỏ.
Lúc Tiết Trạm mua thuốc trở lại, là nhìn thấy hình ảnh cô nôn nóng nhét khăn giấy vào chân, đưa tay lau dưới váy.
Đương nhiên cô không ngờ được hắn sẽ trở về nhanh như vậy, thấy hắn kéo cửa xe ra còn hoảng sợ, xấu hổ không biết phải làm sao, tay phải lặng lẽ rút ra từ giữa chân, đem một đống khăn giấy nhớp nháp nắm chặt trong lòng bàn tay, cố gắng che giấu khỏi mắt hắn.
Nhưng mà vừa liếc đến vết tích đậm màu trên chỗ ngồi kia, cô lại sợ tới mức nhanh chóng rút khăn giấy sạch ra lau lung tung trên mặt ghế: “Rất xin lỗi Tiết tổng… Tôi… Tôi đã làm bẩn xe ngài, tôi không cố ý… Tôi… Rất xin lỗi…”
Cô bối rối lại khó xử, lúc nói chuyện đã sớm mang theo giọng nói nghẹn ngào, nhưng vẫn luôn cố gắng chịu đựng không khóc thành tiếng.
Ra sức lau trên chỗ ngồi vài cái, cô nắm đống khăn giấy ô uế kia vội vàng xuống xe, lảo đảo chạy về phía thùng rác chỗ vành đai trồng cây xanh bên kia.
Ném rác xong, cô không trở về ngay lập tức, mà mượn dải cây xanh tránh tầm mắt của Tiết Trạm, ngồi gục xuống cắn môi khóc lớn trong câm lặng.
Váy đơn bạc bay phấp phới giữa gió lạnh, cánh tay và chân của cô đều đã bị đông lạnh đến xanh tím, khuôn mặt đẫm nước mắt lại càng thêm tái nhợt như tờ giấy, toàn thân càng thêm run rẩy bần bật.
Thẳng đến khi một chiếc áo khoác còn lưu nhiệt độ cơ thể của cô khoác trên vai Triệu Ngu một lần nữa.
Cô thút thít quay người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông không rõ biểu tình dưới ánh đèn đường, tiếp tục cắn chặt môi mà khóc.
Chính là càng muốn khống chế, nước mắt lại càng chảy ra giàn giụa.
Tiết Trạm nói: “Lên xe.”
Nhưng cô vẫn cứ ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, thân thể phát run, hàm răng cũng bởi vì khóc mà run lên, nhưng lại không hề phát ra tiếng động gì.
Nhìn cô vài giây, Tiết Trạm khom lưng, trực tiếp ôm ngang người bế cô lên.
Thời điểm được đưa vào ghế phụ, cô nghe được Tiết Trạm nói một câu: “Không phải lỗi của cô.”