Phần 206
Ngày rời khỏi bệnh viện, Trang Diệc Tình lại bị mang đi điều tra lần nữa, Hứa gia vẫn luôn chú ý động tĩnh Trang gia, tất nhiên cũng đã biết trước.
Hứa Thừa Ngôn thức trắng đêm không ngủ, lúc hắn ra khỏi phòng vẫn chưa tới giờ cơm, cả biệt thự im ắng không một bóng người.
Hắn cũng không đi thang máy, cứ vậy bước từng bước dọc theo cầu thang chậm rãi xuống lầu một, mới vừa đưa tay muốn mở cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói của ông già nhà hắn: “Anh đi đâu?”
Hứa Thừa Ngôn hơi ngừng lại, nói: “Về lại chỗ của con.”
Trên thực tế, đã lâu rồi hắn chưa về ngôi biệt thự kia của mình. Trong tất cả những ngôi nhà thuộc sở hữu của hắn, thì đó là nơi duy nhất Triệu Ngu từng tới, cũng không biết có phải là do cô đã đến đó nhiều lần hay không, mà dường như chỗ nào cũng mang theo hơi thở của cô, hắn chỉ vừa bước vào, lại đã không khống chế được mà nhớ tới hình ảnh lúc trước hai người ở bên nhau, còn có cả ánh mắt lạnh nhạt chán ghét của cô khi nhìn hắn lúc ở bệnh viện.
Ánh mắt đó, khiến hắn muốn chạy trốn.
“Luật sư Tiền đã gọi cho tôi, anh đã nói cái gì với anh ta?”
“Chẳng có gì.” Hứa Thừa Ngôn không mặn không nhạt đáp, “Tùy tiện tìm hiểu vài thứ.”
Tay đặt lên then cửa chuẩn bị mở, ông già gắt giọng: “Anh muốn đi tự thú?”
Hứa Thừa Ngôn dừng động tác, không trả lời.
Ông tiến đến gần, ánh mắt càng lạnh lùng thấu xương: “Trả lời tôi, có phải hay không?”
“Đúng vậy.”
“Chát!” Lời vừa nói xong, tiếng bạt tai cũng đồng thời vang lên.
Hứa Thừa Ngôn không tránh né, nhưng vẫn bị đánh đến lệch mặt đi.
Ông Hứa tuy đã lớn tuổi, nhưng xương cốt vẫn rất cứng, một cái tát này càng ra sức đánh không khách khí chút nào, khiến cho nửa bên mặt Hứa Thừa Ngôn bị đánh xong đã sưng lên.
Nhưng hắn vẫn không rên lấy một tiếng, mặt không biểu tình đứng đó.
“Không chịu tỉnh? Nếu vẫn chưa chịu tỉnh, thì để ông già này đánh tới khi anh tỉnh mới thôi.”
Hứa Thừa Ngôn vẫn không nói tiếng nào.
“Sớm biết rằng anh sẽ trở nên phế vật như hôm nay, còn không bằng năm đó tôi đi nuôi con chó, nuôi anh lớn rồi giao công ty cho anh, để rồi anh chỉ vì người ngoài mà đẩy toàn bộ Hứa gia vào biển lửa?”
Cảm giác chết lặng trên mặt dần biến thành nóng rát, nhìn mặt ông Hứa đã giận đến mức lúc xanh lúc đỏ, Hứa Thừa Ngôn chậm rãi gục đầu xuống, vẫn không lên tiếng.
“Không phải muốn đi tự thú sao? Đi đi, hiện tại đi luôn đi!” Ông Hứa run cánh tay chỉ thẳng tắp ra ngoài cửa sổ:
“Anh cho rằng một mình anh đi tự thú là xong à? Anh cho rằng anh sẽ không để liên lụy đến toàn bộ Hứa gia? Hay là anh muốn đem tất cả mọi chuyện mà mấy năm nay Hứa gia đã làm phơi hết ra cho bàn dân thiên hạ biết? Để xem xem Hứa gia chúng ta có thể thảm hơn Trang gia hay không, xem xem cả gia đình anh còn có thể sống tiếp nữa hay không? Đại thiếu gia Hứa gia từ khi nào đã trở nên thanh cao như vậy? Ngại Hứa gia đã làm những chuyện mờ ám, ngại tiền Hứa gia kiếm được đều là những đồng tiền dơ bẩn? Đồ cho anh ăn anh mặc, nuôi anh từ nhỏ đến lớn, có cái nào không phải là đồng tiền dơ bẩn ông già này kiếm được? Nếu không có những đồng tiền dơ bẩn đó của tôi, anh còn có thể ở bên ngoài phong lưu sung sướng ngồi trên đầu người ta thế không? Hứa gia không sạch sẽ, vậy anh nói cho tôi biết, để gia nghiệp có thể đi được đến bước này thì có nhà nào sạch sẽ? Tiết gia? Lăng gia? Hay Thương gia? Anh cho rằng bọn họ thật sự trong sạch chắc? Người khác không sạch sẽ, nhưng người khác có đầu óc, không giống như anh, sống lâu như vậy mà ngay cả não cũng ném cho chó ăn!”
Mắng một trận này đã khiến ông Hứa thở không ra hơi, cả căn biệt thự to như vậy mà chỉ có tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai hắn.
Hứa Thừa Ngôn vẫn cúi đầu, trầm mặc nhìn sàn nhà.
Tức giận nhìn chằm chằm hắn vài giây, ông xoay người bỏ đi, tới bên bậc thang mới ném lại một câu: “Anh cho rằng, đời này có thể phân rõ đúng sai trắng đen dễ dàng thế sao? Ba mươi mấy tuổi đầu, càng sống lại càng ngây thơ ngu xuẩn.”
Toàn bộ lầu một khôi phục lại sự yên tĩnh, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hứa Thừa Ngôn mới lui về sau mấy bước, vô lực dựa vào một hộc tủ.
Ngay khi cái tát kia rơi xuống, hắn cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng càng là tỉnh táo, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cả người đều không hề thoải mái.
Thế gian này phải trái đúng sai đúng là không dễ dàng phân biệt, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, trong sự kiện ở Thôi Lam kia, đó là Trang gia sai rồi, Hứa gia cũng sai rồi, những bi kịch mà Triệu Ngu phải trải qua, cũng đồng dạng như thế.
Cho dù bốn năm trước hắn không tham dự vào chuyện của Triệu Ngu, nhưng kỳ thật cũng chẳng khác nhau cho lắm, điều cô ghét nhất vốn chính là loại người như hắn, nhưng hiện tại, cả chính hắn cũng bắt đầu chán ghét bản thân mình như vậy.