Phần 183
Người của Trang gia, trừ bỏ Trang Đồng tuổi còn nhỏ, tất cả đều đang ở công ty, bao gồm cả Trang Như Vân vốn nên bị Trang Diệc Tình phái người đưa đi nước ngoài từ trước.
Mà sau khi những người này biết chuyện rồi đưa ra lựa chọn gì, cũng là chẳng hề niệm tình thân.
Đóng cửa phòng nghỉ, ngăn lại âm thanh cãi cọ bên trong, cả thể xác và tinh thần Trang Chấn đều mệt mỏi trở lại phòng họp, vô lực nhìn Triệu Ngu: “Triệu tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
“Không thể. Tôi với ông chẳng có gì để nói hết.”
Trang Chấn không ngờ cô sẽ từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Triệu Ngu cười rộ lên: “Ông biết không? Khi xem phim, tôi ghét nhất là cốt truyện tẩy trắng cho vai ác, làm một đống việc xấu, xong rồi lại nói cho tôi biết cô ta có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu khổ sở? Ngại quá, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết cô ta nợ tôi ba mạng người. Hơn nữa, người không có tư cách vì cô ta cầu xin nhất, cũng chính là ông. Bởi vì tất cả ngọn nguồn mọi chuyện là do ông, là một tay ông tạo ra bi kịch của mọi người trong Trang gia, là ông không tự biết chịu trách nhiệm. Ông không xứng làm một người cha, mà hiện tại, lại càng không có tư cách để cầu xin cho cô ta.”
Lần đầu tiên bị một cô gái trẻ tuổi dùng ngôn từ sắc bén chỉ trích thẳng vào mặt như thế, Trang Chấn ngẩn ra, rồi lại đột nhiên cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Đúng là tôi… Không xứng…”
Trang Diệp vẫn luôn an tĩnh ngồi một góc, nghe xong câu này lại bỗng ngẩng đầu nhìn ông ta, lại đưa mắt nhìn sang Triệu Ngu, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt, tiếp tục yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
Triệu Ngu phát hiện trạng thái của hắn không thích hợp, trên thực tế, từ khi bọn họ bắt đầu gặp lại trạng thái của hắn đã không bình thường, vốn là người phải tiếp nhận điều trị tâm lý, lại đột nhiên gặp phải cú sốc lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết hắn đau khổ thế nào. Thế nhưng, cô có thể làm gì nữa?
Thương Lục nắm chặt lấy tay Triệu Ngu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ung dung nói: “Trang đổng đã suy nghĩ đến đâu rồi? Nếu ngài đã suy nghĩ kỹ, bước tiếp theo chúng ta có thể chuẩn bị đại hội cổ đông luôn.”
Trang Chấn nhìn mắt sắc mặt tái nhợt của Trang Diệc Tình, cũng không lên tiếng.
Triệu Ngu cũng dời mắt nhìn sang Trang Diệc Tình: “Không muốn rời khỏi Lan Tỉ, rời khỏi Trang gia? Tốt thôi, tôi cho cô thêm một lựa chọn.”
Triệu Ngu vươn tay, chỉ về phía thang máy: “Nhảy xuống từ cầu thang bên kia, nếu cô chết, ân oán giữa chúng ta coi như kết thúc, nếu cô còn sống, vậy thì thuận tiện đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, sau đó để tôi giam cầm cô ba năm, để tôi tùy ý sai bảo, thế nào?”
Trang Diệc Tình lạnh lùng nhìn Triệu Ngu, không nói một câu.
Triệu Ngu cười nhạo: “Chỉ mới vậy mà đã không chịu nổi à? Chuyện cô gây ra cho tôi so với mấy chuyện này còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, hay là tôi cũng nên để cô trải nghiệm một chút, xem cảnh cha mẹ ruột chết ngay trước mắt mình là cảm giác thế nào không?”
Hai bờ vai căng cứng run rẩy, Trang Diệp nhắm mắt lại, gục đầu xuống tiếp tục chìm trong câm lặng.
Di động Thương Lục rung lên, hắn cúi đầu đọc tin nhắn, sau đó nhìn Trang Chấn mỉm cười: “Y Trình đã thu mua 4% cổ phiếu của Lan Tỉ, hơn nữa Hoa Xán, Nghệ Nguyên, Khoáng Thế Kỷ, còn có cả Kỷ Tùy cùng với…”
Khóe mắt hắn liếc nhìn sang Trang Diệp, hắn không nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: “Trang Chủ tịch muốn nhanh chóng lựa chọn hay không?”
Trang Chấn do dự thật lâu, nói: “Cho tôi thời gian một ngày để suy nghĩ.”
Lời này vừa ra, Trang Diệc Tình mặt không còn chút máu đột nhiên bật cười, Trang Diệp ngồi trong góc cũng bật cười, ngay cả Triệu Ngu cũng thấy quá buồn cười.
Thật ra, chuyện này đối với Trang gia thì đã tính là đường cùng cái gì? Cho dù cuối cùng thật sự bị buộc rời khỏi cấp quản lý của Lan Tỉ, trong tay người một nhà bọn họ cũng còn đầy cổ phần, có muốn rơi vào cảnh lầm than khốn cùng cũng không thể, nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng không muốn dứt khoát lưu loát đáp một câu “Chúng tôi là người một nhà đồng cam cộng khổ”.
Nhiều năm trước, Triệu Ngu đã từ miệng Trang Diệp biết được người cha này của hắn rất bạc tình, hiện giờ ông ta do dự như vậy, cô cũng chẳng thấy ngoài ý muốn chút nào, nhưng cô cũng biết, điều này đối với Trang Diệc Tình có thể xem như một đòn chí mạng.
Bởi vì như vậy cũng chẳng khác gì đã biểu thị, người cha ruột của cô ta rất có thể sẽ vì công ty mà vứt bỏ cô ta, giống như năm đó ông ta từng bỏ mặc vợ mình ở nhà, hái hoa ngắt bướm khắp nơi, sinh ra tới mấy đứa con riêng.
Ích kỷ, vô tình.
Nhìn lại vẻ tự giễu trên mặt Trang Diệc Tình, Triệu Ngu gật đầu nói: “Được, cho ông thời gian một ngày, hoặc là cả gia đình ông cùng rời khỏi Lan Tỉ, hoặc là đuổi Trang Diệc Tình đi, toàn bộ để Trang Chủ tịch quyết định.”
Thương Lục đứng dậy, ôm Triệu Ngu đi thẳng ra thang máy không hề quay đầu lại, thẳng đến khi đã xuống tầng hầm đỗ xe, chân Triệu Ngu mới mềm nhũng, được hắn kịp thời kéo vào trong lòng.
Cuộc báo thù này đã sớm trở thành chấp niệm của cô, mà khi tất cả mọi chuyện thật sự bắt đầu, cô lại đột nhiên có cảm giác mê mang bất lực, thậm chí có đôi khi còn hốt hoảng hốt cảm thấy, chẳng biết bản thân đang làm gì nữa.
“Em còn tưởng mình sẽ rất vui vẻ…”
“Anh hiểu.” Thương Lục ôm ghì lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai mảnh khảnh: “Em đừng nghĩ gì nữa, hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Bọn họ đều phải trải qua dục hỏa trùng sinh mới đi được tới hôm nay, làm sao còn có thể thật sự vui vẻ?
Mệt mỏi dựa vào lòng Thương Lục hồi lâu, sau khi ngồi dậy cô mới thấy, Trang Diệp không biết đã xuống đây từ lúc nào, chỉ yên lặng đứng ở cửa thang máy nhìn lại họ.
Dõi theo ánh mắt cô thấy được Trang Diệp, Thương Lục hỏi: “Muốn nói chuyện với cậu ta không?”
Triệu Ngu im lặng một hồi, lắc đầu: “Đi thôi.”
Yên lặng nhìn Thương Lục ôm Triệu Ngu đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe giúp cô, lại thật cẩn thận đỡ cô ngồi vào ghế phụ…
Thẳng đến khi chiếc xe đã rời đi, Trang Diệp mới lại xoay người mở cửa thang máy trở về.
Bóng hình chỉ như một cái xác vô hồn.