Phần 152
Lúc Triệu Ngu tới công ty, trên bàn có đặt hai bình hoa, vừa nhìn đã biết là loại hoa đặc biệt quý hiếm.
Cô nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi: “Cái này của ai vậy?”
Hạ Nam hất cằm về phía văn phòng của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu quay đầu lại nhìn, cửa phòng đang đóng, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Có khác gì công tử phong lưu không, ngay cả chuyện đưa hoa thế này mà cũng làm.”
Vương Kỷ và Hạ Nam cũng nghe thấy, thừa dịp còn chưa tới thời gian vào làm, Hạ Nam nhanh chân chạy tới: “Chị quen biết vị đàn anh của Tần Ý thế nào vậy? Cô ấy kể người đàn anh như băng này thế nhưng tự nhiên lại tìm cô ấy xin số điện thoại của chị đó.”
Triệu Ngu cười, chọn một lời nói dối: “Có một lần chị tham gia hoạt động gặp thôi, chứ cũng không quen biết gì.”
“Nhưng người ta lại vừa gặp đã yêu chị thì sao?” Hạ Nam nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới Triệu Ngu một lần, tấm tắc khen: “Hâm mộ, à không, ghen tị quá đi. Lần trước Tần Ý nói vị học trưởng đó còn lâu mới thích cô ấy, bọn em còn không tin, hóa ra là người ta thích chị nha.”
Triệu Ngu không định nói tiếp đề tài này, cúi đầu nhìn hoa tươi trên bàn, hỏi: “Ai lại cắm hoa ở đây vậy? Chỗ này của tôi cũng đâu để được.”
Hạ Nam bĩu môi: “Sếp đưa cho chị, bọn em cũng đâu thể không nhận.”
Triệu Ngu bất đắc dĩ nói: “Để tôi đi vứt.”
Vừa dứt lời, cô đã lập tức nghe thấy Vương Kỷ ho khan, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết Tiết Tử Ngang đã đứng ở cửa văn phòng từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô: “Tôi có việc tìm em.”
Từ khi Tiết Tử Ngang tới đây, Triệu Ngu đã không vào văn phòng của hắn, lúc trước mặc kệ hắn có nói gì cô cũng không để ý, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn, cô cũng không tiện lạnh lùng cự tuyệt như trước nữa.
Cô vừa mới bước vào cửa, Tiết Tử Ngang đã đóng cửa lại, tay phải nắm lấy cần cổ cô, dùng sức kéo áo sơ mi xuống.
Nhìn dấu hôn như ẩn như hiện trước ngực cô, ánh mắt Tiết Tử Ngang tối sầm xuống: “Đây là do Kỷ Tùy làm?”
Triệu Ngu cười nhìn hắn: “Anh ấy là bạn trai của tôi, chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Tôi chưa đồng ý chia tay với em.” Hắn giở thói vô lại: “Tôi vẫn là bạn trai của em.”
Triệu Ngu cố nén xúc động muốn trừng hắn một cái: “Tiết tổng…”
“Hoa tôi tặng em thật sự đã vứt sao?” Hắn đánh gãy lời cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, “Hắn có tặng em hoa không? Có nhiều bằng tôi không, có hiếm như tôi không, có đẹp như tôi không?”
Tai hắn tốt thế từ lúc nào vậy, câu này mà cũng nghe được?
Triệu Ngu mặc kệ hắn giở trò vô lại ấu trĩ, chuẩn bị mở cửa rời đi, hắn lại đưa một cánh tay chống lên tường, ngăn cô lại: “Lời tôi nói hôm qua, em suy nghĩ đi.”
Triệu Ngu chợt trầm mặc.
Tất nhiên cô biết lời hắn nói là sự thật, nhưng cô cũng tin tưởng những chuyện này Tiết Trạm có thể làm được. Hơn nữa, thứ cô muốn không chỉ là người cầm quyền của một tập đoàn, thứ cô càng cần hơn là một người có kinh nghiệm mưu lược trên thương trường như Tiết Trạm, mà về điểm này thì Tiết Tử Ngang không thể sánh bằng.
Nói trắng ra là, bây giờ giá trị của Tiết Tử Ngang cũng chỉ là giúp giảm bớt độ khó của việc Tiết Trạm muốn làm xuống một chút mà thôi, chứ trên con đường báo thù của cô thì không hẳn đến mức không thể thiếu hắn.
Chẳng qua, nếu hắn cứ nhất định đòi muốn hỗ trợ, cô cũng không cần phải từ chối người ta từ ngoài cửa nữa.
Ngước mắt nhìn hắn, cô chậm rãi nói: “Dựa vào một mình anh, còn chưa đủ, Tiết Trạm, Kỷ Tùy, Hứa Thừa Ngôn, Thương Lục, mỗi một người, tôi đều cần.”
“Em…” Tiết Tử Ngang nghẹn lời, nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô, hắn lại không thể phản bác nổi nữa. Dù sao hắn cũng tự biết quá rõ năng lực của bản thân, so với một tên cáo già như Tiết Trạm, hắn quả thật cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói: “Vậy, nếu em báo thù xong thì sao? Chờ tới lúc em thành công báo thù, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Triệu Ngu lẳng lặng nhìn vào dáng vẻ thâm tình này của hắn, nhưng không biết nên lắc đầu hay nên gật đầu nữa.
Từ chối hắn, nhất định hắn sẽ tiếp tục dây dưa, còn nếu đồng ý với hắn, vậy sẽ chỉ là nói dối. Đã lừa hắn nhiều như vậy, lương tâm cô cũng không muốn lừa dối hắn lần nữa.
Cô còn chưa trả lời, điện thoại di động trong túi đã vang lên, cô lấy ra, là điện thoại từ Kỷ Tùy.
Ngày hôm qua hai người ở trên giường quá kịch liệt cũng đã rất thỏa mãn, nhưng trong tâm lý ít nhiều cũng đã nổi lên chút gợn sóng, tuy Kỷ Tùy đã có ý hòa giải, cũng không ép cô phải làm gì, nhưng cô biết, cả một đêm hắn đều mất ngủ, sáng nay cô cũng nhận ra cảm xúc của hắn hơi chùng xuống.
Mà điện thoại này, chỉ sợ gọi tới cũng chẳng phải để quan tâm xem chuyện tình cảm của họ liệu có ảnh hưởng gì tới công việc của cô hay không, dù sao cũng vừa mới đi làm, cũng chưa thể biết được điều gì.
Là đơn thuần nhớ cô? Hay là hắn đã nghi ngờ điều gì, muốn tiếp tục thử cô?
Tiết Tử Ngang lật cổ tay nhìn đồng hồ, ẩn ý nói: “Thời gian đi làm lại dám nhận điện thoại việc riêng, đây là công tư lẫn lộn, tôi có thể phạt em.”
Triệu Ngu nhoẻn miệng cười: “Vậy Tiết tổng tuyệt đối đừng giương cao đánh khẽ.”
Vừa dứt lời cô cũng từ chối luôn điện thoại, nhắn tin Wechat cho Kỷ Tùy: [Em sắp phải họp, có chuyện gì vậy.]
Kỷ Tùy: [Không có chuyện gì, hỏi xem em đã tới công ty chưa thôi.]
Kỷ Tùy: [Còn nữa, anh nhớ em.]
Triệu Ngu gửi trả một cái icon hôn gió: [Em cũng nhớ anh, chờ em làm xong sẽ gọi cho anh, yêu anh.]
Nhìn động tác của cô luôn cực kỳ bình tĩnh, Tiết Tử Ngang cười nhạo thành tiếng: “Lúc em đội nón xanh cho tôi cũng là thế này à? Một mặt lên giường với Hứa Thừa Ngôn, một mặt vẫn gửi tin nhắn nói yêu tôi?”
Triệu Ngu cúi đầu không đáp, coi như đã ngầm thừa nhận.
Tiết Tử Ngang cúi đầu kề sát vào cô: “Em với hắn bắt đầu từ khi nào? Tổng cộng đã làm bao nhiêu lần? Đã lừa tôi bao nhiêu lần? Đêm Giáng sinh, em đi WC lâu vậy, có phải là cùng với hắn…”
Nói đến đây, hắn lại cười khẩy tự giễu: “Khó trách người ta còn tốt bụng tặng một ly rượu cho tôi, Grasshopper? Ở trong mắt hai người, tôi là trò cười có phải không?”
Triệu Ngu tự biết đuối lý, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục yên lặng.
Tiết Tử Ngang đưa tay nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn: “Triệu Ngu, tôi hỏi em một vấn đề, lúc ở bên tôi, em có… có thật sự… rung động hay không?”
“Không…” Chỉ vừa nói được một nửa âm tiết, miệng Triệu Ngu đã bị lấp kín, nụ hôn vội vàng điên cuồng rơi xuống đôi môi, cắn mút cô đau đớn.
Cổ áo cô vốn đã bị hắn kéo ra, lúc này một bàn tay to còn trực tiếp sỗ sàng đi vào, cách lớp nội y cầm lấy một bầu ngực, chẳng thèm khách khí chút nào mà vuốt ve nắn bóp.
Triệu Ngu đưa tay chống trên ngực hắn, nhưng cũng không biết là xuất phát từ việc bản thân đuối lý, hay là xuất phát từ tình dục đã bị khơi mào, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy mấy cái đã dừng lại bất động.
Hô hấp hắn càng thêm dồn dập, ngực cũng phập phồng kịch liệt, vài động tác đã kéo bỏ được áo sơmi của cô ra, một tay ra sức xoa bóp đầu vú đang dần cứng ngắc, một tay luồn vào trong váy, cách lớp tất chân cùng quần lót vân vê sờ nắn ngoài âm hộ của cô.
“Ưm…” Trong miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng không rõ, hắn nghe được lại càng hôn cô thêm kịch liệt, xé bỏ tất chân rồi đẩy quần lót ra, ngón tay chen thẳng vào giữa khuấy đảo trong cửa huyệt đã ướt sũng.
Thân thể Triệu Ngu run lên, bám lấy vai mềm nhũn trong lòng ngực hắn, Tiết Tử Ngang vội vàng bế cô đè ngã lên sofa, nhanh chóng cởi bỏ hoàn toàn tất cùng quần lót của cô, rồi cởi khóa quần đỡ lấy dương vật đã cứng rắn thẳng tắp đâm vào.
Bị hắn tấn công mãnh liệt làm cả người tê dại, Triệu Ngu muốn kêu nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể cắn môi bám chặt sofa, thừa nhận từng cú thúc dồn dập lần sau điên cuồng hơn lần trước của hắn.