Phần 16
Sự việc xảy ra ở công ty, Triệu Ngu không hề chủ động đề cập với Tiết Tử Ngang.
Nhưng trong lòng cô tự biết, hắn cũng sẽ nhanh chóng biết được từ các nguồn khác mà thôi.
Quả nhiên, cô vừa tan làm không bao lâu, Tiết Tử Ngang đã lao tới chung cư của cô, vừa vào cửa đã kéo tay cô ra nhìn, hỏi: “Có đau không?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Thật ra chỉ trầy da chút thôi.”
“Chỉ trầy da? Tôi đã xem camera rồi, cả tay đều bị mảnh vỡ đâm, còn chảy nhiều máu như vậy.” Tiết Tử Ngang nhăn mày, sắc mặt cũng không hề dễ chịu, “Có phải khâu mũi nào không?”
Triệu Ngu tiếp tục lắc đầu: “Mảnh sứ của ly cà phê cũng không sắc lắm, miệng vết thương cũng không sâu, không cần khâu, chỉ cần khử trùng rồi bôi thuốc là được rồi.”
“Sao em cứ không làm tôi bớt lo được thế? Tôi mới rời đi một buổi chiều mà đã làm bản thân thành như vậy rồi?”
Lời nói nghe như trách cứ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự cưng chiều.
Triệu Ngu cũng thuận thế ôm lấy hắn, an tĩnh tựa đầu trên vai hắn.
Tiết Tử Ngang duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ vỗ về trên vai cô: “Còn chưa ăn cơm nữa? Để tôi gọi người đưa cơm đến.”
Bữa tối hắn đặt cực kỳ phong phú, nói là muốn để Triệu Ngu bồi bổ cho chóng khỏe, tay phải cô bị băng bó nên cũng không tiện dùng đũa, hắn liền tự mình đút cho cô ăn từng miếng từng miếng một.
Triệu Ngu vừa ăn vừa cúi gằm đầu né tránh tầm mắt của hắn, còn len lén mỉm cười, hắn nhìn thấy, cũng không nhịn được mà cười theo: “Em cười gì mà vui vậy?”
“Đâu có đâu.” Triệu Ngu nghiêm trang ngồi thẳng người lại, ngoan ngoãn chờ hắn đút cơm, nhưng chưa được bao lâu, khóe môi đã lại lặng lẽ giương lên.
Hắn cũng mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Chú của tôi đã cho em nghỉ ngơi một tháng, cứ ở nhà dưỡng thương cho khỏi hẳn.”
Triệu Ngu không khỏi kinh ngạc: “Vết thương của em thật sự không nặng đâu, không cần phải nghỉ lâu như vậy.”
Cô chỉ bị thương trong lòng bàn tay, ngón tay vẫn có thể hoạt động, dù không nghỉ mà tiếp tục đi làm thì cũng không thành vấn đề, không ngờ Tiết Trạm lại chủ động cho cô nghỉ lâu đến vậy.
Chẳng lẽ vì chuyện cô bị thương, ít nhiều có liên quan đến Tiết Trạm?
“Cho em nghỉ có lương mà còn không tốt à? Đã bảo em nghỉ một tháng thì em cứ nghỉ một tháng đi.”
Tiết Tử Ngang đút cho cô một thìa canh, “Chú tôi còn cố ý phóng đại về thương tích của em, để chuyện này bị truyền khắp trong công ty, lại thêm mắm dặm muối trước mặt ông nội tôi, nói sự việc này cực kỳ nghiêm trong, tay em suýt thì tàn phế. Hơn nữa, chú ấy còn nói vị đại tiểu thư kia quá điêu ngoa tùy hứng, chạy cả tới công ty làm xằng làm bậy quấy rầy công việc của hắn, còn không xem nhân viên trong công ty ra gì. Ông nội vừa nghe đã cảm thấy đứa con dâu mà ông coi trọng hóa ra cũng không tốt như mình tưởng, thế là cũng không ép chú phải qua lại với vị đại tiểu thư kia nữa.”
Triệu Ngu cười gượng, vị Tiết phó chủ tịch kia đúng là biết cách tận dụng thời cơ*.
Tiết Tử Ngang cười nói: “Người chú này của tôi ấy à, từ trước đến nay đều không sợ trời không sợ đất, ông nội nói gì chú cũng chẳng thèm nghe, đám đàn bà tìm đến đều bị hắn vô tình đuổi ra ngoài. Nhưng hiện tại, ông nội tôi phải làm phẫu thuật động mạch vành**, hở chút lại lên cơn đau tim dọa chú, thế là chú ấy chẳng còn dám chống đối ông nội lấy nửa điểm nữa.”
“Cho nên em chỉ có thể ở nhà dưỡng thương một tháng, phối hợp diễn cho xong màn này với Tiết phó chủ tịch?” Triệu Ngu như có điều suy nghĩ nhìn Tiết Tử Ngang: “Vậy… Nhẽ chủ tịch không ép anh phải đi quen cô nào rồi kết hôn sao?”
“Anh mới bao nhiêu tuổi chứ, kết cái gì mà hôn?” Tiết Tử Ngang lại đắc ý nhướng mày với cô, “Tôi có tuyệt chiêu này để đối phó với ông nội.”
“Tuyệt chiêu gì?”
“Ôm ảnh ba tôi vừa khóc vừa lạy, chiêu này tôi đã dùng cả 15 năm, trăm lần trăm trúng, bất kể tôi muốn làm gì, ông nội cũng đều sẽ đáp ứng.”
Triệu Ngu có chút đau lòng nhìn hắn: “Ba anh qua đời năm anh mới 10 tuổi sao?”
Tiết Tử Ngang gật đầu, vẻ mặt không sao cả: “Tôi đã sớm không còn nhớ mặt mũi ông ấy thế nào rồi, dù sao thì nhìn ảnh chụp cũng không đẹp trai bằng tôi.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi Triệu Ngu: “Còn cha em thì sao? Mới chỉ nghe em kể về mẹ mình, chứ chưa thấy em nhắc tới người thân nào khác.”
Triệu Ngu cũng không nói gì, chỉ khẽ cười: “Không biết nữa, từ lúc sinh ra em đã chưa từng gặp ông ta, mẹ em cũng luôn bị ông ta đánh đập, lúc mang thai em còn phải chạy khỏi quê hương, một thân một mình nuôi em khôn lớn, dù sao lúc trước bọn họ cũng chưa kết hôn, thế nên cứ coi như… Không có một người như vậy đi.”
Cơm nước xong xuôi, bọn họ hiếm khi có được khoảng thời gian không chỉ làm tình như mọi ngày, mà ngồi tâm sự cùng nhau, nói về sở thích linh tinh, chờ đến khi cả hai đều đã mệt nhọc, lại cầm tay nhau đi rửa mặt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tay Triệu Ngu bị thương nên không tiện dính nước, thế nên vẫn là Tiết Tử Ngang giúp cô tắm rửa, có điều chung quy vẫn không thể nhịn được, hắn bèn đè cô lên bồn rửa mặt hung hăng làm một lần, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà tắm rửa lại cho cô sạch sẽ một lần nữa.
Thấy hắn cầm quần lót cô vừa thay xong định ném vào thùng rác, Triệu Ngu vội vàng ngăn lại: “Anh làm gì vậy? Đây là quần em mới mua, mới mặc lần đầu đấy.”
“Em đã không thể đụng vào nước, không giặt được thì giữ lại làm gì? Cứ ném đi, tôi mua cho em cái mới.”
“Mua mới không phải cũng cần giặt rồi mới mặc sao? Đừng ném, mấy hôm nữa em lành rồi lại giặt.”
Tiết Tử Ngang cầm lấy nội y cẩn thận quan sát: “Thứ này có thể dùng máy giặt giặt không?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Không được đâu, để em mua cái chuyên dụng giặt nội y sau vậy.”
Vừa nói cô cũng vừa mở điện thoại lên mạng search thử, chờ đến khi chốt xong đơn rồi ngẩng đầu lên, đã lại phát hiện Tiết Tử Ngang đã lấy tay giúp cô giặt đồ lót, chỉ là động tác thật sự quá vụng về đến không nỡ nhìn thẳng, đoán chừng vị đại thiếu gia này từ nhỏ đến lớn còn chưa từng phải động tay giặt quần áo bao giờ.
Cô vội vàng chạy đến ngăn cản: “Anh không cần giặt giúp em đâu, có khi ngày mai là máy giặt được đưa đến rồi.”
Tiết Tử Ngang liếc cô một cái: “Đứng xa ra chút nào, đừng cản anh.”
Đã lui sang bên cạnh ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, Triệu Ngu lại đột nhiên tiến lên, ôm lấy hắn từ phía sau.
Động tác của Tiết Tử Ngang không khỏi dừng lại, hắn cũng không đẩy cô ra, chỉ lẳng lặng đứng yên như thế.
Triệu Ngu dán khuôn mặt lên tấm lưng để trần của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ: “Tiết Tử Ngang, cảm ơn anh.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại bỗng cười lên, lưu manh nói: “Vú em lớn quá, cọ anh cứng cả lên rồi.”
Triệu Ngu đưa tay đấm hắn, lại bị hắn bắt lấy, ôm cô ném lên giường trong phòng ngủ: “Làm xong lại giặt vậy.”
Tiết Tử Ngang mua không ít thuốc quý đắt tiền, còn cho bác sĩ tới kiểm tra miệng vết thương của Triệu Ngu, thế nên chỉ dưỡng thương chừng một tuần, tay cô đã không còn gì đáng ngại.
Nhưng nếu Tiết Trạm đã cho nghỉ, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách cho qua ngày đoạn tháng.
Vài ngày sau, Tiết Tử Ngang phải đi công tác ở nơi khác, Triệu Ngu trang điểm thật dày, rồi đi đến một quán bar.
Tóc giả, váy đỏ, môi đỏ, móng tay cũng đỏ, hơn nữa động tác hút thuốc còn rất thuần thục, người trong gương hiện tại quả thật khác một trời một vực với hình tượng lúc trước của cô.
Chậm rãi nhả ra vòng khói, cô mới vừa lấy son môi ra chuẩn bị tô lại, thì từ đằng sau, chợt có một người đàn ông thân hình cao ráo đi tới.
“Mỗi lần gặp lại, Triệu tiểu thư đúng là đều làm người khác phải ngạc nhiên.”
Triệu Ngu sửng sốt: “Lại là anh?”
Hứa Thừa Ngôn mặc một bộ đồ đơn giản phù hợp với chỗ như quán bar, trên tay nâng một ly cocktail màu lam, nhìn thì vẫn lịch sự văn nhã như cũ, nhưng ánh mắt đang nhìn cô nghiền ngẫm kia, lại không mấy phù hợp với khí chất nho nhã của hắn.
Triệu Ngu không thèm để ý hình tượng mà trợn trắng mắt lên: “Hứa tổng, lần này tôi đâu có trêu chọc anh.”
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn lại rơi xuống tay phải đang kẹp điếu thuốc của cô, nhìn thấy vết sẹo còn chưa khỏi hẳn trong lòng bàn tay, hắn nợ nụ cười: “Hai ngày trước tôi có đến Hoa Xán, cũng ngẫu nhiên được nghe về sự tích quang vinh của Triệu tiểu thư, một đóa bạch liên hoa nhỏ yếu đáng thương nhu nhược mà lại bị người ta ức hiếp, chậc, đúng là vừa nhìn đã thấy thương. Có điều nhìn lại bộ mặt lúc này của Triệu tiểu thư, hình như hình tượng bị hủy mất cả rồi.”
Triệu Ngu cũng mỉm cười phun ra khói thuốc: “Hứa tổng đây là ngẫu nhiên nghe được, hay là cố ý hỏi thăm? Không phải anh… nhớ mãi không quên tôi đấy chứ?”