Phần 40
Khi Triệu Ngu đến gặp bộ phận nhân sự, ở hành lang lại gặp được Tần Ý từng vài lần tham gia hoạt động thiện nguyện với mình.
Tần Ý vừa nhìn thấy cô, đã lập tức hưng phấn chào hỏi: “Chị Triệu.”
Thấy cô mặc đồ công sở, còn buộc tóc đuôi ngựa, Triệu Ngu cười hỏi: “Tới phỏng vấn à?”
“Vâng, khai giảng này em lên năm tư, vừa lúc công ty bên chị có đợt tuyển thực tập sinh.”
“Nhìn dáng vẻ này của em là đỗ rồi à?”
Tần Ý đắc ý cười: “Được nhận luôn tại chỗ, cồn không cần trở về chờ thông báo.”
Nói đến đây, cô nàng còn rất đứng đắn đưa tay ra muốn bắt với Triệu Ngu: “Về sau đều chính là đồng nghiệp rồi, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Triệu Ngu cũng cười bắt tay với cô, trong lòng lại nghĩ, nếu mà Tần Ý biết Kỷ Tùy đi làm ở Lan Tỉ, khẳng định sẽ không ứng tuyển vào đây nữa.
Đáng tiếc, Kỷ Tùy là mục tiêu của cô, nếu không, cô thật ra cũng muốn giúp Tần Ý một phen.
Chờ cô về chỗ làm của mình, ngẫm nghĩ, vẫn quyết định mượn cơ hội này gửi tin Wechat cho Kỷ Tùy:
[Anh còn nhớ Tần Ý không?]
Kỷ Tùy: [Ai vậy?]
[Là một cô bé xinh xắn cùng tôi đi làm tình nguyện, hôm chúng ta mới quen nhau, anh còn đưa cô ấy về trường học, có nhớ không?]
[Ừ.]
[Có muốn tôi nói cho cô ấy biết anh đi làm ở Lan Tỉ không?]
[Cô nói vậy có ý gì?]
Triệu Ngu: [ Anh không nhìn ra người ta có ý tứ với mình sao? Mà không phải anh nói muốn tự cứu à? Bắt đầu một cuộc tình mới là phương thức tự cứu tốt nhất đó. Con gái nhà người ta vừa xinh xắn, tính cách lại phóng khoáng, hôm nay cô ấy chỉ vừa tới phỏng vấn ở Hoa Xán, nếu biết anh ở Lan Tỉ, chắc chắn cô ấy sẽ sang đó.
Hay là anh không thích tình yêu công sở, vậy tôi đưa Wechat của anh cho cô ấy được không, tùy hai người tâm sự cũng được.]
Cô đã gửi một đoạn văn thật dài qua, Kỷ Tùy qua vài phút sau mới rep, nhưng chỉ có bốn chữ ngắn ngủn:
[Không cần, cảm ơn.]
Triệu Ngu còn nghĩ có nên nói lời xin lỗi hay không, cũng nói mình đã xen vào việc người khác mất rồi, kết quả Kỷ Tùy lại nói:
[Tôi không thích người còn quá trẻ.]
Đại khái là cảm thấy bốn chữ trước đó có vẻ quá cứng nhắc, có vẻ hơi phũ phàng, cho nên hắn mới cố ý bổ sung thêm một câu cuối cùng này.
Triệu Ngu mỉm cười, dừng câu chuyện ở đây.
Giữa trưa, Tiết Tử Ngang mang Triệu Ngu đi một nhà hàng rất nổi tiếng ăn cơm, nói là cô đang trong kỳ sinh lý, cần phải bồi bổ thân thể.
Nhà hàng giá cả đắt đỏ, lại đang giờ cơm trưa nên không quá đông người, Triệu Ngu mới vừa đi vào đã thấy bàn Thương Lục đang ngồi.
Thương Lục cũng đã thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình cả hai vẫn chỉ bình tĩnh như cũ.
Ngược lại là một người đàn ông chừng 30 tuổi đang ngồi với hắn lại chủ động chào hỏi với Tiết Tử Ngang: “Tiểu Tiết tổng sao hôm nay lại rảnh tới nơi này ăn cơm vậy?”
Nơi này cách Hoa Xán khá xa, nhưng lại cách Khoáng Thế Kỷ rất gần, Triệu Ngu đoán người đàn ông này có thể là người cùng công ty với Thương Lục.
Tiết Tử Ngang có vẻ cũng quen thuộc với hắn, nắm tay Triệu Ngu đi tới, cười nói: “Phí tổng sẽ không muốn thể hiện chủ quyền công khai ở đây đấy chứ?”
Người đàn ông cười cười, ra hiệu lên cái bàn vẫn đang trống không: “Chúng tôi cũng vừa đến, đồ ăn còn chưa gọi luôn, muốn ăn cùng nhau luôn không? Vừa vặn tôi cũng có mấy vấn đề muốn tâm sự với Tiết tổng.”
Nếu là ngày thường, khẳng định Tiết Tử Ngang sẽ trực tiếp ngồi xuống, nhưng bây giờ có Triệu Ngu ở đây, hắn vẫn quay đầu lại nhìn cô, như muốn trưng cầu ý kiến.
Triệu Ngu biết, nếu hắn không trực tiếp cự tuyệt, đó chính là cũng suy xét đến việc ngồi cùng bàn với họ, cho nên cô mỉm cười gật đầu.
Ghế sofa rất rộng rãi, người đàn ông tự giác đứng dậy ngồi sang bên Thương Lục, nhường vị trí đối diện lại cho bọn họ, Tiết Tử Ngang ôm eo Triệu Ngu để cô ngồi vào trước, vì thế Triệu Ngu liền ngồi xuống đối diện với Thương Lục.
Tiết Tử Ngang giới thiệu, nói: “Vị này chính là Phí tổng của Uy Nhạc, còn Thương tổng của Khoáng Thế Kỷ thì lần trước em đã gặp rồi đấy.”
Triệu Ngu mỉm cười chào hỏi: “Phí tổng, Thương tổng.”
Người đàn ông cũng cười: “Không cần khách khí, gọi tôi Phí Hằng là được.”
Phí Hằng?
Triệu Ngu sửng sốt, cái tên này cô có chút quen thuộc.
Tiết Tử Ngang tiếp tục giới thiệu cùng người đối diện: “Triệu Ngu.”
“Triệu Ngu?” Phí Hằng tựa hồ cũng thấy hơi kinh ngạc, ánh mắt hơi mang theo tìm kiếm dừng trên mặt Triệu Ngu, nhưng rất nhanh đã lại như không có việc gì cười, “Ngu trong Ngu Cơ? Cái tên này đúng là rất đặc biệt.”
Dứt lời lại ý tứ ám chỉ liếc mắt nhìn sang Thương Lục một cái, Thương Lục vẫn chỉ mặt vô biểu tình như cũ.
Triệu Ngu biết Phí Hằng nói có ý gì.
Ba năm trước khi Thương Lục mang cô đi Mỹ, thị thực cô dùng chính là dạng H1 – B*, do Thương Lục nhờ Phí Hằng lấy danh nghĩa công ty hắn làm ở Mỹ lúc ấy để xin cho cô.
(*H1 – B:
Visa H1B – Định cư Mỹ theo diện lao động chuyên môn. Visa H1 – B là loại visa tạm trú cho phép chủ doanh nghiệp Hoa Kỳ tuyển dụng và thuê những chuyên gia người nước ngoài trong các ngành nghề chuyên môn làm việc tại Hoa Kỳ trong một khoảng thời gian nhất định.)
Cô chưa từng gặp mặt Phí Hằng, nhưng đối phương cũng đều biết tên của nhau, thậm chí Phí Hằng còn biết rõ quan hệ của cô và Thương Lục.
Nhận thấy được ánh mắt Phí Hằng nhìn Triệu Ngu có ý tứ nghiền ngẫm, Tiết Tử Ngang theo bản năng dâng lên đề phòng, cố ý ôm vai Triệu Ngu, đưa thực đơn ra trước mặt Cô: “Em xem muốn ăn gì đi.”
Triệu Ngu cười nhạt: “Anh cứ chọn đi.”
“Cũng đúng, dù sao anh cũng biết rõ khẩu vị của em.” Tiết Tử Ngang đắc ý cười, gọi người phụ vụ lại đây gọi món.
Phí Hằng còn tranh thủ lúc Tiết Tử Ngang cúi đầu xem thực đơn, làm cái khẩu hình với Thương Lục: “Đàn bà của cậu à?”
Thương Lục lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đẩy tờ thực đơn đến trước mặt hắn: “Cậu chọn đi.”
Phí Hằng nhún nhún vai, âm dương quái khí nói: “Cũng đúng, dù sao tôi cũng biết rõ khẩu vị của cậu.”
Triệu Ngu nhân cơ hội bất động thanh sắc mà nhìn về phía Thương Lục, Thương Lục liếc mắt nhìn Phí Hằng một cái, rồi lại lại yên lặng nhìn cô.
Tuy rằng hắn không tỏ ra biểu tình gì, nhưng Triệu Ngu nhìn cũng đã hiểu, hắn là muốn nói cho cô, Phí Hằng sẽ không đem quan hệ bọn họ từng có ra nói, cũng trấn an cô yên tâm.
Nhưng Triệu Ngu không phải lo lắng về điều này, cô chỉ là đột nhiên nhớ ra, ngày Thương Lục đính hôn, hắn đã gọi điện thoại cho cô.
Phí Hằng nhìn hai người giao lưu ánh mắt với nhau, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, thấp giọng cười, lấy ra điếu thuốc nói: “Có ngại tôi hút thuốc không?”
Tiết Tử Ngang ngẩng đầu, xin lỗi cười: “Thật ngại quá, bạn gái tôi không ngửi được mùi thuốc.”
Bạn gái tôi? Ba chữ này, là lần đầu tiên Triệu Ngu nghe được từ miệng Tiết Tử Ngang.
Nghe xong câu này của hắn, Thương Lục cũng không khỏi nhìn lại Triệu Ngu một cái.
Triệu Ngu nghĩ, chắc hẳn Thương Lục sẽ cảm thấy cô còn rất thú vị đi.
Rõ ràng thời điểm bọn họ quen nhau, chính là khi cô đang nghiện thuốc lá nặng nhất, mỗi ngày có thể hút liên tục đến vài bao, hiện giờ ở trước mặt Tiết Tử Ngang, thế nhưng lại giả vờ là một đóa tiểu bạch hoa không ngửi được cả mùi thuốc.
Không thể hút thuốc, Phí Hằng thả lại bật lửa đã lấy ra về, tầm mắt đang xem tựa ân ái hai người trên mặt bồi hồi một lát, đột nhiên nói: “Không ngờ Tiết đại thiếu gia tung hoành tình trường duyệt vô số đàn bà, cũng sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý có bạn gái như thế.”
Nghe như cảm thán, kỳ thật thấy thế nào cũng như đang phá đám.
Thương Lục biết vị bạn tốt này của hắn sợ là vì mình nên mới cố ý nói vậy, lại quét mắt liếc Phí Hằng một cái, ai ngờ Phí Hằng chỉ trả về một nụ cười rất vô tội.
Không đợi Tiết Tử Ngang đáp lời, Triệu Ngu đã mỉm cười nói với nhân viên phục vụ đứng chờ bên cạnh: “Tôi muốn một phần canh nấm hải sâm, cho nhiều muối một chút.”
Dứt lời lại ôn nhu mà nhìn Tiết Tử Ngang: “Tử Ngang, anh dùng món gì không? Bồ câu hầm đông trùng hạ thảo hoa nhé? Em nhớ anh thích uống loại canh này, vừa vặn mấy ngày gần đây anh nhiều việc mệt mỏi, có thể bổ phổi giải độc gan nữa.”
Uống cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là cô ở ngay trước mặt người khác cho Tiết Tử Ngang đủ mặt mũi, thay hắn dùng loại tư thái này đáp lại ác ý trêu chọc của Phí Hằng.
Tiết Tử Ngang tươi cười, ánh mắt nhìn sang Triệu Ngu càng là nhu tình như nước: “Cảm ơn, vẫn là em hiểu rõ anh nhất.”
Phí Hằng bị chua đến co giật khóe miệng, cố gắng lắm mới ngăn được xúc động muốn trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhìn lại sang Thương Lục.
Kết quả, Thương Lục lại trả cho hắn một ánh mắt hình viên đạn cực kỳ lạnh lẽo sắc bén.
Được lắm, lần này thì hắn bênh nhầm người rồi.