Phần 193
“Két” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, một đám đàn ông lập tức lao lên, khiến bác sĩ sợ tới mức lui về sau một bước.
“Miệng vết thương đã được khâu lại thành công, mạch máu cũng đã được thông lại rồi.” Bởi vì ca phẫu thuật này có sự hợp tác của hai khoa, bác sĩ dừng một chút rồi nói, “Nhưng bệnh nhân vẫn bị mất máu nghiêm trọng, còn uống rất nhiều thuốc ngủ, trước mắt vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, 72 giờ tiếp theo mới là giai đoạn mấu chốt.”
Nỗi lo lắng vẫn chưa thể buông xuống, mọi người lẳng lặng đứng bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi y tá đẩy Triệu Ngu ra.
Cô đã được thay đồng phục bệnh nhân sạch sẽ khác, cổ tay trái bị quấn bởi băng vải dày và thạch cao, mặt nạ dưỡng khí để lộ ra khuôn mặt bên dưới nhợt nhạt như tờ giấy, nhìn chẳng còn chút sức sống nào.
Im lặng đứng bên giường một lúc, Trang Diệp mới đột nhiên nhớ ra một việc, hắn quay đầu nhìn lại mới phát hiện, Kỷ Tùy đang gian nan ôm ngực dựa vào tường.
“Anh?” Hắn nhỏ giọng gọi, Trang Diệp nhanh chóng chạy về đỡ lấy hắn, “Anh, anh có sao không?”
Nhìn giường bệnh đang đi xa dần, Kỷ Tùy lắc đầu: “Anh không sao”.
Nhưng Trang Diệp kéo tay Kỷ Tùy ra nhìn, lại thấy máu đang chảy ra từ ngực hắn.
“Được, cảm ơn bác sĩ An, đã làm phiền ngài rồi.”
Cúp điện thoại, Hứa Thừa Ngôn suy sụp dựa trở về trên ghế, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi lại ngước mắt nhìn về phía phòng chăm sóc tích cực nơi xa.
Triệu Ngu đã được đưa vào phòng ICU suốt 4 ngày, rõ ràng các chỉ số sức khỏe đều bình thường, nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ nói là do đã mất máu quá nhiều cùng với uống một lượng thuốc ngủ lớn tạo thành tổn thương cho hệ thần kinh, bác sĩ cũng đã kiểm tra não bộ cẩn thận cho cô, nhưng cụ thể khi nào cô mới tỉnh lại, hay còn có thể tỉnh lại nữa hay không, căn bản không ai có thể biết.
Mấy ngày nay gần như cả ngày lẫn đêm bọn họ đều không ngừng canh giữ ở bệnh viện, vận dụng tất cả các mối quan hệ, liên hệ với tất cả các chuyên gia hỏi một lượt, lại vẫn không thể tìm được bất kỳ biện pháp nào hữu hiệu.
Tiết Trạm nghe xong điện thoại trở về, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói với Thương Lục và Tống Huyền: “Nếu cô ấy thật sự không tỉnh, tôi sẽ đi Ngô Thành một chuyến.”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu Triệu Ngu hôn mê là vì cô không muốn sống nữa, vậy hắn chỉ có thể tìm cha mẹ nuôi của cô tới, hai vị kia có lẽ là người duy nhất trên đời có thể làm cô phải tiếp tục sống.
Tống Huyền nhìn về phía phòng bệnh không nói chuyện, sau khi Thương Lục cúi đầu trầm tư một lúc lâu, lại cũng vẫn không mở miệng.
Hắn đương nhiên cũng từng suy xét đến vấn đề này, chỉ là, nếu tìm cha mẹ nuôi của Triệu Ngu tới, cũng có nghĩa là họ phải nói cho hai vị trưởng bối toàn bộ chân tướng, chưa nói đến việc liệu bọn họ có thể tiếp nhận hay không, mà chính bản thân Triệu Ngu cũng nhất định không muốn thế.
Nhưng trừ cách này ra, họ còn có biện pháp nào khác sao?
Thật ra mấy ngày nay, hắn vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề khác.
Nếu cô phải sống đau khổ đến vậy, nếu chết đi đối với cô là một sự giải thoát, vậy bọn họ liều mạng cứu cô trở về, có phải đã sai rồi hay không? Có thể coi là bọn họ ích kỷ, là tàn nhẫn với cô hay không?
“Có lẽ đối với cô ấy mà nói, rời đi mới là kết cục tốt nhất.”
“Anh nói cái gì?” Nghe được tiếng Thương Lục lẩm bẩm nói nhỏ, Tiết Tử Ngang thoáng cái đứng dậy từ trên ghế, túm lấy cổ áo hắn, “Anh nói cái đéo gì?”
Không ai biết mấy ngày nay Tiết Tử Ngang đã cầu nguyện trong lòng bao nhiêu lần, hy vọng cô sẽ sớm tỉnh lại bao nhiêu, rồi lại hy vọng cô có thể bình an sống tốt.
Cũng không ai biết hắn cảm thấy may mắn biết bao khi bản thân lúc trước từng học được cách sơ cứu, cho nên lúc đầu mới có thể cầm máu cho cô, nếu không hắn còn chưa kịp ôm cô rời khỏi chung cư thì cô cũng đã mất mạng.
Càng không ai biết hắn hối hận đến mức nào, hối hận đã không trông chừng cô chặt chẽ hơn một chút, hối hận vì đã rời khỏi phòng ngủ của cô.
Tất cả họ đều đang nghĩ cách, đều đang cầu nguyện cho cô được bình an, người đàn ông này sao có thể nhẹ nhàng nói một câu để cô rời đi như thế?
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, biết mấy ngày này hắn vẫn luôn đứng trên bờ vực sụp đổ, Thương Lục cũng không so đo với Tiết Tử Ngang, chỉ trầm giọng nói: “Anh cho rằng tôi không muốn cô ấy sống sao?”
Tiết Trạm đương nhiên hiểu ý của Thương Lục, hắn đưa tay kéo lại Tiết Tử Ngang, để hắn ngồi xuống một lần nữa.
“Chỉ là…” Ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, Tiết Trạm khẽ cười, “Tôi muốn ích kỷ một chút.”
Muốn ích kỷ giữ cô lại bên cạnh, cho dù không thể, thì ít nhất, cũng giữ cô ở lại trong cùng một thế giới.
Trong bệnh viện người đến người đi, có tiếng bước chân tới gần, ngay sau đó một giọng nữ chuyền đến: “Triệu Ngu đã tỉnh.”
Vốn dĩ lúc nào cũng đang chờ mong một câu này, nhưng hôm nay khi thật sự nghe được, mọi người đều sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, hoang mang rối loạn vội vàng đi về phía trước.
Y tá ngăn cản: “Phòng chăm sóc đặc biệt không cho người ngoài vào, hiện tại sức khỏe của bệnh nhân rất suy yếu, trạng thái tinh thần còn chưa ổn định, không thể chịu được kích thích, đợi khi tình trạng của cô ấy ổn định hơn mới có thể xem xét đến việc các anh có thể vào thăm hay không.”
Vẫn còn suy yếu, vẫn còn chưa ổn, nhưng ít ra, cô vẫn còn sống.
Đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, Tiết Tử Ngang bỗng nhiên dựa vào tường sụp xuống, vùi đầu vào đầu gối, không màng hình tượng khóc rống lên.
Kỷ Tùy chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy thân thể đã chết lặng dần khôi phục được tri giác, miệng vết thương trước ngực lại bỗng âm ỉ đau.
Trang Diệp vẫn đứng trong hành lang gần phòng ICU nhất, ngơ ngác nhìn vào bên trong, Lăng Kiến Vi cũng lẳng lặng ngồi trên ghế, thất thần nhìn về phía phòng bệnh.
Thần kinh căng thẳng vừa mới thả lòng, cảm giác mệt mỏi kia đã lập tức ập tới, Hứa Thừa Ngôn thậm chí cảm thấy đến cả mí mắt cũng không thể nâng lên nổi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiết Trạm và Thương Lục, cơn buồn ngủ của hắn lại lập tức biến mất.
Hắn biết họ đang lo lắng chuyện gì, cho dù đã cứu được Triệu Ngu, nhưng nếu cô cứ khăng khăng không muốn sống, bọn họ còn có cách nào nữa?
Kể cả sau này thật sự không chớp mắt nhìn cô suốt 24 giờ, thì có thể đảm bảo cô sẽ không tìm cơ hội tự sát lần nữa sao? Nếu cô cứ một hai muốn chết, bọn họ cưỡng ép cô tiếp tục sống thì có nghĩa lý gì?
Quả nhiên, đúng như lời y tá nói, tình trạng cực kỳ không ổn định, đến 2 ngày sau Triệu Ngu mới được rời khỏi ICU.
Tình trạng cơ thể dần dần khá hơn, nhưng tình trạng tinh thần lại vẫn như thế, vẫn chỉ nằm không nhúc nhích, không ăn không uống không lên tiếng, ánh mắt rã rời, thần sắc uể oải, dù ai nói cái gì, cô cũng không hề phản ứng lại.
Bác sĩ nói thuốc quả thật sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh của cô, nhưng trước mắt xem ra, thân thể của cô đã không đáng lo ngại nữa, còn vấn đề về tâm lý, bọn họ lại chẳng có cách nào chữa trị.
“Hi Hi, em còn nhớ đã đồng ý với anh điều gì không?” Không biết đã là lần thứ bao nhiêu nói chuyện với cô mà Triệu Ngu vẫn không phản ứng lại, giọng Lăng Kiến Vi đã dần nghẹn ngào, “Lần đó, em muốn anh giúp em làm sáng tỏ vụ sao chép của Hoa Xán, em nói… Em có thể đáp ứng anh bất cứ chuyện gì, mà anh còn chưa nói điều kiện. Vậy em có thể đồng ý với anh, rằng sẽ sống thật tốt hay không? Em có thể không ở bên anh, sau này cũng có thể không gặp anh nữa, anh chỉ hy vọng, em có thể sống thật tốt, có được không?”
Thân thể ấm áp nằm bên cạnh cô run lên nhè nhẹ, đôi tay nắm lấy tay cô dần dần siết chặt lại, tha thiết bao lấy tay cô trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn lặng yên không nhúc nhích như cũ, cũng không hề có chút phản ứng nào.
“Hi Hi…”
Lăng Kiến Vi còn muốn nói gì đó, Tiết Tử Ngang đã xông vào, trừng mắt nhìn chằm chằm người con gái trên giường.
“Triệu Ngu, em có tin là nếu em dám chết, anh sẽ có cách giúp Trang Diệc Tình thoát tội, làm cho tất cả mọi nỗ lực trước giờ của em đều đổ sông đổ biển hay không? Người phụ nữ kia còn chưa vào tù mà em đã ngã xuống trước thế à, em muốn cô ta cười vào mặt chê em yếu đuối, muốn cô ta có thể cười vui tiếp nhận tất cả mọi thứ mà em lao tâm khổ tứ chuẩn bị cho cô ta sao?”
Cô vẫn không có phản ứng gì.
“Triệu Ngu!” Đôi tay run rẩy tay muốn nắm lấy vai cô, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, hắn lại chỉ có thể nắm chặt tay chậm rãi thu lại, “Sao em có thể ích kỷ như vậy? Em chết rồi, em muốn anh phải làm sao bây giờ? Lừa dối anh một lần còn không đủ, còn hết lần này đến lần khác, mẹ nó em coi anh là cái gì? Là thằng ngu xuẩn nhất thiên hạ sao? Đúng, mẹ nó anh đúng là thằng ngu, bị em lừa gạt bị em lợi dụng, bị em coi như quân cờ ném tới ném đi, cuối cùng còn mẹ nó mất hết tự trọng xoay quanh em, chuyện em lợi dụng anh anh còn chưa tính sổ với em, em có tư cách gì mà chết? Em có biết lúc thấy cổ tay em chảy máu cmn anh bị dọa thành thế nào không? Em có biết là mấy ngày nay ngay cả nhắm mắt anh cũng không dám hay không? Chết tiệt chứ, có phải kiếp trước anh đã nợ gì em hay không mà giờ bị em tra tấn đến vậy? Nếu em chết, em có biết anh sẽ chính là hung thủ giết người không? Nếu em chết, lương tâm cả đời này của anh đều sẽ bất an em có biết không? Loại cảm giác này không phải em là người hiểu nhất sao? Giờ em dựa vào đâu mà lại đối xử tàn nhẫn với anh như thế?”
Nhìn người đàn ông khóc không thành tiếng trước giường bệnh, Triệu Ngu cuối cùng cũng chớp chớp mắt, rồi lại chậm rãi khép lại, tiếp tục nằmim không nhúc nhích.
Tiết Trạm bên ngoài phòng bệnh do dự rất lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi đi Ngô Thành một chuyến.”
Lẳng lặng nhìn giường bệnh một hồi lâu, Thương Lục gật đầu, Tống Huyền nói: “Tôi đi với anh.”