Phần 31
“Không tồi, đẹp lắm.”
“Thật không?”
“Thật chứ sao? Em xem anh mặc vào đẹp trai ngời ngời thế này cơ mà, ánh mắt bạn gái anh đúng là quá chuẩn, chất liệu này mặc vào cũng thoải mái nữa.”
Tiết Tử Ngang đương nhiên biết những gì Triệu Ngu nói trong điện thoại chỉ là thận trọng thăm dò, bộ quần áo này không thể là cô vô tình thấy rồi lại nhất thời xúc động mà mua, có khi cô còn đã phải lựa chọn rất lâu, mới chọn món này làm quà đáp lễ cho quà của hắn.
“Ai là bạn gái anh hả?” Triệu Ngu nổi giận trừng hắn một cái, trên mặt lại không thể che giấu được vẻ tươi cười.
“Sao nào? Vừa mời bò dậy từ dưới người anh mà còn không chịu nhận là bạn gái à?” Tiết Tử Ngang dùng một tay kéo cô vào lòng, khóe môi nhẹ cọ bên tai cô, “Hay là muốn cảm nhận lại cảm giác anh ở bên trong em?”
“Đồ không biết xấu hổ.” Triệu Ngu hờn dỗi, đấm mấy cái lên ngực hắn, lại bị hắn chuẩn xác bắt lấy.
Nhìn thấy vết sẹo đã nhạt màu trong lòng bàn tay cô, Tiết Tử Ngang nhẹ nhàng vuốt ve: “Sắp khỏi rồi.”
“Miệng vết thương đã khỏi rồi, vết sẹo này chắc cũng mờ nhanh thôi, nhờ thuốc mờ sẹo của anh đó.”
Bàn tay Tiết Tử Ngang lần dọc theo lòng bàn tay cô, dần lên cánh tay, nơi đó vốn có vài vết sẹo nông sâu bất đồng, nhưng hiện giờ đã không còn nhìn thấy nữa.
“Về sau mà dám tự hại mình, anh nhất định sẽ đét em nát đít.”
Triệu Ngu ngoan ngoãn gật đầu: “Sẽ không.”
Tuy rằng cô ra tay với bản thân đủ tàn nhẫn, nhưng kỳ thật những miệng vết thương đó đều không sâu, còn lâu mới khủng bố bằng dấu vết khi Từ Miểu tự hại mình.
Năm đó Tiết Tử Ngang quả thực cũng rất yêu Từ Miểu, bất kể Từ Miểu có làm mình bị thương thành thế nào, bất kể đoạn tình cảm kia làm hắn mệt mỏi bao nhiêu, nhưng đối với Từ Miểu, hắn vẫn là đau lòng cùng yêu chiều vô hạn.
Nhưng nếu Triệu Ngu dám làm như vậy, phỏng chừng Tiết Tử Ngang sẽ lập tức coi cô là bệnh nhân tâm thần, xách quần chạy tám hướng thì có.
Hơn nữa cô cũng đủ hiểu, ngoại trừ có một số người có đam mê đặc thù, còn lại không có bất cứ người đàn ông nào thích trên người phụ nữ có sẹo cả, cho nên khi ra tay cô cũng tự biết giữ nặng nhẹ.
Bị Tiết Tử Ngang ôm vào trong ngực, cùng hắn lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, Triệu Ngu mới hơi nặng nề nói: “Ngày mai là phải đi làm rồi.”
Tiết Tử Ngang cười: “Sao vậy? Luyến tiếc kỳ nghỉ à?”
“Đương nhiên, nghỉ ngơi sảng khoái hơn nhiều chứ.”
“Vậy có muốn anh lợi dụng chức quyền, cho em nghỉ thêm một tháng không?”
“Em không cần.”
“Vậy anh đây lợi dụng chức quyền làm thêm với em một phát.”
“Không phải vừa mới làm xong… A… Đừng… Tiết Tử Ngang… Đừng liếm…”
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/07/truyen-sex-tro-ve.html
Diệp Tử đã bị đuổi việc, Triệu Ngu lại nhân tai nạn lao động mà nghỉ phép, một tháng này, người đi theo bên Tiết Tử Ngang chính là vị thư ký mới nhậm chức Hạ Nam.
Người là do Tiết Tử Ngang bảo Triệu Ngu tìm kiếm, Triệu Ngu cảm thấy cô gái này làm việc lưu loát, tính cách cởi mở, liền đề cử với Tiết Tử Ngang.
Thời gian thử việc lại có thể đi theo bên người vị “Hoàng trưởng tôn” này, Hạ Nam tất nhiên cũng rất hưng phấn, cũng vẫn luôn đặc biệt cảm kích Triệu Ngu.
Công việc của Triệu Ngu cùng Hạ Nam không giống nhau lắm, những việc mà Tiết Tử Ngang lo liệu không hết, hoặc khi hắn không ở công ty, cô đều thường xuyên phải thay mặt xử lý, thậm chí là tự làm ra quyết sách.
Khi bên Khoa học kỹ thuật Y Trình phái người tới để bàn chuyện hợp tác, Tiết Tử Ngang đang không ở công ty, thế nên Triệu Ngu phải đi tham gia hội nghị.
Hơn nữa, Hứa Thừa Ngôn cũng tới.
Kỳ thật loại hợp tác bình thường này đều có các người đồng cấp với bên Hoa Xán tự đến bàn việc, có thế nào cũng không tới lượt vị CEO như Hứa Thừa Ngôn phải ra mặt.
Sở dĩ lần trước hắn đi theo tới, là vì có chuyện đầu tư muốn nói với Tổng giám đốc Hoa Xán, cũng chính là mẹ của Tiết Tử Ngang, chẳng có quan hệ gì với Triệu Ngu hết.
Nhưng còn lần này, cũng khó mà nói được.
Rời khỏi vị trí công việc, Triệu Ngu còn cố ý lấy chiếc kính gọng vàng trong ngăn kéo ra đeo lên.
Hạ Nam thấy thế cũng tò mò hỏi: “Hóa ra chị Triệu Ngu cũng bị cận thị à? Em không phát hiện ra đấy.”
Triệu Ngu cười: “Cũng không hẳn, chắc là chỉ 0 phẩy mấy thôi, nhưng gần đây cảm thấy thị lực hơi giảm, chị sợ phòng họp quá rộng lại không thấy rõ màn hình nên mới chuẩn bị.”
Thật ra cái cô mua chỉ là kính phẳng, làm gì có độ cận?
Hạ Nam hỏi: “Sao em thấy giống kinh nam vậy?”
“Vậy sao? Kính cũng phân biệt nam nữ à? Chị cũng không chú ý.” Triệu Ngu cười, ôm văn kiện đi về hướng thang máy.
Hội nghị lần này, bộ phận marketing cũng không phải vai chính, Triệu Ngu làm đại diện cho bên marketing, chỉ cần đưa ra số liệu đã được chuẩn bị tốt, rồi tóm tắt lại để các bộ phận khác tham khảo là được.
Cho nên chỗ ngồi của cô ở vị trí hàng đầu, vừa vặn đối diện với chỗ ngồi bên B của Hứa Thừa Ngôn, tạo thành một đường chéo.
Từ khi bắt đầu vào cửa, ánh mắt của Hứa Thừa Ngôn đã thỉnh thoảng dừng trên mặt cô.
Hoặc chính xác mà nói, là dừng trên chiếc kính gọng vàng cô đang đeo.
[Quà tặng cho anh, lần sau đeo nó mà làm tôi.]
Đây là tin nhắn lần trước cô gửi cho hắn, thứ trong ảnh chụp cũng chính là cặp kính giờ phút này cô đang đeo.
Mà mới cách đây chưa được bao lâu, ở phòng thử đồ cách vị hôn thê của hắn chỉ một cách cửa, cô còn dùng bộ ngực sữa kẹp lấy dương vật hắn thọc vào rút ra, còn nhấc váy lên tự thủ dâm ngay trước mặt hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm lên đỉnh dương vật hắn, làm hắn phải bắn tinh hết lên cặp vú trắng nõn của cô. Sau đó lại còn nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt hắn, nói rằng nơi đó còn thiếu một cặp kính gọng vàng chuyên dành cho kẻ văn nhã bại hoại.
Rõ ràng cô chẳng nói gì, cũng chưa hề làm gì, chỉ nghiêm túc ngồi bên bàn họp, nhưng chỉ bằng cặp kính kia, lại có thể làm người ta mơ màng tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Triệu Ngu hơi mỉm cười, như chào hỏi với cấp lãnh đạo, lịch sự, thậm chí còn có điểm câu nệ, cũng ngay lập tức dời tầm mắt đi.
Nhưng chỉ nửa phút sau, Hứa Thừa Ngôn lại nhận được Wechat của cô: [Hứa tổng sẽ không nhìn thấy tôi rồi cứng đấy chứ.]
Hứa Thừa Ngôn không trả lời, tắt di động đặt sang một bên, nhưng chưa được bao lâu, Triệu Ngu từ chỗ ngồi đứng dậy, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng họp.
Trong lúc mở họp có người rời đi cũng là chuyện bình thường, có thể là đi toilet, cũng có thể có cuộc điện thoại quan trọng, căn bản không ai để ý cô đi làm việc gì.
Nhưng khi cô quay lại, Hứa Thừa Ngôn lại nhạy bén phát hiện, gương mặt cô có hơi phiếm hồng, tuy không rõ ràng, nhưng hắn theo bản năng mà cảm thấy không bình thường.
Quả nhiên, chưa gì cô đã lại nhắn tin tới: [Anh không thấy cứng, nhưng tôi lại ướt mất rồi, chỉ có thể tư đi toilet giải quyết đó.]
Hứa Thừa Ngôn lại lần nữa nhìn về phía cô, ánh mắt cô vẫn chỉ dừng trên màn hình lớn như cũ, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc đoan trang.
Nhưng tay phải cô đang chống cằm lại chợt dịch sang, khi ngón trỏ đáp lên bờ môi, đầu lưỡi lại hơi vươn ra, không biết vô tình hay cố ý mà khẽ liếm trên ngón tay.
Toàn bộ những động tác này cô làm rất lưu loát tự nhiên, người khác có nhìn, cũng khẳng định sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Hứa Thừa Ngôn biết, Triệu Ngu là đang khiêu khích hắn.
Là cô đang ám chỉ, vừa rồi mình dùng chính ngón tay kia tự an ủi.
Hơn nữa, khi cô khẽ liếm đầu ngón tay, dáng vẻ cũng cực kỳ giống với khi liếm dương vật hắn ngày đó.
Hứa Thừa Ngôn bất động thanh sắc đặt hai chân giao nhau, thay đổi cái dáng ngồi, cũng dời tầm mắt lên màn hình lớn.
Nhưng di động trên bàn chưa gì đã lại rung lên.
Hắn biết chắc là tin nhắc của cô, cũng khẳng định lại là một lời nhắn cực kỳ khiêu khích lộ liễu, nhưng vẫn không nhịn được, một lần nữa mở ra Wechat.
[Cũng may còn có cặp kính này, vừa rồi khi tự thủ dâm, tôi vẫn luôn nhìn mắt kính rồi nghĩ đến bộ dáng anh đeo nó làm tôi, mới có thể cao trào nhanh như vậy.]
[Còn chảy nhiều nước nữa, quần lót cũng ướt đẫm.]
[Giờ phía dưới người ta chẳng mặc gì cả, mát mẻ lắm, anh nói xem liệu có bị người khác phát hiện không.]
Kha phó tổng ngồi bên cạnh Hứa Thừa Ngôn đang phát biểu thao thao bất tuyệt, lại chợt nghe thấy “Độp” một tiếng, thấy Hứa Thừa Ngôn xem xong điện thoại lại đập mạnh xuống mặt bàn, hắn còn tưởng mình đã nói sai chỗ nào, sợ tới mức lập tức im bặt.
Sau mấy giây im lặng, hắn mới thu được một ánh mắt “Tiếp tục đi” của Hứa Thừa Ngôn, nhưng hình như tâm tình vị sếp của hắn giờ đã hơi kém, làm hắn có nói tiếp cũng không khỏi cẩn thận dè chừng hơn rất nhiều.
Phương hướng khóe mắt của Hứa Thừa Ngôn khẽ liếc tới, là Triệu Ngu đắc ý nở nụ cười, tiếp tục chuyên tâm vào cuộc họp.