Phần 192
Khi Hứa Thừa Ngôn tới được bệnh viện, Triệu Ngu vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
Thường đi tới đây phải tốn tới 5 giờ, tuy hắn đã buộc tài xế phải rút ngắn gần nửa thời gian, nhưng cô vẫn còn đang phẫu thuật.
Tuy hắn đã nghe vệ sĩ nói rằng hiện tại dấu hiệu sống của cô tạm thời ổn định, nhưng hắn cũng biết đây không có nghĩa là không còn nguy hiểm, lại nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn cô dùng để hành hạ bản thân, hắn vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiết Tử Ngang vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, vết máu trên quần áo đã khô lại, nhưng bàn tay và khuôn mặt của hắn vì bị phủ bởi mồ hôi cùng nước mắt mà càng thêm chật vật, khiến người qua đường ai cũng phải quay đầu nhìn lại.
Nhìn dáng vẻ này của Tiết Tử Ngang, rồi lại nhìn mảng áo đẫm máu trên người hắn, Hứa Thừa Ngôn bỗng cảm thấy trái tim không ngừng trùng xuống.
Hình ảnh này quen thuộc như vừa được cắt từ vở kịch mới diễn ra cách đây không lâu, nhưng so với sự hoảng loạn lúc đó của hắn, giờ này khắc này, nỗi sợ của hắn mới thật sự ngấm tận xương tủy.
Lần trước, khi hắn chạy đến bệnh viện để xem thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ từng có quan hệ thể xác với hắn, làm hắn thấy hơi luyến tiếc cùng thương xót, mà cô còn bị vị hôn thê của hắn làm tổn thương.
Lần trước nếu cô chết, hắn nhất định sẽ đi tìm Trang Diệc Tình tính sổ.
Nhưng lần này, hắn cứ có một cảm giác vô hình, rằng hắn cũng là hung thủ góp phần tạo dựng tất cả mọi chuyện, nếu cô có chết… Hắn không dám nghĩ nữa, chỉ biết từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi đến vậy.
Hành lang yên tĩnh chết chóc, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật xa xa vẫn đóng chặt, Lăng Kiến Vi cuối cùng vẫn không chịu nổi, lại nhũn chân ngồi xuống trên ghế.
Hắn cũng không biết bản thân làm sao mà vượt qua được mấy giờ vừa rồi nữa.
Từ khi nghe vệ sĩ gọi điện nói rằng Triệu Ngu gặp chuyện, đến khi hắn ngây ngốc đuổi tới bệnh viện, lại cứng đờ đứng ngoài hành lang, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm vào khu cấp cứu, rõ ràng chỉ vài giờ ngắn ngủi, nhưng hắn lại cảm thấy dài hơn cả 24 năm cuộc đời của mình, mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều là sự giày vò không thể chịu nổi.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện rồi cứ thế rời khỏi thế gian này thì sao? Hắn nên làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên hắn hối hận đến thế, tại sao lúc trước mình lại nhu nhược đến thế, tại sao lúc trước mình phải băn khoăn cái gọi là tình nghĩa, là đạo đức như thế để làm gì?
Nếu lúc đó hắn thật sự có thể cướp cô từ tay Trang Diệp, thì biết đâu cô đã không phải chịu nhiều đau khổ đến thế ở hiện tại?
Trong bóng đêm lạnh băng, Triệu Ngu cảm giác như có người đang gọi tên mình.
Nhưng không phải là Triệu Ngu, mà là Đường Hi.
Giống như… Trong hành lang đẫm máu, có tiếng mẹ đang gọi cô, còn có Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn cả người đầy máu nhìn cô cười, mọi người đều đang hỏi cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Triệu Ngu cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ lại vài âm thanh đứt quãng.
“Nhà chúng ta có cũ đâu, sao phải sửa ạ?”
“Con cũng có bạn trai rồi, năm nay còn tốt nghiệp nữa chứ, đến khi con đưa bạn trai về thì chẳng nhẽ lại để họ thấy cái nhà tồi tàn này?”
Đây là giọng mẹ cô.
Cô nhớ lại, cô vẫn luôn giấu người nhà hẹn hò với Trang Diệp, nhưng học kỳ I năm tư Đại học thì bị mẹ cô phát hiện, nhưng cô vẫn không dám nói cho mẹ gia cảnh thật sự của Trang Diệp.
Mẹ cô một mặt thì mắng cô dám dấu mẹ, một mặt lại gấp gáp tìm người tới sửa nhà, bà nói: “Mẹ không thể để con gái mẹ mất mặt được, cũng không thể để con rể tương lai coi thường nhà mình.”
Cho nên đoạn thời gian kia, ban ngày luôn có công nhân đến sơn sửa nhà cửa, hành lang bị chất đủ loại vật liệu gỗ đá. Rõ ràng tất cả những thứ đó đều được chuẩn bị vì Trang Diệp, nhưng cuối cùng, nó lại thành hung khí cho chính chị gái của Trang Diệp giết người.
Mọi hình ảnh đều rất mơ hồ, Triệu Ngu căn bản không thể nhớ nổi khi đó đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết bụng mình đau đớn kịch liệt, cô chỉ biết khi cô cố gắng bò dậy, mẹ và Tiểu Cẩn đã bị va phải mấy vật liệu kia, dưới đầu hai người đều đầy máu.
Cô thậm chí cũng không rõ, là trong thời khắc mấu chốt cô được mẹ và Tiểu Cẩn bảo vệ, mới khiến cô đụng vào thân thể bọn họ? Hay do chính ông trời đã an bài mọi thứ tàn nhẫn như thế, để cô phải sống rồi trơ mắt nhìn người thân bên cạnh mình nhắm mắt?
Cô rõ đã cầu cứu, vì sao người phụ nữ cao cao tại thượng ki alại không làm gì? Vì sao ánh mắt cô ta lại tàn nhẫn đến thế?
Hình như có cái gì đó đang di chuyển sột soạt trên người cô, là dao giải phẫu sao?
Loại cảm giác vô cùng quen thuộc này làm Triệu Ngu bỗng thấy hốt hoảng, cô không phân biệt nổi có phải cô vẫn đang nằm trên bàn mổ từ 4 năm trước nữa hay không.
Khi đó, xung quanh cô cũng rất lạnh… rất lạnh… lạnh đến mức khiến cô muốn đi theo mẹ và Tiểu Cẩn, nhưng cô lại không cam lòng, không cam lòng việc ả hung thủ cao cao tại thượng kia vẫn sống nhởn nhơ như thế.
Cô cũng vô cùng sợ hãi, cô sợ mẹ và Tiểu Cẩn sẽ chất vấn cô, trách cứ cô, cô sợ cô cứ chết như vậy thì hung thủ chân chính vẫn sẽ ung dung sống ngoài vòng pháp luật.
Lần đó, cô đã muốn chết, nhưng lại không dám chết.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Trang Diệc Tình đã bị trừng phạt, vậy cũng nên đến lượt cô, cô mới là đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này.
Là cô kiên trì ở bên Trang Diệp nên tai họa mới có thể nảy mầm, là cô liều mạng giãy giụa nên mẹ và Tiểu Cẩn mới tranh chấp với những người đó, nếu lúc ấy cô ngoan ngoãn đi cùng Trang Diệc Tình, thì những chuyện sau này sao có thể phát sinh ra nữa?
Trang Diệc Tình chỉ nói muốn đưa cô đi phá thai mà thôi, sao cô phải sợ chứ? Sao cô lại muốn cự tuyệt chứ? Cho dù Trang Diệc Tình muốn tính mạng cô, thì cứ để cô ta lấy, sao phải cự tuyệt làm gì?
“Hi Hi, Hi Hi…”
Giọng mẹ cô và Tiểu Cẩn vẫn vang vọng không ngừng bên tai, Triệu Ngu trong bóng đêm nở một nụ cười, cô chậm rãi mở hai tay ra, đi dần về phía đó.
Tất cả đều đã kết thúc, hiện tại, hẳn là cô có thể đi gặp họ rồi.