Phần 230
Ngoài những đồng nghiệp quen ở Hoa Xán, hiện giờ bạn bè mà Triệu Ngu còn liên hệ cũng cũng chỉ có hai người bạn cùng phòng thời đại học.
Năm đó mẹ xảy ra chuyện, cô chỉ làm tang lễ đơn giản, không thông báo tới bất kỳ ai, sau khi đi Mỹ lại cắt đứt liên hệ với bạn bè, thời gian đã qua lâu rồi, tình cảm tất nhiên cũng phai nhạt.
Khi Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần tới quán cà phê tìm cô, cô cũng ý thức được vấn đề này. Hơn bốn năm không gặp, ngay cả số lần nói chuyện phiếm trên mạng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù cho tình cảm lúc trước có tốt thế nào thì hiện giờ cũng không còn được như trước.
“Tiền thuê ở đường này hẳn là rất đắt? Cậu thật đúng là quá giàu…” Vui vẻ nói đến đoạn này, Đoạn Tiêu Hàm như đột nhiên ý thức được cái gì, cô cầm ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm, tự nhiên chuyển đề tài, “Uống ngon hơn những cửa hàng khác, tay nghề pha chế của cậu cũng không tồi nha.”
Triệu Ngu cười: “Người ta kinh nghiệm phong phú mà.”
Cô biết Đoạn Tiêu Hàm muốn nói cái gì. Nếu là trước đây, người bạn cùng phòng tính tình hoạt bát này chắc chắn sẽ không lựa lời mà hỏi, “Cậu giàu thế này có phải là được kẻ có tiền bao dưỡng không”, kiểu đùa vui này trong mối quan hệ cực kỳ thân thiết giữa các cô cũng không cấm kỵ.
Nhưng hiện tại, có mấy câu đùa không thể dễ dàng nói ra được nữa. Bởi vì với gia cảnh của Triệu Ngu, quả thật không thể nào mở được một quán cà phê như vậy, mà lúc trước cô cũng từng nói, cô ở nước Mỹ chỉ làm công việc với đãi ngộ bình thường mà thôi.
Tống Huyền nói, sau khi việc cô và Trang Diệp chia tay bốn năm trước truyền ra, một người bạn cùng phòng khác là Ngô Ưu còn từng tới nhà kia làm ầm ĩ, vốn là muốn đòi công đạo cho cô, kết quả lại bị Trang Diệc Tình nói, cô mới là kẻ phản bội.
Tống Huyền còn nói, Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần đều không tin cô là loại người này. Cô cũng tin tưởng các cô khi đó là thật sự tin tưởng mình, nhưng tới khi biết sau khi tốt nghiệp cô lại ra nước ngoài, chắc hẳn trong lòng các cô cũng có kết luận mới, rốt cuộc khi đó nếu chỉ dựa vào bản thân cô thì không thể nào đi Mỹ được.
Cho nên, giờ trong lòng các cô, mình là loại người như vậy sao? Có bạn trai giàu có đẹp trai còn không biết đủ, sau khi ngoại tình bị bắt gian trên giường lại trèo cành cao tới Mỹ? Hiện giờ có thể mở một cửa hàng như vậy cũng là dựa vào đàn ông?
Nhưng đây cũng đúng là sự thật.
Nhìn hai người bạn cùng phòng ngồi đối diện, Triệu Ngu lơ đãng xuất thần một lát, lại đột nhiên mỉm cười, cô cầm ly cà phê trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm.
Hà tất phải để ý tới cái nhìn của người khác? Giống như Thương Lục đã nói, hiện giờ cô chỉ cần sống cuộc sống của mình vui vẻ là đủ, những cái khác không cần để ý.
Ít nhất bốn năm trước các cô đã từng tin tưởng cô, hiện tại cũng vẫn nguyện ý coi cô là bạn, những điều này đã đủ làm cô rất cảm kích rồi.
Hàn huyên trời nam đất bắc với họ xong, hai người đứng dậy rời đi, Triệu Ngu đưa các cô ra cửa, vừa đến cửa lại đụng phải một người.
Triệu Ngu kinh ngạc, Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần cũng kinh ngạc: “Trang Diệp?”
“Đã lâu không gặp.” Trang Diệp cười với các cô, “Không nghĩ tới lại gặp ở đây.”
Anh nói cực kỳ tự nhiên, tất cả rất giống như tình cờ, nhưng Triệu Ngu biết, chắc chắn là anh cố ý.
Quả nhiên, Trần Thần nghi hoặc nhìn bọn họ: “Hai người…”
Trang Diệp cười nói: “Còn chưa tái hợp đâu, thật ra là mình muốn lắm nhưng cô ấy không cho cơ hội. Cũng tại mình xứng đáng bị như vậy, ai bảo lúc trước đã hiểu lầm cô ấy, hại cô ấy thương tâm phải xuất ngoại một mình?”
Trong lúc nhất thời, biểu tình Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần cực kỳ rối rắm phức tạp.
Triệu Ngu biết, bản thân Trang Diệp nói so với người khác giải thích càng thuyết phục hơn, chỉ là, đâu cần anh phải làm vậy.
Chờ hai người rời đi, cô mới hỏi: “Anh… sao anh lại ở đây?”
Thật ra đáp án rất rõ ràng, tất nhiên là ngày thường anh cũng thường xuyên tới nhìn cô, cho nên mới đúng lúc nhìn thấy Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần, mới có thể không thể không xuất hiện để trả lại trong sạch cho cô.
Không đợi Trang Diệp trả lời, cô lại nhẹ giọng nói một câu: “Thật ra anh không cần phải làm vậy.”
“Anh chỉ muốn nói cho các cô ấy biết em không phải loại người như họ nghĩ.” Trang Diệp cười tự giễu, “Hơn nữa, những gì anh vừa nói cũng là sự thật.”
Hiểu lầm cô vứt bỏ anh là thật, vậy còn câu trước thì sao?
Triệu Ngu không muốn nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười nói: “Uống gì không? Em mời, cảm ơn anh đã giúp.”
Anh muốn nói không cần, muốn xoay người rời đi, nhưng hai chân tựa hồ không chịu nghe sai khiến, một lát sau lại đáp: “Tùy em.”
Cô nhớ rõ anh thích uống Cappuccino, bởi vì rất nhiều người đều nói ý nghĩa bí mật của Cappuccino là “Anh yêu em”, nên mỗi lần bọn họ cùng uống cà phê, anh đều đắc ý nói với cô rằng đó là tiếng lòng của mình.
Loại cà phê này không khó làm, vừa lúc cô đã học xong, chỉ là tới lúc đánh bọt sữa mới ý thức được, dường như có chút không ổn, vì thế lại đổi thành một cốc Latte.
“Cảm ơn.” Trang Diệp nâng ly lên uống một ngụm, rõ ràng bên trên đầy bọt sữa nhưng vẫn cảm thấy rất đắng, sau khi uống xong cổ họng đều thấy đắng chát.
Cho toàn bộ đường cô mang tới vào, uống ngụm thứ hai, vẫn đắng chát không chịu nổi. Hắn cúi đầu cười cười: “Xin lỗi, hại em cứ luôn bị các cô ấy hiểu lầm.”
“Em không để bụng.” Cô cũng cười, dừng một chút lại hỏi, “Gần đây anh có khỏe không?”
“Rất tốt.”
Lần trước chia tay vốn nên là lần cuối gặp mặt, có được cái ôm kia, anh cũng nên thấy thỏa mãn, vậy mà hiện giờ còn cùng cô ngồi xuống chiếc bàn này.
Đáng tiếc, họ cũng chỉ nhìn nhau không nói gì.
Anh uống thật sự chậm, rất chậm, nhưng cà phê vẫn đã thấy đáy, vì thế chỉ có thể đứng dậy từ biệt cô.
Khi ra cửa, lại một thân ảnh khác đi tới, Trang Diệp ngước mắt, thấy được khuôn mặt của Tiết Trạm.
Tiết Trạm có vẻ cũng không giật mình khi thấy Trang Diệp ở đây, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, rồi lại tự nhiên bước vào.
Trang Diệp không nhịn được dừng chân, sửng sốt mất mấy giây mới lại cất bước, cuối cùng cũng khống chế được bản thân không quay đầu lại.
Tiết Trạm cũng không hỏi Triệu Ngu vì sao Trang Diệp lại ở đây, thậm chí ngay cả nhắc tới cũng không nói, thật giống như trước nay chưa từng thấy qua người này.
Triệu Ngu đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói gì, chỉ đi vào quầy bar pha một cốc cà phê cho anh: “Anh tan làm sớm à?”
“Ừm.” Tiết Trạm đứng một bên, lẳng lặng nhìn động tác thuần thục của cô.
Cứ rảnh là anh sẽ tới nơi này ngồi, uống một ly cà phê cô tự tay pha chế, lúc trong tiệm bận còn giúp đỡ, đợi cô hết bận thì cùng cô đi ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ đưa cô về nhà. Đây là cuộc sống hàng ngày của anh, mà những người khác, cũng là như thế.
Triệu Ngu không lặp lại những chủ đề nghe có vẻ đạo đức giả với bọn họ nữa, cũng không hề cưỡng ép chính mình suy xét về tương lai, hay để ý tới cái nhìn và ánh mắt của người khác, làm đúng như những gì Thương Lục nói, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên.
Nhưng cô cũng mơ hồ đoán được, từ sâu trong nội tâm Tiết Trạm vẫn luôn chờ đợi cô nhưng cũng sợ cô đưa ra lựa chọn, hẳn là anh cũng đã nói chuyện với Thương Lục, chứ nếu không bây giờ anh không thể bình tĩnh được như thế.
Cùng anh uống nửa ly cà phê, có một đám khách mới vào, Triệu Ngu bèn đến quầy bar hỗ trợ, Tiết Trạm liền yên lặng ngồi bên cửa sổ nhìn cô.
Thật ra Thương Lục không cố ý đi tìm anh chỉ là vào một buổi chiều nọ, sau khi hai người họp ở Lan Tỉ xong bèn cùng nhau ngồi uống ly cà phê mà thôi.
Cũng tới tận lúc đó Tiết Trạm mới chân chính ý thức được, Thương Lục không giống anh, cũng hoàn toàn không giống những người đàn ông khác.
Anh không trải qua những gì Thương Lục gặp ở Thương gia, từ nhỏ anh ở Tiết gia nhận mọi yêu thương, dù muốn thứ gì cũng không cần tự bản thân đi tranh đoạt, cho nên dù là khiêm tốn nội liễm bề ngoài, nhưng thật ra trong xương cốt anh vẫn là một kẻ kiêu ngạo.
Anh không muốn chấp nhận việc bên người Triệu Ngu có người đàn ông khác, anh sẽ phẫn nộ sẽ ghen ghét, anh muốn cô chỉ thuộc về mình anh, thậm chí anh còn chưa từng để bất kỳ người đàn ông nào ngoài Thương Lục vào mắt.
Nhưng người đàn ông anh vẫn luôn coi là kẻ địch lớn nhất, từ trước đến nay lại chưa từng coi anh là kẻ địch.
Thương Lục nói: “Cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, hiện giờ có người đối đãi thật lòng với cô ấy cũng là chuyện tốt.”
Thương Lục nói: “Anh chưa từng cảm nhận được cảm giác mất đi tất cả, đương nhiên sẽ không biết những gì tôi có được ở hiện tại quý giá thế nào, tôi rất dễ thỏa mãn, cũng không dám hy vọng xa vời quá nhiều, chỉ cần cô ấy có thể sống vui vẻ, những thứ khác tôi có thể tự thuyết phục bản thân không cần để ý.”
Nghe thì dường như cực kỳ đạo đức giả, nhưng vào giây phút đó, Tiết Trạm lại hoàn toàn có thể khẳng định, tất cả những gì Thương Lục nói đều là thật lòng.
Hóa ra cuối cùng, anh vẫn thua bởi người mình chưa bao giờ coi là địch nhân.