Phần 194
“Mới cho người gọi anh về mà giờ anh đã muốn đi đâu? Đứng lại đó cho tôi!”
Đối mặt với những lời trách mắng giận dữ của ông già, Hứa Thừa Ngôn chỉ tùy tiện đáp: “Có việc gấp.”
Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của cháu gái hắn, mọi người trong nhà tất cả đều tập trung tại nhà chính để chúc mừng sinh nhật cho tiểu công chúa, hắn chính là bị mấy chục cuộc điện thoại gọi trở về sau nhiều ngày không thèm lộ mặt, nhưng cũng chỉ lượn trước mặt người nhà vài vòng, rồi mang theo khuôn mặt bình thản đi ra ngoài, ngay cả ông già nhà hắn cũng không ngăn lại được.
“Nói lắm thế làm gì? Trực tiếp tìm người đánh cho nó một trận không phải sẽ biết thành thật hơn sao?” Trên bãi cỏ bên ngoài, Hứa Thừa Hòa cà lơ phất phơ cùng người khác nói chuyện qua điện thoại, “Nếu không cho hắn nếm chút đau khổ, hắn còn cho là tao dễ chọc vào chắc? Cho người đánh nó gần chết mới thôi cho tao, không cho nó tàn phế thì tao sẽ không gọi là Hứa…”
Còn chưa dứt lời, di động đã bị người giằng lấy, hắn đang muốn mở miệng chửi, vừa thấy là Hứa Thừa Ngôn thì vội nuốt mấy lời chửi tục trở về: “Đại ca.”
Hứa Thừa Ngôn thản nhiên nói: “Có chuyện gì, báo cảnh sát giải quyết.”
Hứa Thừa Hòa sửng sốt cả nửa ngày mới đột nhiên cười ầm ra tiếng: “Không phải chứ đại ca, anh bảo em báo cảnh sát á?”
Hứa Thừa Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: “Đúng vậy.”
Cứ như đã nghe được chuyện cười gì quá vớ vẩn, Hứa Thừa Hòa chỉ vào hắn mà cười đến ngã trước ngã sau: “Anh uống nhầm thuốc đấy à? Từ khi nào lại hóa thân thành sứ giả chính nghĩa rồi? Muốn Cục Công An Đông Hải mời anh làm đại sứ hay không?”
Hứa Thừa Ngôn cắt đứt điện thoại, không nhanh không chậm nhét điện thoại vào túi áo Hứa Thừa Hòa: “Về sau còn dám đánh người lung tung, thì đừng trách sao tôi không nhận cậu là em trai.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của hắn, tuy rằng trong lòng Hứa Thừa Hòa vẫn không phục, nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể thu liễm lại cười ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng mà Hứa Thừa Ngôn còn chưa đi được bao xa, đã lại nghe được tiếng lẩm bẩm của Hứa Thừa Hòa truyền đến: “Nếu không phải đầu bị lừa đá, thì chính là bị người đổi đầu rồi.”
Hứa Thừa Ngôn ngẩn người, nhưng lại không quay về dạy dỗ tên khốn trí nhớ kém kia, nhất thời hắn cũng có chút hoảng hốt, vừa nãy hắn đã làm gì vậy?
Tuy rằng hắn không thích động thủ với người khác, nhưng Hứa Thừa Hòa thì lại khác từ nhỏ hắn ta đã quen thói sống buông thả, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề cũng là chuyện bình thường, chỉ cần đừng làm quá mức hại ra mạng người là được, Hứa gia cũng sẽ không quản hắn.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn vậy mà lại nghĩ tới Triệu Ngu.
Những chuyện cô gặp còn không phải là kết quả do loại bạo lực này gây ra sao? Bất kể là Trang gia, hay là Hứa gia, ai có đủ tư cách để tùy tiện đi “dạy dỗ” người khác như thế chứ? Lần này Hứa Thừa Hòa ra tay, biết đâu lại có thêm một “Triệu Ngu” khác nữa?
Triệu Ngu, Triệu Ngu, Triệu Ngu… Mấy ngày nay hắn ăn ngủ không yên, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người phụ nữ đó.
Nghĩ đến thảm trạng khi cô từ hành lang ngã xuống dưới, nghĩ đến tiếng khóc đứt ruột đứt gan của cô, nghĩ đến việc cô dùng phương thức quyết liệt như thế để kết thúc chính mình, nghĩ đến trạng thái như cái xác không hồn khi cô được cứu sống, nghĩ đến lúc cô mất tử cung đã thống hận cùng đau khổ bao nhiêu, nghĩ đến cô ngày ngày đêm đêm bị thù hận và tự trách tra tấn dằn vặt thế nào, lại nghĩ trong lòng cô rốt cuộc có bao nhiêu nỗi hận với hắn.
Chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại đi tới một bước này, để một người phụ nữ ở trong đầu hắn từng phút từng giây không quên đi được.
Có lẽ là bởi vì, trước nay hắn chưa từng trải qua thất bại, hắn tự cho rằng mình là kẻ đi săn, kết quả lại biến thành con mồi trong lòng bàn tay của kẻ khác, hắn không cam lòng.
Có lẽ là vì, thủ đoạn của người phụ nữ kia thật sự quá cao tay, kỹ thuật diễn quá lợi hại, làm hắn không thể không nể phục.
Cũng có lẽ vì, lần đầu tiên được hiểu biế rõ ràng về cuộc đời bi thảm của một người phụ nữ, cảm nhận được nỗi đau của cô, làm hắn cảm thông nhiều hơn với cô, cũng đã làm hắn phải suy ngẫm lại những hành vi ngày thường của chính mình.
Lại hoặc là, thật sự giống như Thừa Hòa nói, đầu óc hắn bị chập mạch mất rồi.
Chờ khi hắn trở lại bệnh viện, cháo lúc sáng để trên bàn vẫn y nguyên, chưa bị xê dịch lấy một chút.
Lúc trước ở phòng ICU, tốt xấu gì còn có thể dùng dịch dinh dưỡng để truyền, mà bây giờ đã chuyển đến phòng bệnh thường, cô lại vẫn không ăn không uống, rõ là muốn cứ để mặc vậy chết đi.
“Triệu Ngu.” Yên lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường một lúc lâu, hắn mới khẽ thở dài một tiếng: “Nếu như tôi đi tự thú thì sao?”
Thấy cô cũng chẳng hề phản ứng, hắn nói tiếp: “Không phải em ghê tởm tôi lắm sao? Không phải em nói tôi cùng Trang Diệc Tình là cá mè một lứa sao? Vậy chắc là em không chỉ ngóng trông một mình cô ta ngồi tù thôi đâu nhỉ, em cũng hy vọng cả tôi cũng không được yên ổn đi?”
Nhưng mà lời này vừa nói xong, hắn liền biết mình buồn cười biết bao.
Trước nay cô không bao giờ để hắn vào mắt, hiện giờ nói những lời này, chỉ thể hiện ra mong muốn đơn phương tự cho là đúng của hắn.
Hứa Thừa Ngôn giương khóe môi cười tự giễu. Đời này, tất cả những cảm giác thất bại hắn trải qua, thế mà đều đến từ người phụ nữ trước mắt.
Đến bữa tối, Thương Lục một lần nữa chuẩn bị cháo cùng canh mới, nhưng Triệu Ngu vẫn chẳng ăn chút nào, cũng chẳng nói lời nào.
Thương Lục bất đắc dĩ, giúp cô dém lại chăn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay còn đang truyền dịch:
“Những cảm thụ của em, anh đều hiểu, anh cũng biết là bọn anh quá ích kỷ, nhưng liệu em có thể… cố gắng nếm thử dù chỉ một chút không? Có lẽ, mọi việc thật sự có thể dần dần tốt hơn thì sao? Lúc trước, khi anh sống không bằng chết, là em cho anh hy vọng, là em ở bên anh cùng trải qua những tháng ngày khó khăn nhất trong đời, hiện tại, anh cũng muốn có được năng lực này, em đã đồng ý sẽ cùng anh đi du lịch cơ mà, liệu anh còn có cơ hội này không?”
Bởi vì vẫn luôn truyền dịch, mu bàn tay của Triệu Ngu rất lạnh, Thương Lục cẩn thận dùng lòng bàn tay sưởi ấm cho cô, kéo chăn đến bao phủ trên tay hai người, một tay kia của hắn vén vài sợi tóc tán loạn ra, cúi người hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
“Còn nhớ 4 năm trước khi chúng ta vừa đến nước Mỹ không? Em nói đó là lần đầu tiên xuất ngoại của em, anh hỏi em có muốn đi đâu không, em nói khi nào có thời gian rảnh muốn đi Lisbon xem thử, đáng tiếc anh vẫn luôn quá bận việc, không có thời gian để đi cùng em, đều là lỗi của anh, giờ anh muốn bù đắp tiếc nuối này, liệu có còn kịp không?”
Ngón tay dưới lớp chăn khẽ giật, Thương Lục cẩn thận cầm lên, ngẩng đầu xem phản ứng của cô, lại thấy cô đã quay đầu đi, tròng mắt ngấn lệ.
“Cậu làm gia sư ở 2 nơi làm gì? Có thể lập tức giải quyết được vấn đề sao?”
“Kiếm thêm tiền nè, thời gian ấy mà, đến một lúc sẽ có đủ thôi, chờ mình tích góp được nhiều tiền thành một tiểu phú bà, mình sẽ mang cậu làm chuyến du lịch tốt nghiệp. Nói trước nha, chuyến du lịch này chỉ có mình với cậu đi cùng nhau đó, ngay cả Trang Diệp cũng không thể giành với mình đâu.”
“Mình chỉ sợ đến lúc đó cậu lại không nỡ xa Tống Huyền thì có.”
“Xí! Ai thèm luyến tiếc hắn? Đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, vì cậu, mình có thể cởi truồng nha!”
“Bằng chút tiền đi làm gia sư ấy của cậu mà muốn đi du lịch với mình ấy à, hai chúng ta thật đúng là sẽ nghèo đến không có gì mặc luôn đấy.”
“Sao có thể? Hai đứa mình đã lên kế hoạch hết rồi, chúng ta không chỉ có có thể ra nước ngoài, mà còn có thể đi đến Châu Âu đắt đỏ đó, đương nhiên là đến chỗ nào đó rẻ chút thôi, mình đã đọc review trên mạng, có vẻ như Lisbon của Bồ Đào Nha cũng không tồi.”
Cuộc trò chuyện trong quá khứ không ngừng lặp lại bên tai, Triệu Ngu nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đến cuối cùng, là toàn bộ cơ thể đều run rẩy.
Tiểu Cẩn còn không biết, Triệu Ngu cũng vẫn luôn cố gắng vì chuyến đi tốt nghiệp kia, học bổng của cô, tiền làm thêm, tiền sinh hoạt mẹ cô cho, tất cả cô đều tiết kiệm, cô còn nghĩ mình sẽ cho Tiểu Cẩn một bất ngờ, nhưng Tiểu Cẩn đã không đợi được đến khi họ tốt nghiệp nữa rồi.
Thấy Triệu Ngu như vậy, Thương Lục chậm rãi buông lỏng tay, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
So với không ăn không uống không nói lời nào, cô ấy có thể khóc một hồi rồi phát tiết một chút, hắn ngược lại thấy an tâm hơn nhiều.
Kỷ Tùy đứng ở cửa yên lặng nhìn, rồi xoay người về phòng bệnh của mình.
Có lẽ những người khác, mỗi một lời với Triệu Ngu mà nói đều có ý nghĩa riêng biệt, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể khơi dậy một số cảm xúc của cô ấy.
Mà hắn, lại chẳng có quan hệ gì rõ ràng với cô, dường như cũng chẳng giúp ích được gì cho cô hết. Điều duy nhất hắn có thể làm, cũng chỉ là cầu nguyện cho cô trong lòng, hy vọng rằng cô có thể dần dần khỏe lên.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu vào từ cửa sổ, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Triệu Ngu, cùng nước mắt vẫn chưa khô đi của cô.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, cô mới ý thức được, trong phòng bệnh có người.
Cô có thể nghe được tiếng hắn hít thở, thậm chí cũng có thể đoán được hắn là ai.
“Anh biết, anh là nhất người duy nhất không tư cách khuyên em sống sót.” Trang Diệp co chân ngồi trên mặt đất dựa vào giường, hắn cách cô rất gần, nhưng lại không dám chạm vào cô.
“Nếu em cứ khăng khăng phải đi, vậy anh cũng sẽ… đi cùng em.”
Bàn tay đặt dưới chăn nắm chặt lấy khăn trải giường, Triệu Ngu không quay đầu lại, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tiếp tục chảy xuống.