Phần 211
Triệu Ngu cũng không biết cuối cùng Lăng Kiến Vi có rời đi hay không, chẳng qua cô cũng đã đưa ra đáp án, nghĩ lại hắn cũng không cần thiết phải coi giữ dưới tầng nữa.
Ăn cơm trưa xong, dưới sự đề nghị của Thương Lục, cô vẫn đáp ứng cùng nhau đi ra ngoài với hắn, hai người tới dưới tàng lại phát hiện, xe của Lăng Kiến Vi vẫn còn nguyên ở đó.
Từ xa nhìn vào hẳn là hắn đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rồi, Triệu Ngu không để ý, nhưng chờ đến khi tới gần mới thấy rõ, sắc mặt của hắn đỏ lên cực kỳ không bình thường.
Thương Lục cũng phát hiện sự khác thường, hắn nhìn qua cô, kéo cửa xe ra thử sờ trán Lăng Kiến Vi, nói: “Bị sốt rồi.”
Là do đêm qua hắn cứ ở dưới này? Có lẽ hắn trúng gió do mở cửa sổ xe, cũng có lẽ do suốt đêm cứ ở một chỗ giữa trời gió lạnh, huống hồ trước đó vài ngày hắn vẫn luôn bận rộn chăm sóc cô, căn bản không thể nghỉ ngơi tốt.
Nhìn hắn đã sốt đến tái nhợt, Triệu Ngu nói: “Anh đưa anh ấy đi bệnh viện đi.”
Từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới, sau khi phục thù xong, cô lại còn sống sót.
Cô cho rằng, tất cả mọi thứ cũng sẽ theo cái chết của cô mà kết thúc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại vẫn còn sống, mọi hối hận, tự trách, áy náy của cô, cũng sẽ đi theo mọi lúc cô còn sống.
Mà cô, lại không biết phải sống thế nào nữa.
“Hi Hi…”
Người đàn ông trên ghế sau đã sốt đến mơ hồ, ngủ mê mang, nhưng trong miệng vẫn gọi tên của cô như cũ.
Triệu Ngu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã chính là người vô tội nhất.
Nhưng mà, những người đàn ông bị liên lụy đến cô, có ai là không vô tội?
Bác sĩ nói tình trạng của Lăng Kiến Vi không nghiêm trọng, chủ yếu là do thời gian dài không nghỉ ngơi tốt, sau khi truyền dịch và nghỉ ngơi đủ là sẽ không sao nữa.
Triệu Ngu muốn thông báo cho Lăng Kiến Uyên biết, nhưng nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, thậm chí cô còn không có đủ can đảm để gọi điện thoại, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại qua cho Thương Lục.
Người này, từ lúc 17 tuổi đến 24 tuổi, suốt 7 năm trời, tất cả đều hao phí hết trên một mình cô.
Nếu nói cô biết Trang Diệp là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời mình, thì nhẽ quen biết cô lại không phải là tai họa cho Lăng Kiến Vi sao?
“Hi Hi.” Hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, bắt lấy tay cô, ánh mắt tan rã nhìn, rồi bỗng nở nụ cười ngây ngốc.
Có lẽ hắn cũng không phân biệt được đây là hiện thực hay vẫn còn trong mơ nữa.
Triệu Ngu muốn thu tay lại, nhưng rút mấy lần đều không được, cũng không tự chủ được nắm chặt lại tay hắn.
Không bao lâu sau hắn lại ngủ thiếp đi, tay phải của cô vẫn bị hắn nắm như cũ, Triệu Ngu cố hết sức vươn tay trái sờ lên trán hắn, hình như đã không còn nóng nhiều nữa.
Dưới mắt hắn có hai quầng thâm, rõ ràng là do ngủ không đủ giấc, đôi môi khô ráo khốc trắng bệch, nhìn đã hoàn toàn khác với thiếu niên nhút nhát nhưng lại tràn đầy sức sống trong trí nhớ của cô.
Đầu ngón tay khẽ vuốt từ trán xuống gò má nóng hổi, cô chậm rãi nằm xuống, dựa vào lồng ngực nóng hầm hập của hắn: “Em xin lỗi.”
Lúc Thương Lục đẩy cửa đi vào cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chẳng qua sắc mặt của hắn cũng không có gì biến hóa, trong mắt cũng không hề gợn sóng, chỉ ôn nhu nói: “Lăng phu nhân tới.”
Đi theo sau hắn là một người đàn bà cao dong dỏng xinh đẹp, nhìn thấy hình ảnh trong phòng bệnh, ngược lại cô ta còn dương môi cười: “Anh cả của cậu ta đang bận họp không thể tới được, chị bèn đến xem sao.”
Triệu Ngu vội vàng ngồi dậy, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Lăng Kiến Vi, cười chào hỏi với người vừa tới: “Lăng phu nhân.”
“Cứ gọi chị là chị dâu giống Tiểu Lăng là được.” Trần Niệm nhìn Lăng Kiến Vi, nhưng có vẻ không hề lo lắng cho bệnh tình của hắn, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với Triệu Ngu: “Người trong nhà đều đã nghe về em từ trong miệng Tiểu Lăng từ lâu, vẫn luôn muốn gặp xem em là người thế nào mà có thể câu hết linh hồn nhỏ bé của nó. Hiện tại gặp được, lại cảm thấy Tiểu Lăng nhà mình thật sự tinh mắt, ngay cả chị nhìn mà cũng rung rinh nữa là, khó trách bao nhiêu năm như vậy mà nó cứ nhớ mãi không quên em, nói rằng không dám hy vọng xa vời em sẽ yêu nó, chỉ cần có thể mỗi ngày ở bên cạnh, thời khắc nào cũng có thể nhìn thấy em là nó đã thỏa mãn lắm rồi, ai, thằng nhỏ ngốc này, nói ra lời buồn nôn này cũng không sợ bị người cười cho nữa.”
Giọng điệu thân thiết nhưng lại mang theo vẻ trên chọc, nghe thì là đang trêu Lăng Kiến Vi, nhưng trong tối ngoài sáng lại là nói giúp hắn, Triệu Ngu và Thương Lục sao có thể không nghe ra được, nhưng cả hai cũng chỉ biết lịch sự nói với nhau mấy câu, rồi tạm biệt rời đi.
Dọc theo đường đi Thương Lục đều không nói gì, nhìn sắc mặt có vẻ cũng không tốt lắm, sau khi lên xe, rốt cuộc Triệu Ngu không nhịn được mở miệng, nói: “Không phải như anh nghĩ.”
Ai ngờ hắn bỗng nhiên lại bật cười: “Ừ, anh biết.”
“Vậy anh còn…” Nhìn ý cười trong mắt hắn, cô đột nhiên nhận ra cái gì đó: “Anh cố ý?”
Hắn gật đầu: “Em vẫn còn quan tâm đến anh, anh không có giận, cũng đã thỏa mãn rồi.”
Đây vốn cũng không phải chuyện hắn sẽ làm, ngược lại rất giống với Tiết Tử Ngang giở trò tinh quái, Triệu Ngu tức giận trừng hắn một cái: “Ấu trĩ.”
Hắn cầm tay cô cười: “Còn có thể mắng anh, anh lại càng thỏa mãn.”
Triệu Ngu cứng họng.
Thương Lục nói: “Em xem, em cũng không phải mỗi ngày chỉ có thể sống như tượng gỗ, như bây giờ nhìn tươi sáng hơn nhiều, bất kể là vì quan tâm Lăng Kiến Vi, hay là quan tâm anh hay mắng anh.”
Triệu Ngu cười tự giễu một cái, quay đầu nhìn dòng xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ.
Hắn cầm tay cô thật chặt: “Anh sẽ không tức giận, cũng sẽ không ghen tị, chỉ cần em… sống tốt là đủ rồi.”