Phần 21
Buổi chiều thứ 5, Triệu Ngu lấy thân phận người tình nguyện, đến một trường dành cho trẻ đặc biệt ở thành phố Đông Hải.
Cô cũng đã đi tình nguyện vài lần, cũng đều quen biết các thành viên trong Ban Tổ Chức hoạt động, cũng có quen biết một vài học sinh trong ngôi trường này.
Bọn họ không phải giáo viên chuyên nghiệp, nên tiêu chí hoạt động tình nguyện cũng rất đơn giản, chính là mang tặng bọn trẻ ít quà tặng, nhằm khích lệ quan tâm bọn trẻ, cùng các em vui chơi một buổi chiều.
Mỗi người tình nguyện khi đối diện với bọn trẻ cũng đều thể hiện ra sự quan tâm cùng quý mến thật sự, nhưng mục đích của người tham gia hoạt động lần này, cũng chưa chắc đã thuần túy như vậy.
Có vài người là sinh viên đại học, muốn tham gia hoạt động thực tiễn ngoại khóa mà đến, có người lại là nhân viên, công nhân viên chức vì bị đơn vị cử đến mà không thể không tới.
Mà Triệu Ngu, lại là vì một người đàn ông.
“Chị Triệu Ngu, chị cũng là sinh viên mỹ thuật sao? Sao chị vẽ đẹp thế?”
Nghe tiếng kinh ngạc cảm thán truyền đến từ đằng sau, Triệu Ngu quay đầu lại nhìn thoáng qua, khiêm tốn nở nụ cười: “Đâu có, chỉ là chị tùy tiện học qua thôi, bức tranh này của chị mà đặt trước mặt đám sinh viên mỹ thuật chân chính bọn em, căn bản không đáng nhắc đến.”
Người nói chuyện với cô là một nữ sinh viên cũng đến đây làm tình nguyện, tên là Tần Ý, bởi vì biết cô làm việc ở tập đoàn trang sức nổi tiếng, mà Tần Ý theo học chính là thiết kế trang sức, nên cô đặc biệt dính lấy Triệu Ngu để hỏi thăm về tình hình ở Hoa Xán.
“Đâu có? Cảm giác so với tranh của em còn đẹp hơn nhiều, đúng không Tiêu Tiêu?” Tần Ý nói xong mới ý thức được điều gì, cô đưa tay viết lên tấm bảng mấy chữ “Đẹp không?”, Rồi đưa tới trước mặt một cậu bé 8 tuổi.
Cậu bé đọc xong thì liên tục gật đầu, mỉm cười giơ ngón cái với Triệu Ngu.
Cậu bé tên là Cù Tư Tiêu, bẩm sinh đã bị câm điếc nghiêm trọng, vẫn luôn không thể trị khỏi, thậm chí cả máy trợ thính cũng không dùng được, những tình nguyện viên không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, cũng chỉ có thể dùng cách như vậy để giao lưu với cậu. Cũng may, tuy rằng tiến độ học tập của cậu có hơi chậm, nhưng cũng đã biết được không ít từ ngữ đơn giản bình thường.
Gần giờ tan học, dần có phụ huynh sôi nổi đến đón bọn trẻ, Cù Tư Tiêu cũng không ngoại lệ. Có điều lần này, người tới đón cậu lại không phải là mẹ cậu bé, mà là một người đàn ông cao lớn tuấn lãng.
Vừa nhìn thấy người đàn ông kia từ xa, Tần Ý lập tức kích động, túm tay áo Triệu Ngu hưng phấn kêu lên: “Chị, chị, nhìn kìa, trời ơi đẹp trai quá, còn cao nữa!”
Triệu Ngu chỉ liếc mắt nhìn theo hướng Tần Ý chỉ một cái, trêu ghẹo nói: “Đừng dại trai nữa, người ta tới đón Cù Tư Tiêu, khẳng định là cha của bé rồi, không đến lượt em đâu.”
Tần Ý chưa gì đã gục đầu xuống: “Đúng nha, hoa thơm đều đã có chủ, aizzz!”
Nhưng Triệu Ngu biết, người đàn ông kia không phải cha của Cù Tư Tiêu, hơn nữa cho đến giờ vẫn còn độc thân, cũng có thể xem hắn như hoa thơm vô chủ đi, chẳng qua, người ta đã sớm có người trong lòng rồi.
Người trong lòng của hắn, chính là Trang Diệc Tình.
Triệu Ngu từ lâu trước kia đã được nghe nói về người đàn ông tên Kỷ Tùy này, cũng biết cha hắn từng là trợ thủ đắc lực dưới trướng Trang Chí Bác… ông nội của Trang Diệc Tình, cũng là cố Chủ tịch đời trước của Lan Tỉ.
Cha hắn vì cứu Trang Chí Bác mà chết, Kỷ Tùy lúc đó mới 5 tuổi, đã được Trang Chí Bác coi như cháu trai nuôi dưỡng bên người. Cho nên 2 người bằng tuổi như Kỷ Tùy và Trang Diệc Tình, cũng chính là điển hình của thanh mai trúc mã.
Nhưng mà hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, đối với Trang Diệc Tình, Kỷ Tùy chỉ như cái lốp xe dự phòng mà thôi.
Nhưng nếu cái lốp xe dự phòng này lại trao trái tim mình cho Trang Diệc Tình, vậy thì Triệu Ngu cũng muốn đoạt.
Cô muốn khiến Trang Diệc Tình không còn một đường lui.
Cù Tư Tiêu ở bên cạnh xe không biết dùng ngôn ngữ ký hiệu nói gì với Kỷ Tùy, còn vui vẻ cầm bức tranh giơ lên, lại chỉ sang hướng Triệu Ngu cùng Tần Ý.
Kỷ Tùy nhìn thoáng qua về phía này, nắm tay Cù Tư Teieu chậm rãi đi tới.
“Tiêu Tiêu nói có một chị gái vẽ cho em ấy bức tranh này, còn bảo tôi nhất định phải tới cảm ơn các cô.”
Nhìn lại bức tranh trong tay Kỷ Tùy, Triệu Ngu xấu hổ: “Giáo viên nói Tiêu Tiêu gần đây không được vui vẻ cho lắm, tôi nhìn thấy tranh bé vẽ, nên đoán rằng cậu bé nhớ ba mình, nhưng lại không biết ba của bé trông thế nào, đành phải tùy tiện vẽ như thế, kết quả chẳng giống người chút nào cả, tay nghề vẽ vời của tôi kém như vậy, có khi còn giống tranh trừu tượng ấy chứ.”
Kỷ Tùy cười nói: “Tôi không phải ba của em ấy nên cũng không có gì không giống cả, bức tranh này rất đẹp, em ấy cũng rất thích, cảm ơn cô.”
“Vậy ra anh không phải ba cậu bé à, vậy anh đã kết…” Hai mắt Tần Ý tỏa sáng lấp lánh, đại khái muốn hỏi xem hắn đã kết hôn chưa, nhưng sau khi mở miệng rồi lại cảm thấy không ổn, bèn lập tức thu lời về.
Kỷ Tùy không để ý phản ứng của Tần Ý lắm, ngược lại hơi nghi hoặc nhìn Triệu Ngu: “Xin hỏi trước kia chúng ta từng gặp nhau sao? Tôi cứ cảm thấy nhìn cô khá quen.”
Triệu Ngu cũng bày ra biểu tình giống hắn: “Anh vừa nói vậy, tôi cũng cảm thấy nhìn anh cũng rất quen, hình như…”
Cố gắng suy nghĩ cả nửa ngày, cô mới hỏi: “Là ở Mỹ sao? Mấy năm trước tôi vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, rất có thể đã từng gặp anh ở đó.”
Kỷ Tùy nói: “Có lẽ là vậy, mấy năm nay tôi thỉnh thoảng cũng sẽ sang bên đó công tác.”
Bọn họ chính xác đã từng gặp nhau ở Mỹ, đó là cuộc gặp gỡ tình cờ do Triệu Ngu cố ý sắp đặt, mục đích là để thử xem Kỷ Tùy có nhận ra gương mặt này của cô hay không.
Tuy rằng trước kia cô chưa từng gặp Kỷ Tùy, nhưng cũng không thể xác định xem anh đã từng thấy ảnh chụp của cô hay chưa, nếu hắn có thể nhận ra cô, vậy thì sau khi về nước, cô nhất quyết sẽ phải trốn tránh hắn.
Dù sao, Kỷ Tùy cũng khác với Lăng Kiến Uyên, người của Lăng gia sẽ không muốn đề cập tới Triệu Ngu, càng không muốn đề cập tới sự việc xảy ra từ 3 năm trước. Thế nên cô mới không thèm cố kỵ xuất hiện trước mắt Lăng Kiến Uyên.
Nhưng nếu Kỷ Tùy đã từng gặp cô, vậy thì 8, 9 phần 10 sẽ nói lại cho Trang Diệc Tình biết.
Cù Tư Tiêu lại dùng ngôn ngữ ký hiệu khoa tay múa chân điều gì đó, Triệu Ngu xem không hiểu, Kỷ Tùy bèn phiên dịch, nói: “Tiêu Tiêu nói rất thích cô, muốn hỏi xem khi nào cô mới lại có thể đến thăm em ấy.”
Triệu Ngu tỏ vẻ rất xin lỗi lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, tôi là đi theo BTC tới, cũng không biết lần hoạt động tới bọn họ tổ chức là khi nào, hơn nữa chúng tôi không chỉ tới nơi này, mà còn thường xuyên đến các cô nhi viện khác, khả năng lần sau…”
Đón lấy ánh mắt mong đợi của cậu bé, Triệu Ngu chợt dừng một chút, sửa lại lời nói: “Nếu Tiêu Tiêu thích, vậy về sao dì sẽ bớt chút thời gian tới thăm con, có được không?”
Thấy Kỷ Tùy phiên dịch lại, Cù Tư Tiêu rõ ràng rất vui vẻ, quay lại gật đầu thật mạnh với Triệu Ngu.
Sau khi hoạt động kết thúc, toàn bộ người đến tình nguyện đều tản ra trở về, Triệu Ngu cố ý không đi xe, còn hẹn Tần Ý sẽ bắt xe trở về, Kỷ Tùy cũng rất tự nhiên mở miệng hỏi muốn đưa hai cô về nhà.
Triệu Ngu lịch sự cự tuyệt, Tần Ý lại rất khoái chỉ, túm lấy tay Triệu Ngu không hề khách khí lên xe.
Triệu Ngu quăng cho Tần Ý một ánh mắt “Chị hiểu rồi”, tự giác dẫn Cù Tư Tiêu ra ngồi ghế sau, để lại ghế phụ cho Tần Ý.
Kỷ Tùy nhìn có vẻ không giống người hay nói nhiều, nhưng vì lịch sự nên vẫn luôn mỉm cười nói chuyện phiếm với hai người các cô.
Tần Ý gấp không chờ nổi dò hỏi tình trạng của hắn: “Anh không phải cha của Tiêu Tiêu, vậy anh là… Chú của em ấy sao?”
“Ừ.” Kỷ Tùy đơn giản đồng ý, cũng không nhiều lời.
Triệu Ngu đã tìm người điều tra, ba của Cù Tư Tiêu và Kỷ Tùy từng phục vụ trong một đơn vị bộ đội đặc chủng, đáng tiếc ông ấy đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Kỷ Tùy từ sau khi xuất ngũ vẫn luôn giúp đỡ mẹ con Cù Tư Tiêu, cho nên Triệu Ngu mới có thể tìm được cơ hội thích hợp nhất này để tiếp cận hắn.
Tần Ý phải về trường Đại học, cũng xuống xe trước Triệu Ngu, chờ cô ấy vừa đi, trong xe nháy mắt đã chìm vào an tĩnh.
Đại khái là cảm thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, sau chốc lát trầm mặc, Kỷ Tùy dẫn đầu mở miệng: “Cha của Tiêu Tiêu đã qua đời, em ấy rất nhớ cha mình, cô vẽ bức tranh này rất phù hợp với hình tượng cha của cậu bé, thế nên em ấy mới vui vẻ như vậy.”
Triệu Ngu cười: “Tôi cũng đã lật xem những bức tranh cậu bé vẽ ngày thường, thế nên mới mạnh dạn đoán ba của bé là quân nhân, kỳ thật bức tranh tôi vẽ cũng chỉ là một quân nhân bình thường mà thôi.”
Dừng một chút, cô lại tò mò hỏi: “Anh cũng là quân nhân sao? Cứ có cảm giác… khí chất của anh rất giống.”
“Trước kia thì đúng, hiện tại thì không phải.”
Chủ đề nói chuyện giữa hai người xa lạ cũng không quá sâu, hai người khách khí lịch sự trò chuyện thoải mái, chưa gì đã đến dưới chung cư của Triệu Ngu.
Sau khi xuống xe nói lời cảm ơn xong, cô liền xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay về, mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi không mang theo danh thiếp, có thể lưu số điện thoại của anh được không? Nếu Tiêu Tiêu muốn gặp tôi, anh có thể liên hệ với tôi, có điều tôi cũng chỉ có đợt nghỉ phép này mới có thời gian theo chân BTC đi làm tình nguyện ở mấy nơi, đến khi đi làm lại thì khả năng cũng chỉ có thời gian rảnh vào cuối tuần.”
Thấy cô đã lấy ra di động mở Wechat, Kỷ Tùy cũng lấy điện thoại ra, thêm bạn với cô: “Tôi thay mặt Tiêu Tiêu cùng mẹ cậu bé cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí đâu, anh cũng có thể thuận tiện chú ý một số hoạt động bên BTC chúng tôi, trên đó cũng sẽ có thông báo về một số hoạt động từ thiện, quyên góp vân vân, anh cũng có thể tham dự.”
“Được.”