Phần 190
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trên hàng gạch men trước một cửa hàng nhỏ, người đàn ông quay đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, ánh mắt chợt dừng lại ở biển số nhà dính đầy tro bụi.
Bên cạnh là một cửa hàng đồ gia dụng, một thằng bé chừng 6 – 7 tuổi cầm một cái bát đi ra ngoài, thấy xe dừng cách mình không xa, bèn quay đầu lại cao giọng nói: “Anh, xe có cái cánh nhỏ kia* là xe gì vậy?”
(*: Logo xe có 2 cánh nhỏ, có rất nhiều dòng xe có logo kiểu này, Nhưng xe sang thì chắc là Bentley hoặc Rolls Royce)
Người bên trong có lẽ đang bận ăn cơm nên không để ý tới thằng bé, thằng bé…
Tự mình đi tới chỗ xe, nhưng nó còn chưa tới gần, cửa xe đã mạnh mẽ mở ra, khiến thằng bé sợ tới mức lùi về sau mấy bước.
Người đàn ông mặc tây trang giày da bước xuống xe, vóc dáng cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào, thằng bé nhìn mấy lần rồi lặng lẽ quay về cửa hàng nhà mình.
Nhìn chằm chằm biển số nhà trong chốc lát, Hứa Thừa Ngôn ngẩng đầu, quan sát kỹ tầng ba cửa hàng đã lâu không có người ở.
Vốn là đi tới thành phố bên cạnh để xử lý chút chuyện, hắn cũng không biết tại sao lại bảo tài xế lái tới đây nữa.
Thằng bé nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, càng nhìn càng thấy người này kỳ lạ, bèn đánh bạo nói: “Anh nè, nhà này không có ai, có phải anh tìm nhầm rồi không?”
Hứa Thừa Ngôn cười, lắc lắc đầu.
Thấy hắn cười lên rất đẹp mắt, thằng bé lập tức hết sợ, vài bước đã chạy nhanh tới chỗ hắn nói: “Em nghe mẹ nói, mọi người trong nhà này đều chết cả rồi, dù sao trước nay em cũng chưa từng thấy nhà này có người, nhất định anh tìm nhầm rồi.”
Hứa Thừa Ngôn cười xoa đầu thằng bé: “Mẹ em còn nói gì nữa không?”
Thằng bé thấp giọng nói: “Mẹ em nói buổi tối không được chạy tới chỗ đó chơi, anh em nói bên trong có quỷ, rất nhiều nữ quỷ, vừa đến tối là có thể nghe được tiếng quỷ gào khóc, anh ấy còn nói chỗ này có một con quỷ nhỏ, đó là lệ quỷ, chuyên môn bám vào trẻ con để đầu thai.”
Lời trẻ con nói không cần để ý, nhưng Hứa Thừa Ngôn nghe lại thấy kỳ lạ, không phải là nỗi sợ ma quỷ bóng gió như thằng bé, mà là một loại áp lực, cùng cảm giác khác thường không thể nói rõ.
“Lão Nhị, mày có ăn cơm hay không?” Một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ đi từ bên trong ra, nhìn thấy xe Hứa Thừa Ngôn dừng lại bên đường cũng hơi bất ngờ, giọng nói cũng hòa hoãn lại, hỏi: “Anh có việc gì không?”
Hứa Thừa Ngôn lắc đầu: “Không có chuyện gì, tôi… Trùng hợp đi ngang qua đây.”
“Tôi còn tưởng rằng anh nhìn trúng căn nhà này.” Người đàn ông chỉ cửa hàng bên cạnh nhà mình, “Anh muốn mua cái nhà này sao, tôi nghe nói chủ nhà muốn bán đi, đất nhà đó là đất hung, không may mắn nên mãi chẳng ai mua.”
Hứa Thừa Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn bức màn cửa sổ trên tầng, đang xoay người đang định rời đi, lại nghe tiếng của người đàn ông kia truyền tới: “Tí tuổi mà không biết xấu hổ, chơi bời lêu lổng rồi to bụng, đã chết còn để bị người ta cười cho…”
Câu nói kế tiếp hắn không thể nói được nữa, bởi vì người trẻ tuổi mà hắn cho rằng rất lịch thiệp kia đột nhiên xông tới đấm cho hắn một cú.
Thằng bé kinh ngạc hét ầm lên, người đàn ông kia cũng bị đánh sững sờ mất mấy giây, chờ hắn phản ứng lại muốn đánh trả, thì một người đàn ông to lớn đã nhanh chóng xuống xe, ghi chặt tay hắn lại.
Thằng bé sợ tới mức chạy vội về, vừa chạy vừa gọi người, người đàn ông trung niên phẫn nộ trừng trừng nhìn Hứa Thừa Ngôn: “Mày bị điên à?”
Hứa Thừa Ngôn lấy khăn giấy trên xe lau tay, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Giữ mồm miệng sạch sẽ vào.”
Chờ tài xế xử lý xong tranh cãi trở về ghế lái, mới phát hiện Hứa Thừa Ngôn vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm cánh cửa cuốn đóng chặt đến xuất thần.
Trước nay hắn chưa từng thấy ông chủ mình tức giận đến vậy, không khỏi thấy lo lắng: “Hứa tổng, ngài không sao chứ?”
Hứa Thừa Ngôn không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài căn nhà đã tàn tạ.
Rõ ràng cửa phòng đóng chặt, mà hắn lại có thể cảm thấy ánh mắt nhìn xuyên được qua lớp tường dày, nhìn thấy hàng lang bị máu tươi nhiễm đỏ, cũng thấy cả gương mặt tuyệt vọng của Triệu Ngu, nghe thấy tiếng cô kêu khóc đến tê tâm phế liệt.
Rõ ràng là lái xe có mở cửa sổ, nhưng hắn lại cảm thấy ngột ngạt đến hít thở không thông.
“Hứa tổng?”
Hứa Thừa Ngôn hoàn hồn, chậm rãi kéo cửa sổ lên: “Đi thôi.”
Tài xế khởi động xe, điện thoại Hứa Thừa Ngôn đồng thời cũng vang lên, tinh thần hắn vốn không yên, điện thoại biểu hiện đã nhận cũng không để ý, đến khi đầu dây bên kia có tiếng nói: “Thưa ngài.”
“Hứa tổng, Triệu tiểu thư xảy ra chuyện rồi.”
Huyệt thái dương đột nhiên nhói lên, Hứa Thừa Ngôn ngẩn người, run giọng hỏi: “Triệu… Triệu tiểu thư nào?”
“Chính là người mà ngài bảo tôi âm thầm bảo vệ, Triệu tiểu thư Triệu Ngu, tôi vẫn luôn canh chừng dưới nhà cô ấy, vừa rồi tôi thấy Tiết tổng Hoa Xán ôm cô ấy chạy xuống dưới, cô ấy… đã cắt cổ tay tự sát.”
Tiếng coi bên ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, không ngừng có gió thổi vào, nhưng Hứa Thừa Ngôn lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đột nhiên không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.