Phần 42
Thẳng đến khi hai người bên ngoài đã rời đi một hồi lâu, Thương Lục và Phí Hằng mới từ căn phòng chật hẹp đi ra.
May mắn bây giờ cũng là giờ cơm trưa, không có mấy người tới tầng một đi dạo xem mua sắm, bằng không bị người ta thấy hai người đàn ông lớn tướng như họ lại cùng nhau trốn vào phòng WC nữ, không biết sẽ bị hiểu lầm thành thế nào.
Thấy sắc mặt Thương Lục khá khó coi, Phí Hằng thở dài một tiếng: “Còn luyến tiếc thì đi đoạt về đi, cậu cũng đâu có kém so với Tiết Tử Ngang.”
Thương Lục không đáp, yên lặng đi một đoạn, mới quay đầu lại nhìn hắn: “Bất kể ngày thường cậu mồm mép thế nào, cũng đừng tiết lộ chuyện của tôi và cô ấy.”
“Ở trong mắt cậu tôi chính là cái loại miệng rộng này á?” Phí Hằng bất mãn liếc nhìn hắn một cái, “Nếu không phải sợ sau này cậu thành ông già mà vẫn cô đơn hết quãng đời còn lại, cậu cho rằng tôi thích đi quản việc riêng của cậu lắm sao?”
Thương Lục nghe xong, ngược lại còn bật cười: “Tôi đã đính hôn, về sau, còn sẽ kết hôn.”
“Cùng vị Trịnh đại tiểu thư không chừng sẽ đội cho cậu thêm mấy cái nón xanh ấy à?” Phí Hằng cười nhạo một tiếng, “Tôi vẫn cảm thấy nhìn Triệu Ngu còn thuận mắt hơn.”
Thấy hắn lại trầm mặt không nói lời nào, Phí Hằng tiếp tục lắc đầu thở dài: “Tôi nhớ người nào đó đã nói với mình, trên đời này người hắn tín nhiệm nhất là tôi cùng Triệu Ngu. Đáng tiếc, hiện tại lại chỉ còn lại mỗi mình tôi, hơn nữa Triệu Ngu lại ở bên Tiết Tử Ngang. Cái tên Tiết Tử Ngang này có ai là không biết? Nhẽ cậu tin trên đời này thực sự có lãng tử biết quay đầu à?”
Nói đến đây, hắn còn rất đắc ý mà chỉ vào mình: “Đây, trước mặt cậu đang có một cái đây này, cậu có tin tôi sẽ biết lãng tử quay đầu không? Đừng nói là cậu không tin, đến tôi mẹ nó còn không tin chính mình nữa là.”
Thương Lục ngừng chân dưới bóng cây, từ xa mà nhìn lại đường giới nghiêm hiện trường còn lưu lại vết máu, hình ảnh hiện lên trước mắt hắn, là Triệu Ngu vừa rồi run lẩy bẩy, là gương mặt đã tái nhợt của cô.
Cùng hắn ở bên nhau ba năm, số lần cảm xúc của cô suy sụp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần, cô đều cần một lượng thuốc lá rất nhiều mới bình ổn được tâm tình.
Không chỉ có thuốc lá, cô còn cần cả tình dục.
Thậm chí có vài lần, cô còn chủ động ngồi trên người hắn, làm hắn phải muốn cô.
Vậy lúc này, có phải cô cũng sẽ như trước kia không? Liều mạng vặn vẹo eo mông trên người Tiết Tử Ngang lắc mông chi, hết lần này đến lần khác nói hắn làm cô sao?
Ngừng một hồi lâu, Thương Lục mới quay đầu lại nhìn Phí Hằng: “Cậu quen biết rộng rãi, giúp tôi tra một người.”
Phí Hằng vừa rồi đứng khá xa toilet, cũng không nghe được Thương Lục cùng Triệu Ngu nói gì, mới vừa thân thiết nói xấu Tiết Tử Ngang, đã nghe được Thương Lục nói vậy, hắn còn tưởng rằng Thương Lục muốn tra chính là Tiết Tử Ngang.
“Tên kia có gì hay mà tra? Đống tình sử phong lưu của hắn ấy à, tùy tiện nghe ngóng một tí là biết, tuyệt đối so còn phóng đãn hơn so với tôi nhiều, cậu có tin không?”
Thương Lục đương nhiên không phải muốn tra Tiết Tử Ngang, hắn muốn tra chính là Triệu Ngu, hoặc là càng chính xác hơn, là Đường Hi.
Hắn muốn mình hoàn chỉnh biết được ba năm trước cô đã từng trải qua chuyện gì, muốn biết cô đi theo Tiết Tử Ngang là để đạt được thứ gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, di động trong tay đã vang lên, hắn cúi đầu nhìn xem, là điện thoại của thư ký.
“Thương tổng, vừa rồi ngài không ở đây, chủ tịch vừa xuống dưới, hắn nói hạng mục BTD từ hôm nay trở đi giao cho giám đốc Thương Sâm tới phụ trách, chúng ta… Chúng ta không có tư cách nhúng tay vào nữa.”
Nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền đến, đốt ngón tay Thương Lục đang cầm điện thoải không khỏi dần siết chặt lại.
Cảm xúc của nữ thư ký cũng quá mức kích động, giọng nói đều đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Chúng ta thức đêm đẩy nhanh tốc độ suốt bao lâu như vậy, dựa vào cái gì mà nói dừng là dừng? Thương tổng, việc này không công bằng, dựa vào cái gì chứ? Ngài mau đi nói với Chủ tịch đi, đây là toàn bộ tâm huyết của tất cả chúng ta mà.”
Thấy Thương Lục sững sờ bất động tại chỗ đến nửa ngày, Phí Hằng tò mò đi đến trước mặt hắn, lại thấy sắc mặt hắn đã trắng bệch, ánh mắt càng là lạnh băng tới cực điểm.
“Sao vậy? Công ty xảy ra chuyện gì? Hay vẫn là đại chiến trong gia tộc nhà cậu?”
Yên lặng nhìn chằm chằm Phí Hằng mất vài giây, Thương Lục mới bỗng mở miệng: “Chuyện của tôi, cậu đừng nhúng tay vào, bằng không nhỡ ngày nào đó tôi thua, cậu sẽ phải cùng tôi đồng quy vu tận.”
Phí Hằng khẽ cắn môi: “Lại là cmn tên súc sinh Thương Sâm kia chơi cậu phải không? Con mẹ nó hắn có còn biết niệm tình anh em nữa không thế?”
Thương Lục cười lạnh: “Bọn họ nếu còn biết niệm tình anh em, vậy từ ba năm trước đã không muốn lấy mạng tôi rồi.”
Nhìn bóng dáng hắn kiên định rời đi, Phí Hằng lại vội bước theo: “Vậy… Vậy vừa rồi cậu muốn tôi đi tra Tiết Tử Ngang…”
“Không cần nữa.”
Triệu Ngu không về công ty làm, mà cô nói với Tiết Tử Ngang mình thấy không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi, Tiết Tử Ngang không yên tâm để cô tự lái xe, còn tự mình đưa cô về chung cư, nhưng hắn còn phải đi gặp một khách hàng quan trọng, nên không thể ở bên chăm cô được.
Giả vờ ngủ lừa Tiết Tử Ngang rời đi xong, cô lại nhanh chóng ngồi dậy trên giường.
Trước mắt vẫn là hình ảnh máu tươi đến chói mắt như cũ, thậm chí mũi cũng như ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, nồng đến mức cô muốn nôn mửa, nhưng khi đối diện với bồn cầu nôn khan cả nửa ngày, lại chẳng phun ra được cái gì.
Cô còn muốn hút thuốc, muốn đến phát điên.
Loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ này, so với ngày đó ở cửa hàng váy cưới khi tận mắt nhìn thấy Trang Diệc Tình còn mãnh liệt hơn cả trăm lần.
Nhưng chung cư của cô không có thuốc lá, cô sợ sẽ bị Tiết Tử Ngang phát hiện, Tiết Tử Ngang không hút thuốc lá, càng không thích phụ nữ hút thuốc.
Vì thế cô còn không đổi dép lê đã chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua một bao thuốc cùng bật lửa, còn không đợi đến khi quay lại chung cư đã trốn ở một hành lang tối om hút thuốc.
Sau 3 điếu thuốc đã hút nhẵn, cô rốt cuộc cũng đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, thân thể lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, bức thiết cần được làm tình cùng người khác, muốn bị người đó lấp đầy, và phải là một người sống sờ sờ, chứ không phải gậy mát xa lạnh như băng.
Cô biết bản thân không phải bị nghiện, nhưng giờ khắc này, xác thật là thân thể đã không chịu sự khống chế của lý trí.
Nhưng cô lại không thể tìm Tiết Tử Ngang, bởi vì từ lúc bắt đầu cô đã nói dối, Tiết Tử Ngang còn tự cho là mình nhớ rõ kỳ sinh lý của cô, cho rằng mấy ngày nay cô bị đến tháng, nên cô đành phải chịu.
Thế nên hiện tại cô không phải đi tìm Tiết Tử Ngang làm tình.
Vậy phải tìm ai?
Người xa lạ sao? Cô không nghĩ đến, cũng không muốn, cũng sợ hãi quá mạo hiểm.
Thương Lục thì sao? Cô lấy ra di động, tìm được dãy số hắn gọi tới vào hôm đính hôn đó, đầu ngón tay ở trên màn hình do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Quan hệ của bọn họ đã kết thúc, không nên còn dây dưa gì với nhau nữa.
Hay là đi tìm Kỷ Tùy? Nhưng vẫn chưa tới một bước kia, Kỷ Tùy cũng không phải người tùy tiện, cô làm như vậy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lại hút thêm một điếu thuốc nữa, cô trở lại chung cư, vội vàng thay đổi quần áo, cầm theo hộp áo mưa đi ra cửa, trực tiếp chạy xe đến dưới công ty Hứa Thừa Ngôn.
Cô đã hỏi Lư Bân, Hứa Thừa Ngôn có ở công ty.
Tuy rằng dựa theo từng bước cô đã lên kế hoạch, hiện tại còn chưa tới bước chủ động đưa tới cửa với hắn, nhưng cô đã không chờ kịp nữa.
Cô gửi tin nhắn cho Hứa Thừa Ngôn: [Tôi đang ở hầm B2, muốn làm anh.]
Vừa gửi xong, cô lại bổ sung thêm một câu: [Cho anh 10 phút, không tới tôi sẽ đi gọi vịt* luôn.]
Cô không dám bảo đảm người đàn ông kia sẽ đến, nhưng cô có thể bảo đảm, nếu hắn không tới, cô thật sự sẽ đi tiêu tiền giải quyết.