Phần 182
Hôm nay là ngày cuối hoàn thành vụ thu mua, Thương Lục mặc bộ âu phục cũ đi đến Lan Tỉ trước, bộ đồ này là Triệu Ngu mua cho hắn khi còn ở Mỹ, cà vạt cũng do cô tỉ mỉ lựa chọn vì hắn.
Trong phòng hội nghị, Trang Chấn ngồi đối diện Thương Lục, còn Trang Diệc Tình ngồi chéo ở một bên, nhìn lại người phụ nữ tuổi tác cũng chỉ tương đương với mình, trong lòng Thương Lục vẫn luôn cảm thấy phức tạp.
Nếu không phải vì cô ta, hắn sẽ không có cơ hội gặp được Triệu Ngu, nhưng nếu không do cô ta, Triệu Ngu cũng sẽ không phải trải qua nhiều đau khổ đến thế.
Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện chưa bao giờ gặp gỡ được người con gái tên Triệu Ngu, hắn tình nguyện để cô mãi chỉ là một Đường Hi vô lo vô nghĩ.
“Vất vả đã lâu, lát nữa liệu Thương tổng có muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không?” Nói lời này, là Hàn Xương Minh chủ tịch kiêm tổng giám đốc Lan Tỉ.
Thương Lục lịch sự cười: “Được thôi, nhưng tôi đã hẹn phu nhân nhà mình cùng đi ăn, không biết các vị có ngại không nếu cô ấy cùng dùng bữa với chúng ta không?”
Mọi người đều biết hắn đã đính hôn, tất nhiên cũng cho rằng người hắn nói là chỉ vị Trịnh tiểu thư kia, Trang Diệc Tình cũng cười nói: “Đương nhiên không ngại, tôi cùng Trịnh tổng cũng là chỗ quen biết cũ, lần này có thể hợp tác cùng Khoáng Thế Kỷ, ít nhiều cũng là nhờ cô ấy giúp đỡ, tôi hẳn là nên gặp mặt cảm ơn mới phải.”
Thương Lục quay đầu nhìn thư ký, nói: “Đi mời cô ấy lên đây, cô ấy cùng Trang tổng đúng là chỗ quen biết, chắc là sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Đàm Duệ nghe lệnh, rời phòng họp đi xuống bãi đỗ dưới tầng hầm.
Nghe được tiếng mở cửa cùng âm thanh lộc cộc của giày cao gót, Trang Diệc Tình mỉm cười ngẩng đầu chuẩn bị chào hỏi, nhưng mà khi thấy rõ người đi phía sau, trong nháy mắt mặt mũi lại xám như tro tàn.
Triệu Ngu cũng đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng khi chân chính chạm mặt cùng Trang Diệc Tình.
Có thể, sẽ bởi vì nhìn thấy cô ta quá sợ hãi mà cực kỳ hưng phấn, cũng có thể, cô sẽ giống như lúc trước khi ở cửa hàng áo cưới, bởi vì bị cô ta gợi lên quá nhiều ký ức ác mộng mà không thể chịu nổi.
Nhưng sự thật đến thời khắc này, cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
Người đàn bà này, khuôn mặt mà Triệu Ngu đã khắc sâu vào tận xương tủy này, từng hiện lên vô số lần trước mắt cô, cho dù là khi tỉnh táo, hay là đang trong giấc mộng.
Cô không chỉ một lần muốn xông lên hung hăng tát cô ta thật mạnh, muốn từng dao từng dao xẻo thịt moi tim Trang Diệc Tình ra, không chỉ vậy, cô còn muốn nguyền rủa, muốn vũ nhục cô ta bằng mọi ngôn từ độc ác nhất trên đời…
Nhưng mà tất cả những xúc động đó, vào thời điểm chân chính gặp mặt, đều tự nhiên biến mất.
Bởi vì làm như vậy cũng chỉ là thứ phát tiết ngắn ngủi mà thôi, so với những tổn thương mà người đàn bà này gây ra cho cô, còn lâu mới đủ.
Tra tấn về mặt tinh thần, so với sự tra tấn trên thân thể mới vĩnh viễn làm người ta khó có thể chịu đựng.
Triệu Ngu biết rõ Trang Diệc Tình để ý nhất là thứ gì, chỉ cần hủy đi thứ cô ta để ý nhất từng cái từng cái một, mới có thể làm cô ta cảm nhận được nỗi thống khổ mà năm đó Đường Hi phải trải qua.
Thương Lục lo lắng cô sẽ không chịu nổi, bèn vươn tay ôm lấy eo Triệu Ngu, tiện thể để trọng tâm của cô dựa vào trên người hắn, nhưng mà cô lại chỉ nhìn chăm chú vào Trang Diệc Tình, khẽ mỉm cười: “Chị, cuối cùng cũng gặp lại nhau.”
“Chị”, là xưng hô mà bốn năm trước khi cô cùng Trang Diệc Tình lần đầu gặp mặt, Trang Diệc Tình đã mỉm cười nói cô cứ gọi như thế.
Khi đó Trang Diệc Tình – người vừa gõ vang cửa nhà cô, mới thật ôn nhu thấu hiểu lòng người làm sao, cô ta nói với cô rằng: “Nếu em là bạn gái của Trang Diệp, vậy cứ gọi chị là chị như nó là được.”
Đáng tiếc, vừa nói được mấy câu, người chị đoan trang thanh lịch này đã hiện hình là một ác ma đáng sợ.
Trang Chấn chưa bao giờ gặp Triệu Ngu, cũng không biết thân phận của cô, nhưng dường như ông ta đã đoán được điều gì từ phản ứng bất thường của Trang Diệc Tình, nhưng lại vẫn không hiểu nổi nhìn về phía Thương Lục: “Vị này là…”
Thương Lục nói: “Phu nhân của tôi, Triệu Ngu, cô ấy còn có một cái tên khác, là Đường Hi.”
Trang Chấn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Triệu Ngu đến vài giây, rồi lại đột ngột nhìn sang Thương Lục: “Thương tổng làm như vậy…”
“Hoàn toàn hợp pháp.” Thương Lục mỉm cười, “Trang đổng yên tâm, thỏa thuận mà tôi đã ký với Lan Tỉ vẫn được đảm bảo đầy đủ, vì tôi đã hứa sẽ không giải thể công ty, cũng không sa thải các cấp quản lý, đương nhiên sẽ không vi phạm hợp đồng. Chứ nếu không, Lan Tỉ luôn có thể dựa vào hợp đồng đã ký với Khoáng Thế Kỷ mà kiện ra tòa, chẳng qua…”
Nói đến đây, hắn lại tỏ vẻ áy náy: “Thân là một cổ đông, tôi cũng có đủ tư cách để từ bỏ quyền nắm cổ phần, điểm này ngài không có quyền ngăn cản. Mà các chuyện bên ngoài hợp đồng, bất kể tôi muốn làm gì ngài cũng không thể ngăn cản. Đương nhiên, còn có việc quan trọng hơn, cứ cho là vi phạm thì tôi cũng không để bụng, vì dù sao hiện tại công ty của tôi, sẽ do phu nhân tôi định đoạt.”
Trang Chấn tuyệt vọng nhắm mắt, suy sụp ngồi trở lại sofa, Hàn Xương Minh châm chọc nói: “Hóa ra Khoáng Thế Kỷ cũng chỉ là một công ty bất tín bất nghĩa, chúng tôi đã nhìn lầm người rồi.”
Thương Lục trầm thấp cười: “Hàn tổng giờ còn giảng đạo nghĩa với tôi, việc này cũng hơi buồn cười đấy, không bằng ngài thử hỏi vị Trang tổng này trước, xem Trang gia bọn họ có chút đạo đức nào hay không?”
Trang Diệc Tình đã mặt cắt không còn một giọt máu nhìn chằm chằm Triệu Ngu thật lâu, cuối cùng cô ta cũng chậm rãi mở miệng: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì, cô còn không biết sao?” Triệu Ngu lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi muốn cô phải đền mạng.”
Trang Diệc Tình nghiến chặt răng, nhưng không nói lời nào.
Triệu Ngu chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện với Trang Chấn: “Tình huống hiện tại, tôi tin Trang chủ tịch cũng đã rõ ràng, vốn điều lệ của Lan Tỉ phần lớn đều đã ở trong tay tôi, bất kể là từ Hoa Xán, Khoáng Thế Kỷ, hay Nghệ Nguyên, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể đề nghị triệu tập cuộc họp cổ đông, thậm chí còn có thể tự mình chủ trì cuộc họp. Trang chủ tịch hẳn cũng có thể đoán được, cuộc họp này sẽ có kết quả gì chứ.”
Trang Chấn thở dài một tiếng: “Cô muốn làm gì, nói thẳng đi.”
“Rất đơn giản, tôi cho Trang gia một cơ hội lựa chọn, hoặc là, tất cả mọi người trong Trang gia rời khỏi Lan Tỉ, hoặc là, đuổi Trang Diệc Tình ra khỏi Lan Tỉ và Trang gia, ông tiếp tục giữ chức Chủ tịch của ông.”
Trang Chấn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, còn Trang Diệc Tình lại oán hận mà nhìn cô chằm chằm: “Cô đừng có mơ.”
“Tôi có nằm mơ hay không, cứ gọi Trang gia mấy người đến tiến hành một cuộc họp, chẳng phải sẽ biết ngay sao? Xem xem bọn họ là muốn bảo vệ cô, hay là muốn bảo vệ chính mình nào?”
Khuôn mặt Triệu Ngu tràn đầy mỉa mai nhìn cô ta: “Cũng vừa hay để cô có dịp nhìn rõ, loại người không thèm để ý đến mạng sống của người khác như cô, thì có được người ta để mắt đến chút nào hay không.”
Lựa chọn như vậy, căn bản không cần người Trang gia phải chọn, đáp án đã rất rõ ràng. Chưa kể đến chuyện gia đình này đã sớm lục đục đấu đá nhau suốt thời gian dài, thì ngay cả một gia đình hòa thuận bình thường, đến lúc đại nạn lâm đầu cũng chưa chắc trên dưới đã một lòng với nhau.
Trang Diệc Tình cười lạnh: “Cái nhà này còn chưa tới lượt bọn họ làm chủ.”
Lời này không giống như để nói với Triệu Ngu, ngược lại càng giống như là nói với Trang Chấn.
Trang Chấn trầm mặc đã lâu, sau đó nói: “Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
Thương Lục cười: “Xin lỗi Trang đổng, tôi không chuẩn bị cho các ông quá nhiều thời gian.”
Tiền tổng ngồi trong góc lập tức đứng bật dậy: “Mấy người đừng có ép người quá đáng! Có cổ quyền thì đã thế nào? Đừng tưởng rằng Lan Tỉ có thể để mặc cho các người xâu xé.”
Thương Lục nhàn nhạt mà “À” một tiếng: “Tôi quên mất, chúng tôi còn chưa thể vào Ban lãnh đạo, nhưng căn cứ theo điều lệ của công ty…”
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Trang Diệp mặt mũi tiều tụy chậm rãi đi đến: “Điều 98 nội quy công ty có quy định, người được đề cử vào chức lãnh đạo phải nằm trong danh sách ứng cử được ban lãnh đạo đề bạt trước đó, hoặc người đó phải liên tục thực hiện giao dịch trong vòng 180 ngày, hoặc là người đó đạt được hơn 3% tổng số quyền biểu quyết tán thành từ các vị cổ đông, bất kể trong tay mọi người có nắm bao nhiêu cổ phần, hiện tại cũng không có tư cách đề cử ứng viên cho Hội đồng quản trị, Hội đồng quản trị vẫn sẽ nằm dưới sự kiểm soát của Lan Tỉ.”
Cúi mắt nhìn Triệu Ngu ngồi trên sofa, Trang Diệp lại tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi có quyền đề cử.”
Dứt lời, hắn đi thẳng đến trước mặt Trang Chấn: “Dựa vào thân phận là một cổ đông của Lan Tỉ, tôi có quyền đề cử một giám đốc lâm thời, chờ đại hội cổ đông lần sau chọn ra giám đốc mới, có hội đồng quản trị mới… Còn có thể bãi nhiệm cả cái chức chủ tịch này của ông.”
Trải qua chuyện cắt bỏ ống dẫn tinh lần trước, bất kể Trang Diệp có làm ra chuyện gì, Trang Chấn cùng Trang Diệc Tình đều sẽ không ngạc nhiên nữa, nhưng hắn thật sự dám đứng về phía đối lập với Trang gia, mỗi một câu mỗi một chữ hắn nói, đều là đòn đánh hung hăng vào lòng bọn họ.
Vốn dĩ bọn họ vẫn còn quyền kiểm soát Hội đồng quản trị, vẫn còn thời gian để đối phó với kẻ thù, nhưng hôm nay Trang Diệp hành động như vậy, căn bản chính là muốn cho toàn bộ Trang gia đều không còn đường phản kháng.
Trang Chấn tức giận đến nỗi môi lắp bắp run rẩy, Trang Diệc Tình tuyệt vọng nhìn Trang Diệp: “Em thật sự phải tàn nhẫn đến thế sao?”
Trang Diệp nhìn lại cô ta chằm chằm: “Người tàn nhẫn với Hi Hi trước không phải là chị sao? Chị gái?”