Phần 232
Từ sau ngày đó, Triệu Ngu cũng không gặp lại Hứa Thừa Ngôn, chỉ là những tin tức liên quan tới việc Y Trình làm từ thiện vẫn hay đập vào mắt cô.
Những gì hắn làm còn nhiều hơn cả g gì cô nghĩ, có đôi khi cô còn hoài nghi những gì mình thấy có phải ảo giác hay không, vì Hứa Thừa Ngôn của hiện tại so với lúc giảng hòa như đã đổi thành một người khác.
Hắn nói thay đổi đó là vì cô, nhưng cô thật sự có thể ảnh hưởng lớn tới vậy sao? Ngay cả chính cô cũng không tin nổi.
Nhưng chờ tới khi Hứa Thừa Ngôn lại đến tiệm của cô, cô không nói việc này với hắn, hắn cũng chưa từng nhắc tới.
Hai người giống như những người bạn lâu năm không gặp nhưng vẫn còn quen thuộc, có thể mỉm cười chào hỏi, có thể bình tĩnh nói vài câu, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với nhau.
Khoảng cách cô đối với hắn, vốn bắt nguồn từ việc bọn họ cũng không phải quan hệ thân mật, mà khoảng cách hắn đối với cô có rất nhiều là vì cẩn thận, muốn lại gần mà không dám.
Sau này hắn tới tiệm bao nhiêu lần, Triệu Ngu cũng không nhớ rõ nữa. So với những người khác, hắn tuyệt đối không phải người cần mẫn nhất, nhưng cũng chưa bao giờ có một khoảng thời gian dài không lộ mặt.
Ban đầu hắn chỉ đến uống ly cà phê, từ từ về sau, khi thấy trong tiệm bận rộn, hắn cũng sẽ hỗ trợ thu tiền ở quầy thu ngân.
Đến cuối cùng Triệu Ngu cũng không biết, rốt cuộc là hắn tới nơi này theo thói quen, hay là cô đã quen cứ một đoạn thời gian là sẽ lại thấy hắn trong tiệm.
Chẳng qua quan hệ hai người vẫn không có gì đột phá, cứ thế bình đạm như trước… Xung quanh cô có quá nhiều người, cũng không thiếu một người như hắn.
Tuy rằng lời tiếp theo này không dễ nghe, nhưng đó là sự thật. Dù là Thương Lục bao dung cô vô hạn, hay là Tiết Trạm ẩn nhẫn thoái nhượng, hay là Lăng Kiến Vi chấp nhất, thậm chí Kỷ Tùy và Tiết Tử Ngang, đều chưa từng rời khỏi cô.
Giữa cô và bọn họ như đã tạo nên một loại ăn ý không nói nên lời, cô không né tránh không cự tuyệt, bọn họ không buông tay, giữa họ không có cái gọi là tình yêu lâm li bi đát, mà có một sự đồng hành lâu dài theo năm tháng.
Hai chữ “đồng hành” với một người từng trải qua bao gió táp mưa sa như cô mà nói là vô cùng quý giá, vì thế cô vẫn luôn ích kỷ hưởng thụ tất cả.
“Để anh đưa em về trước.”
Nhìn Lăng Kiến Vi nhận điện thoại xong vẻ mặt vẫn bình thản, Triệu Ngu cười lắc đầu: “Không cần, em tự lái xe được, công việc quan trọng, anh mau về đi.”
Nhân lúc anh còn chưa trả lời, cô lại nói thêm: “Đừng không để ý tới công việc như vậy, phòng làm việc của anh còn rất nhiều người đang chờ đó.”
Không chỉ có người ở phòng làm việc, còn có toàn bộ người nhà Lăng gia cũng đều đang nhìn vào anh, sự nghiệp của Lăng Kiến Vi nếu không được cải thiện, chỉ sợ những người đó sẽ lại thúc giục hôn nhân lần nữa.
Triệu Ngu cũng không để ý liệu anh có thể ngăn cản được ép buộc dụ dỗ của người nhà hay không, dù sao cô không thể cho anh một cuộc hôn nhân, nếu anh muốn kết hôn với người khác, đó là tự do của anh, cô sẽ không ngăn cản.
Có đôi khi Lăng Kiến Vi vô cùng hận thái độ này của cô, không công bằng chút nào với anh cả, nhưng con đường này là do mình tự chọn, ngay từ đầu quyền lựa chọn đã trên tay anh, anh còn có thể làm gì nữa?
“Vậy một mình em đi phải cẩn thận đấy.” Hôn lên trán cô, Lăng Kiến Vi nhận mệnh cởi tạp dề ra khỏi phòng bếp.
Anh vốn đang ở cùng cô học làm một loại bánh kem mới, không ngờ phòng làm việc bên kia lại có việc gấp. Công việc tất nhiên không quan trọng bằng cô, nhưng anh cần phải nghiêm túc làm, nếu không sẽ càng không có năng lực chống lại trong nhà.
Kể từ khi biết chiêu lì lợm mặt dày không xi nhê gì với Triệu Ngu, anh trai chị dâu từng bày mưu tính kế cho Lăng Kiến Vi đã sớm phản chiến ép anh phải bỏ cuộc, chỉ tới khi anh đã đủ mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình, mà vì cô, anh nguyện ý.
Triệu Ngu trấn an nhón chân hôn lên trán anh một cái: “Yên tâm đi, em lái xe chứ đâu có đi về một mình, có nguy hiểm gì chứ?”
Hơn nữa, rất nhiều lúc không phải chỉ có một mình cô, dù là đi bộ hay lái xe, cũng thường xuyên có người âm thầm theo bảo hộ.
Cũng giống như năm đó, cô từ chối anh, anh không dám quấy rầy cô, nhưng vẫn luôn yên lặng bảo hộ, một khi cô có nguy hiểm, anh đều sẽ nghĩ cách giải vây cho cô.
Khi xe chậm rãi lăn bánh, Triệu Ngu theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, cũng không biết phía sau Trang Diệp đang ngồi xe taxi hay xe của ai.
Vì không để cô phát hiện, anh chưa bao giờ đi xe của mình, nhưng anh không biết, cảm giác của phụ nữ đôi khi rất chính xác, anh đã sớm bị bại lộ rồi.
Nếu là người khác làm như vậy, cô chắc chắn cảm thấy đó là tên biến thái cuồng theo dõi, trước hết sẽ báo cảnh sát, nhưng người kia là Trang Diệp, vậy tất cả lại không giống nữa.
Rẽ trái ở ngã tư đường sang một con đường khác, Triệu Ngu cẩn thận xác nhận một chút, vừa rồi xe phía sau cũng chưa theo, hẳn là không phải Trang Diệp.
Cái này cũng rất bình thường, anh còn có công việc bận rộn, không thể lúc nào cũng trộm tới tìm cô.
Chỉ là Triệu Ngu ngẫu nhiên nghĩ, nếu cô lại gặp nguy hiểm một lần nữa, nếu anh lại bị cô vạch trần tại chỗ, vậy mọi thứ có còn phát triển như năm đó nữa không?
Cô không biết nữa.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, liếc mắt nhìn cái tên trên màn hình, Triệu Ngu vẫn bấm nghe.
Thanh âm bên kia hơi khàn, nghe cực kỳ mỏi mệt: “Triệu Ngu, nếu anh có thể sống sót trở về, em có thể tha thứ cho anh không?”
Tạp âm không ngừng truyền ra từ điện thoại, Triệu Ngu ngây người, đột ngột dừng xe ở ven đường: “Anh vẫn còn ở khu thảm họa?”
Cô biết việc hắn đã tới khu vực thảm họa, dù sao tin tức Quỹ từ thiện Y Trình và Quỹ từ thiện riêng cura Hứa Thừa Ngôn tham gia vào công tác cứu trợ thảm họa động đất đã được nhắc tới từ sớm, đặc biệt ảnh chụp hắn tự mình đi tới khu thảm họa còn lên TV, nhưng hắn dẫn đầu những nhóm vận chuyển hàng quyên tặng đều là ở hậu phương, hẳn là không gặp phải nguy hiểm đến vậy mới đúng.
Tạp âm chói tai tiếp tục đập thẳng vào màng nhĩ, ý thức được tín hiệu bên kia không ổn định, Triệu Ngu chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát.
“Hứa Thừa Ngôn…”
Đáp lại cô là tiếng thông báo cuộc gọi đã ngắt, sau đó không thể gọi lại được nữa.
Làm lơ tiếng còi phía sau không ngừng truyền đến, Triệu Ngu mở di động liều mạng tìm kiếm tình hình mới nhất ở khu thảm họa, trong tin tức nói, chỗ bọn họ đã xảy ra dư chấn, đường bị sụt lún, tín hiệu gián đoạn, còn tình huống cụ thể thì chưa được đưa tin kỹ.
Đã lâu lắm rồi chưa trải qua cảm giác lo lắng thế này. Thời gian trước quá mức bình yên, nội tâm cô cũng đã yên tĩnh lắng đọng từ lâu, thậm chí cô còn cho rằng mình sẽ không bao giờ lại có cảm xúc quá mức như thế nữa.
Nhưng giờ khắc này cô biết, mình đang sợ hãi.
Rốt cuộc sợ hãi như vậy kéo dài trong bao lâu cô cũng không biết, cô chỉ nhớ mang máng, Kỷ Tùy gọi điện cho cô phát hiện cô không thích hợp nên đã tới tìm, sau đó hai người một đêm không ngủ, vẫn luôn đợi xem tin tức về tình hình mới nhất ở khu vực động đất.
Thật ra cô đã quen thấy tên hắn xuất hiện trên TV và báo chí, nhưng lúc này đây, cô vô cùng hy vọng tên hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Khi trời tờ mờ sáng, Kỷ Tùy rốt cuộc kích động đưa điện thoại cho cô: “Gọi được rồi.”
Triệu Ngu đưa tay ra nhận, phát hiện đầu ngón tay đã hơi run rẩy.
“Alo?”Giọng nói cũng đã run.
“Hôm qua tín hiệu bị gián đoạn, vừa mới khôi phục lại, anh đang chuẩn bị…” Hứa Thừa Ngôn còn chưa nói xong, đã nghe được tiếng cô nức nở, “Em… khóc sao?”
“CMN anh cố ý hả?”
Người suốt bao lâu nay vẫn luôn lãnh đạm với hắn, vậy mà giờ lại mở miệng mắng hắn, Hứa Thừa Ngôn không nhịn được thấp giọng cười: “Ừm, anh cố ý, thực xin lỗi, anh sai rồi.”
Chật vật lau nước mắt, Triệu Ngu trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Anh không sao đấy chứ?”
Tình hình bên kia tất nhiên rất nguy hiểm, nguy hiểm khiến hắn cho rằng mình có thể không sống sót, cho nên mới gọi cuộc điện thoại đó cho cô.
Điểm này Triệu Ngu có thể chắc chắn.
Cho tới lúc này cô mới ý thức được, cô đã bắt đầu hiểu về hắn, hơn nữa còn tín nhiệm hắn.
“Không có việc gì, anh mạng lớn mà.”
“Hứa Thừa Ngôn, em tha thứ cho anh.”
Mặc dù thật ra hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với cô, cô cũng không có tư cách để nói tha thứ.
Hắn ngừng một lát, bỗng nhiên cười khẽ, ra vẻ thoải mái nói: “Xem ra vẫn là khổ nhục kế có ích, biết vậy anh đã dùng chiêu này sớm hơn một chút.”
Triệu Ngu không cười, cũng không thấy buồn cười chút nào, “Tiền đề là, anh còn sống để trở về.”
Sao Hứa Thừa Ngôn có thể không sống để trở về cho được?
Kiên trì lâu như vậy, liều mạng thay đổi, một phần vì cô, một phần vì chính mình. Về phần mình, nói bỏ là có thể bỏ, còn về phần cô, hắn vẫn ích kỷ muốn cô hồi đáp lại.
Một màn sinh ly tử biệt không hề nằm trong phán đoán này, lại vô tình giúp hắn có được điều mình muốn, giờ hắn chỉ hận không thể ngay lập tức bay về Đông Hải, tự mình nói lại câu nói lúc tín hiệu gián đoạn kia.
Anh yêu em.
Đương nhiên, theo quan điểm của Triệu Ngu, đây chưa chắc là sự đáp lại mà cô muốn, bởi vì ba chữ đó quá nặng, không thích hợp với cô.
Chỉ là… cuộc sống bình thường của cô đã lại có thêm một người không xa lạ nữa.
Còn hắn có thể thỏa mãn với loại bình thường này không, về sau có thể có gì đó thay đổi hay không, thì không phải là điều cô quan tâm.
Cuối tháng sáu, Tống Huyền tới trong tiệm tạm biệt Triệu Ngu. Công ty hắn chuẩn bị phái hắn ra nước ngoài, hắn đã đồng ý.
Đi cùng hắn vẫn là cô gái Triệu Ngu đã từng gặp một lần, em họ của Đoạn Tiêu Hàm – Đoạn Tiêu Nhã.
Khi Tống Huyền và Triệu Ngu đang nói chuyện, cô ấy chỉ ngồi ở xa, không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tống Huyền, lớn mật, thẳng thắn, cũng rất cố chấp.
“Cho nên cô ấy cũng phải đi sao?” Triệu Ngu cười liếc mắt nhìn cô gái trong góc, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Tống Huyền cũng nhìn về phía đó, ngữ khí rất bất đắc dĩ: “Cô ấy cứ một hai đòi đi, nói chính mình muốn xuất ngoại, khrông phải đi theo tôi, còn ngụy biện a một đống lý do, tôi cũng không có cách nào.”
“Cô ấy rất đáng yêu, cũng thật si tình, đặc biệt là sau khi biết toàn bộ câu chuyện của anh mà còn có thể đối với anh như vậy.” Nói tới đề tài không thể tránh khỏi kia, thần sắc Triệu Ngu thoáng ảm ảm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười bình tĩnh, “Đã nhiều năm như vậy rồi, anh cũng nên bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu tình yêu mới đi thôi.”
Lúc này đây, Tống Huyền không phản bác, chỉ yên lặng liếc mắt nhìn về một góc, cười: “Cô cũng vậy, những gì nên buông thì buông đi, có câu gì mà “hận so với yêu càng khó hơn” đó sao.”
Triệu Ngu cười thở nhẹ một hơi: “Đã sớm buông rồi.”
Cha mẹ nuôi có thể không hận cô, Tống Huyền có thể không hận cô, cô còn có gì không thể buông bỏ?
Trước khi đi, ngoài việc nhờ cô chăm sóc cho cha mẹ nuôi, Tống Huyền còn nói với cô: “Thay anh chuyển lời với Trang Diệp, anh cũng không hận hắn.”
Bóng lưng hắn rất nhẹ nhàng, không giống như trong dĩ vãng. Cô gái kia vẫn chấp nhất đi theo sau hắn, không rời không bỏ. Mà khi đi qua đường, hắn cũng chủ động đưa tay kéo người tới bên cạnh mình.
Hẳn đây là hình ảnh mà Tiểu Cẩn hy vọng nhìn thấy nhất.
Nước mắt bất tri bất giác lại rơi xuống, Triệu Ngu đưa tay lau đi, nhìn tấm ảnh trên di động mỉm cười.
Cô nghĩ, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô rơi lệ.
Mùa tốt nghiệp Đại học luôn vô cùng náo nhiệt, toàn bộ Đông Hải có nhiều trường đại học như vậy, nhưng Triệu Ngu cảm thấy nơi đẹp nhất vẫn là Đại học Giao thông.
Cây cối xanh tốt, hoa cỏ nở rộ, từng gương mặt trẻ tuổi tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, dường như phản chiếu cả thế giới rộng mở tươi sáng.
Không nhịn được, cô bèn dừng xe ven đường, nhìn đám sinh viên tốt nghiệp mặc đồ cử nhân bày đủ tư thế chụp ảnh, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy hâm mộ.
Trước đây cũng từng ảo tưởng vô số lần cảnh tượng mình chụp ảnh tốt nghiệp, chỉ tiếc năm ấy cô vội vàng tốt nghiệp, ngay cả hai văn bằng cũng là trường học gửi cho cô, bộ đồ cử nhân chờ đợi đã lâu chưa từng được chạm vào, ngày chụp ảnh tốt nghiệp, thế giới lại chỉ còn là một màu đen.
“Chị gái, có thể nhờ xe chị một chút không?”
Nhìn bộ đồng phục quen thuộc trên người cô gái ngoài cửa sổ xe, Triệu Ngu không nhịn được hỏi: “Em học ngành kỹ thuật?”
“Đúng vậy đúng vậy, chị cũng tốt nghiệp trường này ạ?”
“Ừm, trước các em nhiều khóa rồi.” Triệu Ngu kéo cửa xe, đi qua một góc miễn cho bị lọt vào ảnh, “Cứ thoải mái chụp.”
Cả đám nam nữ còn chưa bước vào xã hội, tươi cười trên mặt vẫn rất thuần khiết, bày đủ loại tư thế, làm đủ trò, thậm chí được Triệu Ngu đồng ý liền ngồi cả lên nắp ca pô.
Nếu không phải xe cô đã mang đi sửa, tạm thời phải lái chiếc siêu xe của Lăng Kiến Vi, thì chiếc xe cũng sẽ không được hoan nghênh đến thế.
Chụp ảnh xong, một đám người rất lễ phép cảm ơn cô, cô gái vừa rồi nói: “Học tỷ, bức ảnh này chính là mục tiêu phấn đấu của chúng em sau này, để được giống như chị, tuổi còn trẻ đã lái được xe xịn thế.”
Cuối cùng cô bé còn thêm một câu: “Nếu chị là phú nhị đại thì đừng nói với em nhé, dù sao em cũng nghĩ chị không phải, nếu không sẽ không có động lực phấn đấu nữa mất.”
Triệu Ngu bị cô bé chọc cười, gật đầu với cô: “Ừm, chị không phải thật, nên các em cố lên, nhất định phải thực hiện được mục tiêu đó.”
Một đám người cười đùa ồn ã rời đi, Triệu Ngu còn chưa thu hồi ánh mắt đã chượt dừng lại.
Dưới bóng cây đối diện, Trang Diệp đang lẳng lặng đứng đó, nhìn cô qua con đường rộng rãi.
Vẫn là ngôi trường ấy, vẫn là con đường quen thuộc ấy, cũng lại là hai người quen thuộc.
Nơi này là nơi bắt đầu tất cả, hiện giờ, bọn họ lại cùng trở về nơi đây.
Đám sinh viên trẻ tuổi xung quanh cười đùa hân hoan, trong thoáng chốc, hai người dường như đã quay ngược thời gian về trước, không có hận thù, không có đau khổ, chỉ có hai trái tim hồn nhiên nhiệt huyết.
Xe buýt có tên trường học chạy qua, chở một đám sinh viên thanh xuân dào dạt từ từ đi xa, ánh mắt hai người bị ngăn cách trong chốc lát, rồi lại một lần nữa chạm vào nhau. Cả hai cùng nở một nụ cười.
Nơi đây, lại là điểm khởi đầu của mọi thứ.
— Hết —