Phần 4
Ngày hôm sau, Triệu Ngu đúng giờ đi làm, trừ bỏ đôi mắt hơi hồng hồng, quầng thâm dưới mắt như sâu hơn một chút, thì mọi thứ khác đều bình thường.
Phó Thao nhìn thấy dáng vẻ này của cô không khỏi có chút áy náy, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói, vừa họp xong đã vội vàng rời công ty, tự mình đi gặp một khách hàng lớn.
Buổi chiều cũng có cuộc họp, bất quá chỉ là báo cáo giữa các bộ phận công việc của phòng Marketing, Phó Thao không ở đây, tự nhiên người trợ lý như Triệu Ngu phải làm thay.
Cuộc họp đã diễn ra được một nửa, Trưởng một bộ phận Marketing Hồ Quốc Uy đang nói chuyện, cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, một thiếu nữ chừng 17 – 18 tuổi hùng hùng hổ hổ vọt vào.
Thấy rõ người tới là ai, người cách cánh cửa gần nhất là Triệu Ngu vội chạy tới đứng dậy tiếp đón, hạ giọng nói: “Manh Manh, sao cô lại tới đây? Phó tổng không có ở công ty, nơi này đang có cuộc họp…”
“Chát!”
Lời nói còn chưa dứt, một cái tát vang dội đã rơi xuống trên khuôn mặt cô, mọi người cũng đều bị một màn này làm kinh ngạc sửng sốt, trong lúc nhất thời không ai biết phải phản ứng thế nào.
Đôi tay Triệu Ngu đặt hai bên sườn đã gắt gao nắm chặt lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm như cũ, ngữ khí bình tĩnh nói: “Manh Manh, nơi này là phòng họp, có chuyện gì chúng ta đến văn phòng của ba cô nói.”
Nói xong cô muốn vươn tay ra kéo người, chuẩn bị mang thiếu nữ trước mặt ra khỏi phòng họp, kết quả Phó Ngữ Manh lại hung hăng hất văng cô ra, trực tiếp đẩy cô mạnh mẽ ra xa.
Triệu Ngu đang đi giày cao gót, bị đẩy như vậy căn bản không thể đứng vững, lảo đảo chật vật ngã dựa vào mặt bàn đằng sau.
Phó Ngữ Manh còn muốn động thủ, nhưng đã bị một Trần Khoa – một trưởng bộ phận Marketing khác ngăn lại: “Manh Manh, đây là công ty, không phải chỗ để cô có thể quậy phá, mau ra ngoài cho tôi.”
Phó Ngữ Manh hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Ngu đã đứng thẳng lại: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, còn dám câu dẫn cả ba tao, có tin tao sai người bán mày vào câu lạc bộ đêm làm gái không?”
Trần Khoa nhìn lại Triệu Ngu sắc mặt đã trắng bệch, mạnh mẽ kéo cánh tay Phó Ngữ Manh dắt người đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng họp khép lại một lần nữa, Triệu Ngu hít sâu mấy hơi, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, làm như chưa có gì phát sinh, nghe Hồ Quốc Uy nói xong, lại nghiêm túc báo cáo về công việc của mình.
Lúc tan họp, Phó Ngữ Manh đã không còn ở công ty, nhưng chuyện này cũng đã nhanh chóng lan đi, một đám người chỉ chờ để chế giễ, giờ lại có thêm đề tài mới để tiếp tục chém gió.
Triệu Ngu vẫn thẳng sống lưng bước đi, dáng vẻ trước mặt người khác đều chỉ dửng dưng, giống như không thèm để ý đến điều gì.
Nhưng thừa dịp không ai chú ý, cô lại lặng lẽ trốn vào cửa thoát hiểm tầng 30, cuộn tròn thân mình ngồi dưới đất, cất tiếng khóc nức nở.
Chờ khi cô khóc đủ rồi ngẩng từ trong đầu gối lên, trước mặt chợt có một chiếc khăn giấy được đưa tới.
Cô ngửa đầu, thứ nhìn thấy chính là khuôn mặt không biểu tình gì của Tiết Tử Ngang.
Từ kinh ngạc đến sợ hãi rồi sửng sốt mất mấy giây, cô mới lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, lại vội đưa lưng về phía hắn lau khô nước mắt, khẽ chào một tiếng “Tiết tổng”.
Trong tầng thoát hiểm chỗ nào cũng phủ đầy tro bụi, một thân quần áo tiêu chuẩn nghiệp vụ của cô đã sớm bị dính bụi xám xịt, Tiết Tử Ngang nhìn lại cái bộ dáng chật vật này của cô, thở dài một tiếng, hỏi: “Chỉ biết khóc, khóc thì có thể giải quyết được vấn đề gì sao?”
Triệu Ngu cúi gằm xuống, cắn môi không nói một câu.
Tiết Tử Ngang do dự một chút, bỗng nhiên đưa tay kéo lấy tay phải của cô, vén cổ tay áo lên.
Triệu Ngu kinh hoảng trong tích tắc rồi lại liều mạng giãy giụa, Tiết Tử Ngang lại nắm rất chặt, nghiêm giọng nói: “Lúc nãy tôi đã thấy rồi.”
Hắn nói, là khi cô ngã đã dựa vào bàn họp, tay phải dùng sức chống trên mặt bàn kia.
Triệu Ngu giật mình sửng sốt, không còn giãy giụa nữa.
Tiết Tử Ngang thuận lợi nhấc cổ tay áo của cô lên, tầm mắt rơi xuống cánh tay trắng nõn, nhưng con ngươi chợt sắc lạnh, hiện lên lửa giận.
Từ cổ tay phải tới khuỷu tay của cô, có đến hơn 10 vết rạch nông sâu chồng chéo, có cái đã kết vảy, có cái là mới tạo thành, phỏng chừng là mới từ ngay tối hôm qua.
“Cô mẹ nó bị ngốc sao? Vừa gặp chút chuyện đã tự hại mình thành thế này?”
Triệu Ngu tiếp tục cúi đầu im lặng, nước mắt lại từng giọt từng giọt không thể ngăn được mà rơi xuống.
Tiết Tử Ngang buông tay cô ra, một lần nữa đưa khăn giấy cho cô.
Triệu Ngu tiếp nhận chiếc khăn lau khô nước mắt, cất giọng nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Tiết tổng.”
“Cảm ơn tôi thì được cái rắm gì? Có bản lĩnh tự hại mình, còn không bằng ngẫm xem nên làm gì bây giờ đi, bị người ta ức hiếp đến thế này mà còn không biết đánh trả, nhẽ cô sống bao năm chỉ để uổng phí thế sao.”
Nhưng mà lời Tiết Tử Ngang nói, đến nửa câu Triệu Ngu cũng không nghe vào.
Buổi chiều khi Phó Thao trở lại công ty, cô đã đệ đơn xin từ chức.
Biết chính con gái mình chạy tới công ty gây ra náo loạn như vậy, nội tâm Phó Thao áy náy lại càng sâu, cứ luôn mồm xin lỗi Triệu Ngu, nhưng lại không dám nói bất kỳ câu gì để níu kéo cô ở lại.
Hiện giờ Triệu Ngu đã phải chịu đủ lời đồn đãi vớ vẩn, tất cả đều do tâm tư không thuần của hắn đối với cô mà ra, còn ầm ĩ đến mức cô kiên trì muốn rời đi, hắn thật sự không còn lập trường để nói thêm điều gì nữa.
Được sự cho phép của Phó Thao, Triệu Ngu đã đệ trình đơn xin từ chức lên hệ thống công ty, quy trình cũng đã tiến hành được một nửa, từ phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mới như vậy mà đã bị dọa chạy, không phải là càng làm một số kẻ thêm hài lòng sao?”
Triệu Ngu cười khổ: “Chỉ là một công việc bình thường, đến nơi nào làm mà chẳng giống nhau? Việc từ chức đối với tôi cũng không có gì tổn thất cả.”
“Phải không? Bằng vào tính tình này của cô, cô cảm thấy chỉ cần đổi một công ty là có thể êm đẹp vô lo sao? Nhỡ lại phát sinh sự việc giống vậy thì làm sao bây giờ? Lại tiếp tục từ chức chạy lấy người, để người người chế giễu?”
Triệu Ngu cắn môi, không nói lời nào.
Tiết Tử Ngang hỏi: “Biết là ai đã báo cáo cô không?”
Triệu Ngu lắc đầu.
“Diệp Tử cùng Cố Vân Phỉ.”
Triệu Ngu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng chuyện cô kinh ngạc không phải về hai người kia, mà là hắn lại tự ý đem chuyện này ra nói với cô.
Rốt cuộc Diệp Tử cũng là trợ lý của hắn, hơn nữa, nghe nói quan hệ của 2 người còn không tầm thường.
Tiết Tử Ngang cúi người, nhìn thẳng vào mắt của cô: “Nếu tôi là cô, người khác dám đối với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại gấp mười lần như thế.”
Lông mi Triệu Ngu run rẩy, ngước đôi mắt còn ửng hồng ngơ ngác nhìn hắn.
Tiết Tử Ngang đứng thẳng eo, cười nói: “Cho cô một cơ hội báo thù, cô có muốn hay không?”
Đơn xin từ chức của Triệu Ngu cuối cùng không trình lên trên nữa, buổi chiều cùng ngày lúc gần đến giờ tan tầm, có thông tin truyền đi trong toàn bộ phòng ban, bên phòng nhân sự đã đổi chức cho cô, lên làm trợ lý của Tiết Tử Ngang.
Tin tức này vừa tung ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không tin nổi.
Ai cũng biết Tiết Tử Ngang là nhân vật khó hầu hạ nhất, vị trí thư ký cùng trợ lý của hắn đều do chính hắn chỉ định, đã có rất nhiều nữ nhân viên tìm mọi cách để tiếp cận đến hắn, hòng muốn chạm được vào cái vách tường kim cương này, ai ngờ một Triệu Ngu vừa mới gây ra một hồi sóng gió để người phải chê cười, lại có thể trong nháy mắt đã xoay người, trực tiếp được theo Tiết Tử Ngang?
Tan làm trở lại chung cư của mình, Triệu Ngu lại nhận được điện thoại của Cố Vân Phỉ.
“Rốt cuộc nước cờ này cô đi thế nào vậy? Tôi còn tưởng cô để tôi cố ý đi kích thích Phó Ngữ Manh, chỉ là để “bán thảm” trước mặt Phó Thao mà thôi, chứ thế quái nào lại đột nhiên lên thành trợ lý của Tiết Tử Ngang rồi?”
Triệu Ngu cười cười: “Không phải cô cũng biết hắn chỉ là một tên hoa hoa công tử không hơn không kém rồi chứ? Đối với dáng người cùng dung mạo của mình, tôi vẫn còn có tự tin lắm.”
Cố Vân Phỉ ở bên kia cười gượng hai tiếng, rõ ràng là không tin lời cô nói.
Triệu Ngu cũng không muốn nhiều lời, quan hệ của các cô vốn cũng chẳng phải bạn bè, nhiều nhất chỉ tính là quan hệ thuê mướn, cô không cần phải giải thích nhiều như thế với cô.
Nhìn lại tư liệu của cô gái trên màn hình máy tính kia, Triệu Ngu nhẹ giương khóe môi nở nụ cười, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Có thể bắt chước tính cách của một người đến giống như đúc, cũng là một loại bản lĩnh.
Chẳng qua là cô muốn tiếp cận Tiết Tử Ngang, muốn đạp lên Tiết Tử Ngang để bò lên cao nữa.
Còn về việc bị hắn coi như thế thân, thì vốn cũng chỉ để khơi dậy ý muốn bảo hộ của hắn mà thôi, đối với cô mà nói cũng chẳng sao cả.