Phần 55
Tiết Tử Ngang tự mình gọi xe về, cũng chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự, cho dù là lúc ông nội muốn đánh hắn, hay là lúc Tiết Trạm đưa hắn lên tầng, hắn vẫn còn giữ được vài phần thanh tỉnh.
Chỉ là trạng thái của hắn đã rất tệ, phản ứng chậm chạp, hai mắt lờ đờ, muốn nói cũng không nói được, ngay cả lúc Triệu Ngu giúp hắn lau mặt, hắn cũng chỉ có thể trợn mắt ngơ ngác nhìn cô.
“Tử Ngang, thấy khó chịu à?” Thay hắn chỉnh lại chăn xong, Triệu Ngu thản nhiên ngồi bên mép giường, đưa tay vuốt ve trên trán hắn, dịu dàng hỏi, “Muốn uống nước không?”
Tiết Tử Ngang không đáp, Triệu Ngu bèn tự giác đứng dậy: “Em đi rót ly nước ấm cho anh.”
Lúc xoay người, tay cô đột nhiên bị giữ chặt, Triệu Ngu vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt ửng đỏ: “Đừng đi.”
Do uống quá nhiều rượu mà giờ giọng hắn đã khàn khàn, tình trạng này, như đã trở lại cái đêm hắn biết tin Từ Miểu sắp kết hôn.
Nhưng so với cường thế thô lỗ lần đó, hiện tại hắn giống con thú nhỏ đáng thương ủy khuất, cất giọng gọi cô cũng như mang theo ý cầu xin.
Triệu Ngu không nhịn được mà lóe lên suy nghĩ, hiện tại người mà hắn đang nhìn, người mà hắn đang níu giữ, rốt cuộc là là Triệu Ngu, hay là Từ Miểu?
Nghĩ ra thì… hẳn là người sau đi.
Cô nhìn hắn cười dịu dàng, đưa tay gỡ ngón tay hắn ra: “Được, em không đi, anh thả tay em ra trước đã, em chỉ xuống tầng rót cho anh ly nước thôi, có được không?”
Hắn lại không nghe, tay đã nắm càng chặt, ngón tay cũng bấu chặt lấy cổ tay cô.
“Tử Ngang…” Triệu Ngu cố ý tăng thêm sức, muốn thoát khỏi tay hắn, “Tử Ngang anh buông ra.”
Ngay sau đó, hắn dùng sức kéo cô lên giường, thân thể Triệu Ngu cách lớp chăn dán lên ngực hắn, môi cô cũng bị lấp kín.
Nụ hôn tràn ngập mùi rượu đầy mạnh mẽ và thô lỗ, giống như lần ở trên xe lúc trước.
Trong lòng Triệu Ngu cười nhạo ra tiếng, quả nhiên, vẫn là cái loại đức hạnh này.
Hắn đã hứa sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy nữa, nhưng thực hiển nhiên, lời hứa của hắn chẳng khác gì một trò đùa.
Vị đại thiếu gia bị chiều hư từ nhỏ này, cuộc sống trước giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, trừ một lần thất bại vì tình thì vị đại thiếu gia này chưa từng phải suy sụp nào khác, sao có thể chỉ vì thấy cô khóc một trận mà đau lòng, lại vì cô tức giận mấy ngày mà thật sự thay đổi chứ?
“Tử Ngang… Không muốn… A…” Tử Ngang trực tiếp lật người đè cô dưới thân, kéo quần áo ra chôn đầu vào ngực cô, từng tiếng rên yếu ớt cũng từ trong cổ họng cô tràn ra, ngày càng lảnh lót, ngày càng mê người.
Cô không biết hiệu quả cách âm của căn phòng này thế nào, nhưng lối kiến trúc cổ điển như vậy, hẳn là không quá tốt.
Cô hy vọng âm thanh này có thể truyền ra, vừa lúc bị Tiết Trạm nghe được.
Cho dù Tiết Trạm không nghe được, cô cũng muốn dùng những âm thanh này kích thích thú tính của Tiết Tử Ngang, dưới tác dụng của cồn làm hắn mất khống chế, làm hắn phát cuồng, làm hắn hung hăng muốn cô.
“Không cần… Ưm… Đừng hút… Em thấy khó chịu… Ư a… Tử Ngang…”
Âm thanh kiều mị uyển chuyển như vậy, không thể nghi ngờ là vũ khí trợ hứng sắc bén nhất trên giường. Quả nhiên, Tiết Tử Ngang càng thêm hưng phấn, thay phiên ngậm lấy hai núm vú ra sức bú liếm, tay to cũng thâm nhập vào giữa hai chân, hai ngón tay không thèm khách khí cắm vào huyệt khẩu đã ướt đẫm.
“A… Tử Ngang…” Triệu Ngu run rẩy cả người, thút tha thút thít nức nở, “Tử Ngang đừng động… Em thấy khó chịu… A… Đừng sờ chỗ đó… Tử Ngang, không cần…”
Tuy rằng cũng không biết có người nghe thật hay không, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra khả năng Tiết Trạm sẽ vừa vặn đi qua, thậm chí là dừng lại ở bên ngoài, cơ thể Triệu Ngu lại càng thêm mẫn cảm, dâm dịch cuồn cuộn không ngừng trào ra giữa hai chân, nhanh chóng thấm ướt một mảnh ga trải giường.
Thân thể Tiết Tử Ngang ở dưới tác dụng của cồn cũng hưng phấn hơn so với ngày thường, trêu chọc sờ liếm lung tung trên người cô một hồi, hắn liền vội vã cởi quần, đem dục vọng sưng to giữa háng đâm vào.
Không chỉ có thể cương cứng, còn biết làm tiền diễn, say rượu như hắn cũng lợi hại thật đấy.
Triệu Ngu châm chọc cười trong lòng, hai chân cuốn lấy eo hắn, thân mình luật động trên dưới phối hợp với nhịp cắm vào rút ra của hắn.
Cũng giống như lần say rượu lúc trước, hắn dùng sức cực mạnh, động tác mạnh mẽ, mỗi một cú đâm đều hung hăng va chạm vào chỗ sâu nhất trong tử cung, liều mạng nghiền ép lên nơi yếu ớt nhất của cô.
“Triệu Ngu…” Khi sắp bị hắn đâm đến cao trào, Triệu Ngu bỗng nhiên nghe được tên của mình từ hắn trong miệng.
Cơ thể cô run lên, ngơ ngác nhìn lại Tiết Tử Ngang.
“Triệu Ngu…” Hắn vẫn đỉnh hông ra vào mạnh mẽ như cũ, nhưng khóe môi kề sát vẫn luôn gọi tên cô không ngừng, “Triệu Ngu… Triệu Ngu…”
Nhìn bộ dạng hắn nhắm mắt thở hổn hển, Triệu Ngu thản nhiên nở nụ cười, ôm chặt cổ hắn, tiếp tục rên rỉ một lần nữa: “Ưm a… Anh nhẹ chút… A… Muốn… Muốn tới… A a a… Tử Ngang…”
Cô còn tưởng rằng, thời điểm này nếu hắn có kêu tên ai, thì cũng nên là tên của Từ Miểu mới đúng, không ngờ lại là cô.
Nhưng cho dù là cô thì cũng chẳng có gì khác, cô đã hạ quyết tâm vứt bỏ quân cờ này, hiện tại, chỉ là để hắn phát huy chút giá trị cuối cùng.
Nghe nói đàn ông say rượu dù có cương cũng không thể kéo dài, vậy mà Tiết Tử Ngang lần này lại kéo dài đến đáng sợ, rốt cuộc chờ được đến lúc hắn bắn ra, Triệu Ngu cũng đã kêu khàn cả giọng.
Nhưng hắn còn chưa muốn kết thúc, lần nữa lật người cô lại từ phía sau bắt đầu tấn công lần hai, Triệu Ngu bủn rủn cả người, rên rỉ lúc đầu từ uyển chuyển kháng cự, giờ đã biến thành ủy khuất xin tha.
“Tử Ngang… Thôi mà… Ưm a… Tử Ngang… Nhẹ chút… Em không chịu nổi…”
Nhưng mà Tiết Tử Ngang không chịu dừng, cho dù đã bắn rồi nhưng hắn vẫn luôn chôn sâu trong cơ thể cô, lại tiếp tục nhấm nháp gặm cắn thân thể trần trụi của cô, chờ sau khi cương cứng lại tiếp tục đưa đẩy không biết mệt mỏi.
Triệu Ngu cũng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy bụng nhỏ trướng đến khó chịu, hoa huyệt tê dại, còn ẩn ẩn đau nhức.
Tiết Tử Ngang còn trẻ, tinh lực lại tràn đầy, ngày thường hai người làm cũng vô cùng mãnh liệt, có khi cả đêm làm liên tục ba bốn lần đến mức phía dưới của cô sưng đỏ cả lên. Nhưng lúc đó thể xác và tinh thần của cả hai đều rất thỏa mãn.
Đáng tiếc, đêm nay cô lại muốn sắm vai thành một nhân vật khác.
Lúc đầu cô còn không xác định được tiếng rên rỉ của mình có bị người nghe được hay không, nhưng đến giờ, sau khi đã lăn lộn lâu như vậy, cô hoàn toàn có thể khẳng định, không có khả năng người của Tiết gia không phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng này, cho nên vào những phút cuối cùng, cô run run rẩy rẩy khóc váng lên:
“Tử Ngang… Dừng lại… Tử Ngang… Anh dừng lại… Anh đi ra đi… A… Tử Ngang… Đau… Không được…”
“Tử Ngang…” Cô đã khóc đến khàn cả giọng, hết sức ủy khuất, “Tử Ngang em xin anh… Không cần như vậy… Em đau quá… Anh đi ra ngoài được không? Em không chịu được…”
Tiết Tử Ngang đang cao hứng, đầu óc tuy không đủ tỉnh táo, nhưng đột nhiên nghe cô kêu to thống khổ như vậy, hắn vẫn ngừng lại, hai mắt mê mang mà nhìn cô gái đã khóc không thành tiếng dưới thân.
“Sao vậy?” Hắn mơ mơ màng màng hỏi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, còn hôn lên môi cô một cái, ôm lấy cô nỉ non gọi, “Triệu Ngu…”
Triệu Ngu lại đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Ra ngoài.”
“Ừm.” Cả người hắn đều đã mơ mơ hồ hồ, thế mà vẫn nghe lời, lưu luyến đem dục vọng còn sưng to rút ra, nghiêng người ôm cô, còn hôn lên mặt cô mấy cái, lăn lộn hơn nửa ngày rồi cứ thế kề sát bên khuôn mặt cô nặng nề ngủ mất.
Nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều, Triệu Ngu thử thăm dò cựa quậy thân mình, rồi nhẹ nhàng giãy giụa chui ra khỏi lòng hắn, xác định hắn đã thật sự ngủ như chết rồi, lúc này cô mới lặng lẽ đứng dậy, lấy di động trong áo khoác hắn ra, kéo tay hắn dùng vân tay mở khóa.
Cô kiểm tra nhật ký trò chuyện của Tiết Tử Ngang, bữa chiều hắn có một cuộc gọi là của người tên là Lương Nguyên Khanh, cô đã từng nghe Tiết Tử Ngang nhắc đến cái tên này, hình như là bạn học thời đại học của hắn, cũng là bạn học thời đại học của Từ Miểu.
Trong danh sách Wechat của hắn có rất nhiều nhóm chat, cũng có các khung chat riêng, sau khi nghiêm túc đọc một lượt nội dung có liên quan, cuối cùng Triệu Ngu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hôm nay, Từ Miểu ngay giữa đương trường hủy bỏ hôn lễ.
Có không ít bạn tốt của cô và Tiết Tử Ngang đều cho rằng chuyện này có liên quan đến Tiết Tử Ngang, thậm chí còn có người còn trêu chọc có phải là Tiết Tử Ngang đã thành công cướp được người rồi hay không.
Còn về phần Tiết Tử Ngang sau khi rời đi đã đi đâu, gặp ai, xảy ra chuyện gì, Triệu Ngu không biết.
Cô cũng không cần biết.
Trả điện thoại lại chỗ cũ không một dấu vết, ngay cả nội y Triệu Ngu cũng không mặc, chỉ tùy tiện mặc lại chiếc váy bị Tiết Tử Ngang bứt mất mấy cúc áo rồi cứ thế đi ra ngoài.
Khi khép cửa lại, cô còn cố ý dùng sức, làm âm thanh đóng cửa trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.
Hai chân run lẩy bẩy đi đến gần cầu thang, phía sau lại truyền đến thanh âm mở cửa.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy là Tiết Trạm vừa mới mở cửa đi ra, phòng hắn cư nhiên lại ở ngay sát vách phòng của Tiết Tử Ngang, hơn nữa nhìn hắn quần áo chỉnh tề, chắc là vẫn chưa ngủ.
Đèn dưới hành lang sáng ngời, hai người bốn mắt đối diện nhau, Triệu Ngu kinh hoảng thất thố chỉnh lại quần áo, nhận ra nút thắt trước ngực bị rớt không cách nào che được cảnh xuân bên trong, chỉ có thể chật vật vòng tay ôm chặt.
“Tiết tổng.” Thanh âm nghèn nghẹn cất lên, nước mắt cũng đồng thời theo đó chảy dọc xuống gương mặt.