Phần 49
Đầu tháng 12, Lăng Kiến Vi thật sự trở về nước.
Có Tần Ý bên cạnh, Triệu Ngu không cần cho người đi thăm dò, lúc nào cũng có thể biết rõ động thái của hắn.
Thật ra về chuyện của hắn, trước kia Triệu Ngu cũng biết không ít, biết hắn là sinh viên nghệ thuật, vừa tốt nghiệp cao trung đã xuất ngoại học dự bị đại học, khoa chính quy học ở một trong ba học viện thiết kế đứng đầu thế giới, học viện CSM.
Đáng tiếc sau này, có thể là vì áy náy, hoặc là vì muốn trốn tránh, cô cũng không quá chú ý tới người đàn ông kia nữa.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, thông qua lời khoe khoang thần tượng mỗi ngày của Tần Ý, cô vẫn biết rõ tất cả mọi chuyện.
… Hai năm trước Lăng Kiến Vi thi đậu bậc nghiên cứu sinh của CSM, trong thời gian làm nghiên cứu sinh hắn nhận được vài giải thưởng thiết kế lớn, còn tự mình thành lập một văn phòng, mà lần này hắn tốt nghiệp về nước, cũng dẫn theo đồng nghiệp trong văn phòng cùng nhau trở về.
Tập đoàn Nghệ Nguyên tập trung mở rộng lĩnh vực thiết đồ thủ công mỹ nghệ, các phương diện thương nghiệp kinh doanh, giám định kiểm tra đo lường, đều là những nhân tài kiệt xuất trong nghề.
Văn phòng của Lăng Kiến Vi tuy độc lập với Nghệ Nguyên, nhưng đều cùng làm trong ngành nghề. Hoa Xán hợp tác dài hạn với Nghệ Nguyên sau khi biết hắn đưa phòng làm việc về nước, cũng đã từng giao thiệp qua lại, thương lượng hợp tác công việc với hắn, nhưng bị anh trai Lăng Kiến Vi – Lăng Kiến Uyên cự tuyệt.
Kết quả này Triệu Ngu lại thấy không bất ngờ chút nào, Lăng Kiến Uyên sẽ không muốn để em trai gặp cô, Lan Tỉ hợp tác với Nghệ Nguyên là đại sự, hắn không thể công tư lẫn lộn, nhưng một cái văn phòng nho nhỏ, hắn có thể tùy tiện tìm một lý do là vì em trai quản lý.
Triệu Ngu không quan tâm, đối với Lăng Kiến Vi, cô không muốn gặp, cũng không sợ nếu gặp.
Bởi vì cô hiểu rất rõ tính tình hắn, bây giờ cho dù có ngẫu nhiên gặp phải cô, hắn cũng sẽ chỉ giả vờ không quen biết, chắc chắn sẽ không đề cập đến chuyện cũ trước đây, càng không ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của cô.
Về phần người đàn ông kia có còn hận cô hay không, có còn thương tâm khổ sở không, cô không quan tâm.
Nhưng mà Lăng Kiến Uyên chỉ ngăn cản Triệu Ngu và Lăng Kiến Vi gặp mặt trong công việc rõ ràng là không đủ, ngay cả chính Triệu Ngu cũng không thể ngờ, ở một nơi mà Lăng Kiến Vi tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện, cô lại sẽ gặp phải hắn.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, Triệu Ngu cùng Tiết Tử Ngang vốn dĩ đã hẹn sẽ trải qua thế giới của hai người, tiếc rằng hắn bị một đống bạn bè cứ năm lần bảy lượt gọi điện, bảo hắn đi tham gia một bữa ăn chơi tơi bời gì đó. Sau vài lần cự tuyệt, hắn cũng có chút động tâm, liền hỏi Triệu Ngu có muốn đi hay không.
Nghĩ đến Trang Diệc Tình đang ở nước ngoài, loại tiệc ăn chơi thế này cô ta cũng sẽ không quan tâm, cho nên Triệu Ngu gật đầu.
Bữa tiệc này không giống với trong tưởng tượng của cô, không ở CLB cao cấp, cũng không ở vũ trường náo nhiệt, mà là ở một trang viên tư nhân.
Trang viên được xây ở ngoại thành một trấn nhỏ, bên trong còn có đường đua xe và sân golf tư nhân vô cùng xa hoa, năm nay vừa xây xong, đâycũng là lần đầu tiên mở cửa cho bên ngoài, chủ nhân trang viên mời rất nhiều bạn tốt trong vòng, quy mô của bữa tiệc cũng cực kỳ khổng lồ.
Triệu Ngu không hứng thú với các loại hoạt động này, cũng chả quen thân ai, chỉ có thể đi theo sát bên cạnh Tiết Tử Ngang.
Tiết Tử Ngang không hổ là lãng tử ăn chơi đàng điếm nổi danh đã hơn 2 năm nay, hắn đều quen biết hơn phân nửa người tới tham gia party đêm nay, dường như đi đến đâu nào cũng sẽ có người tiến tới chào hỏi.
Rất nhiều người nhìn thấy Triệu Ngu đều tưởng là người tình mới của Tiết Tử Ngang, lời lẽ cũng không khỏi có chút lỗ mãng, nhưng hắn lại ngoài ý muốn khoác tay lên vai cô, khí phách tuyên bố: “Bạn gái tôi.”
Hành động này của hắn làm cho tiếng trêu đùa nổi lên bốn phía, hắn lại không thèm để ý lắm, ngược lại, Triệu Ngu không khỏi thụ sủng nhược kinh, nhiều lần khó nén ý cười liếc trộm hắn, còn bị hắn vừa vặn bắt được, kết quả đương nhiên là bị hắn không màng xung quanh mà ôm mặt cô hung hăng hôn vài cái.
Ở trong nhà ăn chơi hơn nửa giờ, những người đó vẫn chưa thấy đủ, sôi nổi đề nghị đi ra ngoài “chơi cho đã” một lần, cho đến khi bị Tiết Tử Ngang đưa tới đường đua xe, Triệu Ngu mới hiểu được cái “đã” mà bọn họ nói là gì.
“Anh muốn đua xe?” Thấy có người giúp Tiết Tử Ngang lái con xe Vanquish tới, Triệu Ngu vội vã bắt lấy cổ tay hắn, “Không được, anh vừa mới uống rượu xong, hơn nữa tuyết lớn như vậy…”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang đột nhiên nở nụ cười: “Quan tâm anh vậy sao?”
“Anh nói vớ vẩn gì thế? Tiết Tử Ngang, bình thường anh làm gì em cũng không ngăn cản, nhưng hôm nay anh không được tham gia.”
Yên lặng nhìn cô vài giây, Tiết Tử Ngang đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi cô, lúc đầu chỉ khẽ chạm vào cánh môi, đến cuối cùng lại dứt khoát hàm chứa lấy môi cô liếm hôn thật sâu, bàn tay giữ lấy đầu cô, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô không thèm kiêng nể gì quấy loạn.
“Trời ạ! Tiết thiếu, cậu vã thế cơ à, hôn hít trước mặt chúng tôi mấy lần rồi hả? Nếu hôn không đủ thì mau dẫn người về phòng đi, đừng ở đây lượn lờ trước mặt bọn tôi nữa.”
Tiết Tử Ngang ngoảnh mặt làm ngơ với những âm thanh trêu chọc xung quanh, đến tận khi Triệu Ngu sắp không thở nổi, hắn mới lưu luyến buông cô ra, cười xoa xoa mặt cô, quay đầu lại lớn tiếng nói với đám bạn bè: “Tôi thích đấy.”
“Ọe? Buồn nôn muốn chết.”
“Ông đây nổi hết da gà da vịt lên rồi.”
Chung quanh lại là một trận ồn ào, còn có vài người trực tiếp gọi Triệu Ngu mấy tiếng “Chị dâu”, “Chị dâu”, làm Triệu Ngu không khỏi thấy ngượng.
Nhưng vừa ngẩng đầu, xuyên qua đám người đang cười đùa, cô bỗng nhiên nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Một người là Lăng Kiến Vi, một người là Hứa Thừa Ngôn.
Cả hai đều là người mà cô không thể ngờ sẽ xuất hiện ở nơi như này.
Hơn nữa ánh mắt hai người đều đang nhìn vào cô, tuy trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng cô mơ hồ cảm giác được, khi cả hai nhìn thấy một màn này đều vô cùng khiếp sợ.
“Yên tâm, anhkhông định chơi, xe là cho Phong Tử mượn.” Tiết Tử Ngang dắt tay Triệu Ngu đi đến trước mặt Niên Phong, ý bảo người hầu đưa chìa khóa xe cho hắn, “Kiềm chế một chút, đừng chơi hỏng xe của tôi đấy.”
Niên Phong nhận lấy chìa khóa xe liên tục gật đầu, cười xấu xa nhìn về phía Triệu Ngu: “Chị dâu, chiếc xe này… Hai người vẫn chưa chơi “xe chấn” trên này đấy chứ?”
Lời này của hắn vừa nói ra, bọn hồ bằng cẩu hữu lại cười vang một trận, Tiết Tử Ngang không vui lườm bọn họ một cái: “Biết điều thì khóa cái miệng lại, cẩn thận ông đây tẩn cho một trận đấy.”
Niên Phong vội vàng xin tha, ném chìa khóa xe của mình cho Tiết Tử Ngang, mồm thối nói tiếp: “Nếu chơi hỏng xe cậu thì đền lại xe tôi luôn, yên tâm, tuyệt đối chưa từng chơi “xe chấn” trên chiếc này.”
Tiết Tử Ngang nhấc chân đá hắn, hắn lại như con khỉ lập tức nhảy ra xa, chỉ để lại tiếng cười sang sảng.
Đúng lúc này, một người hầu khác đi tới, cung kính nói: “Tiết tiên sinh, Lăng tiên sinh nó muốn thi đấu với ngài một trận.”
“Lăng tiên sinh?” Tiết Tử Ngang nhìn quanh một vòng, “Lăng tiên sinh nào?”
Một người bạn bên cạnh ghé sát lại, ra hiệu cho Tiết Tử Ngang nhìn về phía đối diện: “Vị kia, em trai Lăng Kiến Uyên, tên là gì nhỉ? À, Lăng Kiến Vi.”
Triệu Ngu cũng nhìn theo ánh mắt Tiết Tử Ngang, thấy được vẻ mặt hờ hững của Lăng Kiến Vi.
Bên cạnh Lăng Kiến Vi cũng có một đám bạn bè, trong đó có vài người còn quen biết với Tiết Tử Ngang, cười hô: “Tiết thiếu, có muốn làm một trận không?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn luôn tập trung trên mặt Lăng Kiến Vi, Lăng Kiến Uyên thì hắn có biết, nhưng vị em trai của Lăng Kiến Uyên này, lại là lần đầu tiên hắn gặp được. Có điều ánh mắt người này nhìn hắn đầy khiêu khích, Tiết Tử Ngang cũng có thể cảm nhận rất rõ.
Triệu Ngu không có phản ứng gì, trong lòng lại chợt giật thót, trong ký ức của cô, Lăng Kiến Vi không phải người xúc động hiếu chiến như vậy, hơn nữa, hắn biết đua xe sao?
Quả nhiên, xung quanh đã có người nhỏ giọng nghị luận.
“Kia không phải chỉ là đồ mọt sách à? Còn biết đua xe cơ á?”
“Nói vậy cũng không đúng, không chừng người ta ở nước ngoài, mấy năm nay ngày nào cũng chơi xe thì sao?”
“Không thể nào! Cậu không biết lão già nhà tôi ngày nào cũng lấy đống điểm tốt của Lăng Kiến Vi ra giáo huấn tôi với anh trai sao, cái gì mà nhân tài trời sinh, thiếu niên thiên tài, tôi nhổ vào! Nhìn thấy hắn đã thấy cáu.”
Triệu Ngu mơ hồ cảm thấy, việc Lăng Kiến Vi khiêu chiến Tiết Tử Ngang có liên quan tới cô, cô còn đang chuẩn bị bảo Tiết Tử Ngang đừng để ý tới, ai ngờ hắn đã cười cao giọng nói: “Được, nhận lời khiêu chiến. Phong Tử, trả xe lại cho tôi.”
“Tiết Tử Ngang!” Triệu Ngu nắm chặt tay hắn, nôn nóng nhìn hắn, “Quá nguy hiểm, anh đừng làm bậy.”
Tiết Tử Ngang cười nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Yên tâm, lúc anh bắt đầu chơi xe, không biết hắn còn đang bú sữa mẹ ở đâu đâu.”