Phần 216
Kỳ thật không phải Triệu Ngu gọi Tiết Trạm đi cùng cô về Ngô Thành.
Chỉ là đêm trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên muốn đi xem cha mẹ nuôi, vừa vặn lúc trước Tiết Trạm gọi điện thoại đã cho cô thêm dũng khí.
Hắn nói nếu cô không muốn trở về một mình có thể gọi điện cho hắn, vì thế cô đã gọi theo bản năng, nhưng nghe được tiếng “tút tút” từ đầu bên kia, cô lại vội vàng ngắt máy.
Rất nhiều chuyện cần cô một mình tự đối mặt, lần trước trước mặt cha mẹ nuôi, cô đã chịu đựng được một bước khó khăn nhất, giờ có gì mà cô không thể một mình đối mặt nữa?
Tiết Trạm vẫn không gọi lại, cô cho rằng cô ngắt máy lúc bên kia vẫn chưa nhận được cuộc gọi, kết quả mới sáng sớm hôm sau, hắn đã lại xuất hiện trước cửa chung cư nhà cô.
Hắn đã thấy được cuộc gọi mới chỉ vài giây kia, cũng đã đoán được cô muốn làm cái gì.
Hắn nói: “Tôi đi cùng em.”
Triệu Ngu đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Thương Lục và Lăng Kiến Vi đều biết cô phải trở về, Lăng Kiến Vi thậm chí đã chuẩn bị lái xe đưa cô đi Ngô Thành, nhưng dù sao Tiết Trạm và cha mẹ nuôi cũng quen thuộc hơn, bọn họ cũng không tiện nói gì thêm.
Dọc đường đi Triệu Ngu đều nghĩ, nhìn thấy bọn họ, có phải lại cần nhắc lại về đề tài kia, rồi một lần nữa đối mặt với những đau khổ đó nữa không.
Nhưng đến khi về tới nhà, tất cả lại không giống như cô đã tưởng tượng.
Tiết Trạm đã gọi điện trước cho cha mẹ nuôi, lúc bọn họ tới vừa mới qua giờ cơm, hai vị trưởng bối đã sớm chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú.
Cũng giống như lần trước hắn cùng cô trở về, ấm áp, náo nhiệt, tự nhiên, bầu không khí hoàn toàn không xấu hổ hay thương tâm chút nào.
Bọn họ ở Ngô Thành 3 ngày, cùng cha mẹ nuôi mua đồ nấu cơm, tản bộ dưới lầu, cùng ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, thậm chí còn đi leo núi, không ai nhắc lại chuyện đau đớn đó nữa.
Triệu Ngu cảm giác được, lần này không giống với lần trước ở bệnh viện.
Lần trước là bởi vì sự sống chết của cô ở ngay trước mắt, so với trách móc, cha mẹ nuôi càng lo lắng cho sinh mệnh của cô hơn. Mà lần này, bọn họ là thật sự muốn buông bỏ quá khứ.
Ngô Thành được đặt tên theo cây ngô đồng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều trồng ngô đồng, chỉ là mùa này, lá cây đã rụng hết, giương mắt nhìn lên chỉ thấy thân cây trơ trụi.
Dưới ánh hoàng hôn, sóng vai cùng Tiết Trạm đi dưới hàng cây ngô đồng, Triệu Ngu hỏi: “Anh đã sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy?”
“Ý em là lần nào? Nếu là lần này, anh quả thực đã biết bọn họ sẽ buông bỏ khúc mắc, còn nếu là lần trước, thành thật mà nói, anh cũng không biết nữa.”
Ngừng trong chốc lát, hắn mới bổ sung: “Nhưng anh cũng không có cách nào, chỉ có thể đánh cược một phen.”
“Anh không sợ sẽ thua sao?”
Nếu thua, nếu cha mẹ nuôi oán hận trách cứ cô, không chịu tha thứ cho cô, vậy cô sẽ càng thống khổ hơn so với cả trước khi tự sát.
“Sợ, vô cùng sợ.” Hắn yên lặng nhìn cô, “Nhưng sợ cũng phải thử, kết quả xấu nhất sẽ lại là… trơ mắt nhìn em lựa chọn cái chết một lần nữa, mà lần này… anh sẽ không còn ngăn cản.”
Hắn nói: “Triệu Ngu, anh rất ích kỷ, anh chỉ muốn em còn sống.”
Gió lạnh thổi tới từ chính diện, ập thẳng vào mắt, Triệu Ngu chỉ cảm thấy hai mắt khó chịu vô cùng, cô lập tức xoay người, ngửa đầu liều mạng chớp mắt.
Cảm nhận được cô càng ngày càng yếu ớt, Tiết Trạm yên tâm cười, vươn tay khẽ khàng đặt lên vai cô, xoay người, kéo cô vào lòng.
“Chúng ta đã nói rồi, anh giúp em báo thù, em hãy sống vì anh, em đã nuốt lời một lần, không thể có lần thứ hai nữa.”
Đường phố dưới trời hoàng hôn người đến người đi, Triệu Ngu ở trong lòng ngực hắn yên lặng một hồi lâu, mới đứng thẳng nhẹ giọng nói: “Cùng em về nhà đi.”
Tiết Trạm hiểu, “nhà” mà cô nói không phải nhà cha mẹ nuôi, mà là căn nhà ban đầu của cô, nơi mà cô vẫn không dám đối mặt.
Căn nhà luôn không có người ở, có lẽ điện nước cũng đã không còn, buổi tối không thích hợp để đi, cho nên sáng hôm sau hắn mới lái xe đưa cô đến.
Đã bốn năm, khóa cửa cũng rỉ sét hỏng hết, chìa khóa nhét vào suýt chút nữa còn không mở được.
Khoảnh khắc kéo cánh cửa ra, Triệu Ngu không khỏi run rẩy, Tiết Trạm vội đưa tay giữ cô, cùng cô sóng bước lên lầu.
Ngoài việc đọng quá nhiều tro bụi, tất cả đều chẳng có gì thay đổi, hàng hiên vẫn còn đặt những vật liệu cùng công cụ kia, thậm chí là cả…
Lúc đi lên tầng hai, Tiết Trạm rõ ràng cảm giác được Triệu Ngu càng thêm run rẩy, cánh tay hắn đang nắm lấy cũng đã toát một tầng mồ hôi.
“Đừng sợ.” Hắn ôm sát eo cô, đưa mắt nhìn lên tầng trên.
Chỗ đó, những đống đá, gỗ đã bị phủ dày bụi, sắp không nhìn rõ được thứ gì nữa, nhưng trên những vật liệu sắc nhọn kia, mơ hồ còn thấy chút màu thẫm đỏ.
Năm đó khi cô được đưa tới viện, cha mẹ nuôi thì đau nỗi đau mất con gái, lại phải vội vàng chuẩn bị cho lễ tang, ai có thời gian và sức lực tới dọn sạch chỗ này nữa?
Chờ tới khi kết thúc tất cả, nơi gánh chịu vô số thống khổ tất nhiên cũng trở thành cơn ác mộng, thành vùng đất cấm không ai muốn tới gần.
Bước chân lên mặt đất bụi bặm, Triệu Ngu cảm giác mình dường như lại dẫm lên mảng máu tươi ồ ạt tuôn ra từ đầu mẹ và Tiểu Cẩn, mùi máu tươi khiến cô không thể hít thở nổi.
“Ọe…” Dạ dày đột ngột cuộn lên, cô không khống chế nổi, vội cúi người nôn khan, rõ ràng phản ứng bản năng như vậy đã từng có rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể quen được.
Tiết Trạm đỡ cô lên, giúp cô hít thở, lại đợi cô đỡ hơn một chút mới lại tiếp tục cùng cô đi lên tầng ba.
Tầng ba là nơi cô và mẹ vẫn ở, có phòng khách và phòng ngủ, mẹ cô sửa sang lại chính ở tầng hai, nên một số đồ gia dụng vốn đặt ở tầng hai cũng bị dọn lên, không gian vốn đã không rộng rãi, giờ lại càng có vẻ thêm chen chúc.
Trên giá sách ở phòng khách có đặt một khung ảnh, đó là ảnh chụp chung hai mẹ con, bức ảnh này có tổng cộng hai tấm, cô mang đi một tấm, tấm còn lại vẫn luôn để ở nơi này.
Đôi tay run rẩy cầm khung ảnh, nước mắt đồng thời rơi xuống, vừa vặn rơi lên gương mặt tươi cười của mẹ, Triệu Ngu nắm chặt khung ảnh ôm vào ngực, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngồi sụp xuống nghẹn ngào nức nở.
Dường như cô đã khóc rất lâu, cứ tưởng rằng nước mắt đã khô cạn, nhưng kỳ thật mỗi một lần đều khóc mãnh liệt như vỡ đê.
Tiết Trạm không nói một lời, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, lấy mình làm chỗ dựa cho cô, đợi cô khóc đủ rồi lại giúp cô lau nước mắt trên mặt đi.
Nhìn hắn xoay người thu dọn sofa, làm như chuẩn bị giúp cô quét dọn nhà ở, Triệu Ngu lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói: “Không cần đâu.”
Nơi này đã chú định chỉ có thể trở thành ác mộng, cô đã tưởng đời này vĩnh viễn sẽ không có dũng khí tiến vào một lần nữa, nhưng hiện tại, có hắn làm bạn, cô đã dám đối mặt.
“Muốn xem nơi em ở không?” Cô khóc đến đỏ cả mắt, chật vật lau nước mắt, chỉ cho hắn căn phòng phía sau, “Phòng kia.”
Tiết Trạm theo sau cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng màu hồng nhạt, chăn đệm hình phim hoạt hình, bên gối còn thả rất nhiều thú bông lớn lớn bé bé, hình tượng so với cô bây giờ thật sự khác một trời một vực.
“Mẹ em làm cho.” Cô cười, “Bà nói đây là bà thiếu em, khi còn bé nhà rất nghèo, chúng em phải đi thuê phòng của người khác, nên em vẫn luôn không có phòng riêng. Bà vẫn luôn ngóng trông có được một căn nhà của riêng mình. Bà nói bà cũng muốn em được như con nhà người, là một tiểu công chúa được cưng chiều.”
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua đám thú bông, cô hít hít cái mũi, thở dài một tiếng: “Kỳ thật giờ nghĩ lại thấy mẹ rất ngây thơ, nhưng em thật sự cũng rất thích.”
Tiết Trạm tiến lên, nắm chặt lấy tay kia của cô.
Cô tiếp tục cười: “Đi thôi, dẫn anh đi xem chỗ khác nữa, trên tầng thượng còn có hoa viên đó. Mẹ em trồng rất nhiều hoa trên đó, nhưng đã nhiều năm như vậy không ai chăm sóc, chắc đã chết sạch cả rồi.”
Cô dẫn hắn từ mái nhà một đường đi xuống tầng một, nhìn qua mọi góc, chia sẻ với hắn rất nhiều câu chuyện lý thú hồi trước, sau đó, cũng chính thức từ biệt nơi này.
Lần trước rời đi là sợ hãi, trốn tránh, mà lúc này, là thật sự bình tĩnh ra đi.
Khi cánh cửa phủ kín lớp bụi một lần nữa bị khóa lại, hắn nghe thấy cô thấp giọng nói một câu, “Hẹn gặp lại”.
Cô đã hoàn toàn từ biệt nơi này, cũng là từ biệt cơn ác mộng và nỗi đau khổ lúc trước.
Hắn nghĩ, cô hẳn là sẽ được tái sinh.
Cô nói muốn đi bộ, hắn bèn không lái xe, chậm rãi bước dọc con đường quạnh quẽ nơi ngoại thành cùng cô.
Cũng không biết đã đi bao lâu, ngước mắt nhìn bóng người cao lớn bên cạnh, cô bỗng nhiên nói: “Tiết Trạm, em cũng rất ích kỷ, em nợ anh rất nhiều, nhưng giờ em không muốn nói tới chuyện tình cảm nữa.”
“Anh biết.”
“Không chỉ hiện tại, có thể cả đời này em… cũng sẽ không yêu ai nữa.”
“Anh biết.”
“Em sẽ không mang thai, sẽ không có con.”
“Anh biết.”
“Em…”
“Anh đều biết.”
Hắn xoay người, giơ lên bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, khẽ siết chặt, rồi lẳng lặng nhìn cô.
Đây là đáp án của hắn.