Phần 210
Chuyện đưa cổ phần cho Kỷ Tùy, Thương Lục đã sớm thương lượng ổn thỏa với Tiết Trạm.
Thứ bọn họ muốn chỉ là quyền bỏ phiếu trong tay Kỷ Tùy, đại hội cổ đông đã qua, mọi chuyện cũng đã định, bất kể cổ phần của Kỷ Tùy hay Trang Diệp, bọn họ đều chưa từng định lấy, dù sao tất cả những thứ này đều sẽ là gánh nặng của Triệu Ngu.
Triệu Ngu đã nghe Thương Lục nói cho cô quyết định này, lại nghe Thương Lục gọi điện thoại cho Kỷ Tùy, nhưng cũng chẳng nói gì.
Công ty là của họ, cô cũng không có lập trường để nói gì cả, thậm chí trong lòng còn đang tự viện cớ cho mình.
… Cho dù lúc trước chuẩn bị cho trận thu mua này không thể tránh khỏi nguy hiểm, nhưng hiện tại đã thu được toàn thắng, mang đến cho ba nhà Tiết, Thương, Lăng lợi ích cực lớn, tất cả mọi chuyện bọn họ đã làm đều thật sự đáng giá.
Dường như chỉ có nghĩ như vậy, cô mới có thể cảm thấy không nợ bọn họ quá nhiều.
Thấy cô luôn ngồi ngây ra trên sofa, Thương Lục hỏi: “Muốn nghỉ ngơi không?”
Triệu Ngu gật đầu, Thương Lục lại hỏi: “Muốn tắm rửa chứ?”
Triệu Ngu lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.
Cô biết, những lời này của hắn không mang theo chút tình dục nào, chỉ là vì tay cô không tiện, hắn muốn giúp cô.
Cô cũng biết, hắn là người duy nhất bất luận dưới tình huống nào cũng có thể ở chung với cô một cách tự nhiên, cho dù là 4 năm trước lúc họ vừa mới quen, còn chưa hề quen thân với nhau nhưng lại đã rất ăn ý.
Thương Lục đứng dậy, chìa tay cho cô. Một mình cô quét dọn phòng, chẳng những mệt đến toát hết mồ hôi, chỉ sợ trên người còn dính vết máu và mùi tanh nào đó làm cô sợ hãi, chắc chắn phải đi tắm rửa sạch sẽ.
Triệu Ngu không đưa tay, chỉ hỏi: “Anh đã nghĩ kỹ rồi?”
Suy nghĩ kỹ xem, có cần phải tiếp tục dây dưa với cô hay không.
Giữa cô và hắn vốn không cần hỏi thẳng ra như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Thương Lục cười nhẹ: “Đi thôi, anh giúp em tắm rửa.”
Đây là đáp án của hắn.
Không cần thiết tiếp tục nói nhiều lời nữa, cô cũng rất rõ ràng, cũng không đẩy ra. Vì thế cô đứng dậy từ trên sofa, cùng hắn đi vào phòng tắm.
Cô không trang bị bồn tắm, lúc tắm rửa càng phải cẩn thận để tránh miệng vết thương dính nước.
Thương Lục kéo vòi hoa sen xuống một bên mở nước ấm, lại cẩn thận giúp cô cởi bỏ quần áo, khi nhìn thấy vết sẹo trên vai cô, động tác hắn bỗng dừng lại một chút.
Vết thương đã kết vảy, có thể chạm vào nước, nhưng vẫn trông vô cùng dữ tợn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên, hắn hỏi: “Còn đau không?”
Hiện tại đương nhiên đã không còn cảm giác gì, Triệu Ngu biết, hắn muốn hỏi là lúc ấy.
Lúc cô lừa mọi người, bao gồm cả hắn, nhưng khi biết được cô nhẫn tâm cố ý làm bản thân bị thương, hắn ngay cả đến bệnh viện để thăm cô một lát cũng không thể.
“Anh tự cho là hiểu em, kết quả vẫn bị em lừa.”
Triệu Ngu lắc đầu: “Khi đó nóng lòng muốn báo thù nên không để ý có đau hay không.”
“Lại nói dối rồi.” Hắn cười, chậm rãi cởi áo sơmi của cô xuống, lại ngồi xổm cởi bỏ quần jean và quần lót, đứng dậy cởi áo lót cho cô, đã nói là giúp cô tắm rửa nên động tác không hề có chút ái muội.
Triệu Ngu nâng tay trái bị thương lên, hắn kéo vòi hoa sen tới gần, bảo đảm nước sẽ không bắn đến cổ tay cô, giúp cô cọ rửa một lượt, lại cầm bông tắm đã thoa sữa tắm nhẹ nhàng mơn trớn trên người cô, vô cùng nghiêm túc kỳ cọ.
“Thương Lục.” Cô cứ thế trần truồng trước đứng trước mặt hắn, cũng không thấy ngượng ngùng, chỉ nhẹ giọng nói, “Anh hẳn đã biết, giờ em không thể yêu ai được nữa, cũng có thể là cả đời này, đều sẽ không có một ngày kia.”
“Ừ, anh biết.” Hắn vòng ra sau cô, cẩn thận giúp cô cọ lưng, “Không sao cả, cứ như vậy cũng tốt lắm rồi.”
Giống như ba năm trước, chỉ cần bọn họ có thể làm bạn với nhau, như vậy đã đủ rồi.
Giúp cô tắm nửa người dưới, hắn lại kéo vòi hoa sen tới cẩn thận làm ướt tóc giúp cô, cô tự giác nâng cổ tay lên cao, không mở miệng nói gì nữa.
Hắn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, cầm khăn tắm trùm lên người cô, lại dùng máy sấy kiên nhẫn sấy tóc.
Ngước mắt nhìn trong gương, đằng sau cô là lồng ngực rộng lớn của hắn, cô biết, lúc nào mình cũng có thể dựa vào trong vòng ôm ấm áp này.
Sấy khô tóc xong, hắn lại kiểm tra cổ tay cô một lần nữa, cho dù không có lớp chống thấm nước thì cũng được che chắn kín, không dính chút nước nào, chẳng qua, hiện tại hẳn vẫn còn rất đau.
“Trước khi đi ngủ còn uống thuốc thêm lần nữa.” Đến khi cô đánh răng xong đi ra, hắn đã thay nước rồi tìm thuốc đưa tới, “Em đi ngủ trước đi, anh tắm một chút.”
Triệu Ngu đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy quần áo cho hắn. Nơi này của cô vẫn còn quần áo nam, tất cả đều là của Kỷ Tùy.
Ngây ngẩn nhìn bộ đồ ngủ nam trong tay chốc lát, cô ôm quần áo đi ra ngoài đưa cho hắn: “Mặc tạm cái này đi.”
“Ừ.” Hắn nhận lấy quần áo, “Ngủ ngon.”
Tuy rằng nói ngủ ngon, nhưng khi hắn tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, cô vẫn chưa ngủ.
Hắn xốc chăn lên giường, rất tự nhiên kéo cô vào lòng: “Hãy ngủ thật ngon, đừng nghĩ gì nữa.”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô vẫn nằm trong lồng ngực hắn như cũ.
Gần như cô vừa cử động là hắn cũng tỉnh. Hai người cùng rời giường, hắn giúp cô rửa mặt, chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh đã sớm không thể dùng nữa.
Tối hôm qua hai người đều gọi cơm hộp, hôm nay chắc chắn không thể tiếp tục gọi đồ ăn, hắn nói: “Cùng anh đi mua đồ đi.”
Chủ yếu là muốn mang cô ra ngoài một chút, nếu hắn không tới, hắn tin rằng cô sẽ cả ngày buồn bực ở nhà, sau đó, mỗi ngày cũng đều là như thế.
Triệu Ngu hỏi: “Ngày làm việc mà anh không đi làm sao?”
“Tự cho mình một ngày nghỉ, không sao, công ty không đến mức loạn như em nghĩ đâu, anh lo được.” Hắn đẩy cô vào phòng ngủ thay quần áo rồi nắm tay cô ra cửa.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, chẳng qua trời đã vào đông nên khá lạnh, gió lạnh thổi tới, Thương Lục vội vàng giúp cô chỉnh lại cổ áo: “Có phải mặc quá ít không?”
“Không có, không lạnh.” Tầm mắt rơi xuống bên ngoài chung cư, nụ cười trên khuôn mặt cô không khỏi cứng đờ lại một chút.
Tuy rằng cổng của chung cư là bãi đỗ xe tạm thời, nhưng buổi tối có rất ít người trông coi, cũng thỉnh thoảng có xe đậu ở bên ngoài cả một đêm, mà giờ phút này trong bãi đỗ xe kia, ngoại trừ xe của Thương Lục, còn có một chiếc xe khác mà cô biết.
Thương Lục cũng ngạc nhiên, vốn tưởng rằng tối qua bọn họ đã đi rồi, không nghĩ tới lại canh ở đây suốt đêm.
Tuy nhiên đến gần hắn mới thấy rõ, trên ghế phụ không có Kỷ Tùy, chỉ có Lăng Kiến Vi đang dựa vào tay lái ngủ.
Triệu Ngu biết ngày hôm qua Lăng Kiến Vi và Kỷ Tùy ở dưới lầu, Thương Lục đã nói với cô, lúc này cũng lập tức hiểu, Lăng Kiến Vi hơn phân nửa là cứ ở trên xe trải qua một đêm.
Thương Lục hỏi: “Muốn nói chuyện với hắn chút không?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Đi thôi, đi mua thức ăn thôi.”
Gần đó có một chợ bán thức ăn, có thể trực tiếp đi bộ tới, hai người chậm rãi đi đến, Thương Lục cũng khó có khi mặc một bộ âu phục thẳng thớm chen chúc với mấy bác gái trong chợ bán thức ăn bình dân như vậy.
Lo lắng cổ tay cô sẽ bị người ta đụng phải, hắn luôn bảo vệ cô trong ngực, cẩn thận xuyên qua đám người, mua một chút rau quả và thịt thà cô thích.
Đến khi hai người xách theo đồ mua được trở về, Lăng Kiến Vi đã tỉnh, đang lẳng lặng ngồi trên ghế lái, nhìn bọn họ giống như một đôi vợ chồng mới cưới bên ngoài xe.
Triệu Ngu dừng một chút, nói: “Anh lên trước đi.”
“Được.” Thương Lục không nói thêm gì, lập tức đi vào chung cư.
Triệu Ngu kéo cửa xe Lăng Kiến Vi ngồi vào, hỏi: “Anh ở đây cả đêm?”
Lăng Kiến Vi do dự một chút, nói: “Ừ.”
“Em sẽ không tự sát nữa, anh có thể yên tâm.”
“Anh biết.” Hắn cười cười, “Em và anh ta… Hai người về sau… sẽ ở bên nhau sao?”
Vấn đề này ngay cả Triệu Ngu cũng không có đáp án, nhưng cô vẫn quả quyết trả lời: “Đúng vậy.”