Phần 15
Thấy Tiết Trạm ngồi xuống ghế làm việc của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu bèn đưa văn kiện trong tay tới trước mặt hắn.
“Đây là bản sao mà vừa nãy Diệp thư ký đưa lên cho anh, có lẽ là Vương thư ký không nhìn kỹ nên đã tưởng là sai. Trong hệ thống có số liệu gốc, anh chờ một lát, tôi sẽ tìm gửi anh.”
Cô vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Tiết Trạm, cũng cảm giác được Tiết Trạm hẳn là không liếc nhìn cô lấy một cái.
Chờ trình ra số liệu cho hắn xong, cô do dự mấy giây mới lại hỏi: “Tiết đổng, anh muốn uống trà hay cà phê không ạ?”
“Không cần, đừng để người tới quấy rầy tôi.”
Triệu Ngu yên lặng rời khỏi văn phòng, lại nhìn thấy bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi dát hàng hiệu đầy người đang đứng đó, lúc này mới hiểu vì sao Tiết Trạm lại phải đích thân xuống đây hỏi chuyện tài liệu.
Từ khi tới tổng bộ, cô cũng được nghe không tin tin đồn, nói Tiết Trạm vẫn luôn không kết hôn, mấy năm nay cũng hiếm khi có bạn gái, Chủ tịch đã rất sốt ruột, còn thường xuyên tìm một vài đưa tới cho hắn.
Xem tình huống này, thì chắc là hôm nay bị tiểu thư khuê tú tìm tới tận cửa, Tiết Trạm lại không thể trực tiếp đuổi đi, thế nên mới lấy lý do bản báo cáo này để tới chỗ Tiết Tử Ngang tránh bị làm phiền.
Cô gái ăn mặc sang chảnh kia nhìn cũng chỉ tầm tuổi Triệu Ngu, nhưng khí chất xuất chúng, tư thế tao nhã, vừa nhìn đã biết có thân phận không tầm thường.
Cô ta mỉm cười hỏi Diệp Tử vẫn còn đang hoảng loạn: “Phó chủ tịch Tiết Trạm đang ở chỗ này sao?”
Diệp Tử cũng đã nhìn ra cô gái này không phải người thường, vậy nên cũng không dám đắc tội, gật đầu chỉ về hướng văn phòng.
Triệu Ngu lại nhanh chân mỉm cười ra đón: “Xin hỏi cô muốn tìm Tiết đổng sao? Vừa vặn có một bản báo cáo xảy ra vấn đề, tâm tình Phó chủ tịch cũng đang không tốt, vừa rồi còn ném vỡ cả tách cà phê, chúng tôi cũng không dám khuyên gì, nếu cô thân quen với Tiết phó chủ tịch, không bằng cô đi khuyên nhủ anh ấy một chút, kẻo quá nóng giận lại làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Cô gái kia nhìn đống hỗn độn còn chưa được dọn dẹp trên mặt đất, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không dám cất bước vào trong.
Triệu Ngu rải một lời nói dối này, vừa không đắc tội cả hai bên lại vừa có thể ngăn người ở ngoài.
Ai ngờ Diệp Tử ngu xuẩn kia đã không hiểu rõ ngọn nguồn bên trong, lại còn tưởng Triệu Ngu nói vậy để lôi kéo làm quen với cô gái này, thế nên cô ả đột nhiên cười nhạo một tiếng, mở miệng châm chọc: “Xem ra mắt nhìn của thư ký Triệu không được tốt rồi, cái tách này rõ ràng là do tôi không cẩn thận làm vỡ, sao cô lại dám để Tiết phó chủ tịch gánh tội thay?”
Cô gái vốn đang lịch sự ưu nhã, vừa nghe nói thế, tươi cười trong nháy mắt đã biến mất, hung hăng trừng mắt nhìn lại Triệu Ngu.
Triệu Ngu cũng bất đắc dĩ liếc sang Diệp Tử, dùng ánh mắt muốn mắng cô ả: Đồng đội heo.
Diệp Tử còn hoang tưởng là có thể mượn dao giết người, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Thư ký Triệu, cô cũng nên kiểm điểm lại bản thân chút đi, mỗi ngày đều ve vãn Tiết tổng còn chưa đủ sao? Người có thân phận như Tiết phó chủ tịch, không phải là người để cô có thể nhúng chàm đâu.”
“Hóa ra là vậy.” Cô gái kia liếc mắt đánh giá Triệu Ngu từ trên xuống dưới một lượt, khinh miệt “hừ” một tiếng, cũng phát ra một câu nghi vấn tương tự với Diệp Tử, “Cô cũng xứng chắc?”
Gặp phải đồng đội heo cùng đối thủ heo, cô còn có thể nói được gì nữa? Triệu Ngu vẫn chỉ mỉm cười bình tĩnh: “Tiết phó chủ tịch có việc gấp cần xử lý, nên không muốn bị người quấy rầy.”
“Là anh ấy không muốn, hay là cô không muốn? Mới vừa rồi lúc tôi còn trong văn phòng, sao không thấy anh ấy nói không muốn nhỉ?” Trong mắt cô gái kia đã dâng trào tức giận: “Một con thư ký quèn như cô mà cũng dám lừa tôi à, còn không biết tự nhìn lại thân phận của mình nữa, thu hồi đống tính toán gian dối đó lại đi!”
Một câu cuối cùng này cô ta còn càng thêm nặng lời nhấn mạnh, lời nói thốt ra khỏi miệng, cũng cùng lúc với tay cô ta đẩy Triệu Ngu về phía trước.
Trọng tâm Triệu Ngu không vững phải lui về sau hai bước, giày cao gót vừa vặn dẫm lên mảnh vỡ của tách cà phê, thân mình lại nhoáng lên sắp ngã.
Biết trên mặt đất còn có mảnh sứ vỡ, nếu ngã xuống chỉ sợ sẽ bị thương, cho nên cô theo bản năng với tay sang bên cạnh, ý muốn bám lấy chiếc bàn bên cạnh để đứng vững.
Nhưng vừa thoáng nghĩ lại, cô bèn không giãy giụa nữa, thả bản thân lảo đảo ngã ụp xuống, tay phải còn đồng thời hướng về đống mảnh vỡ trên đất kia, một tia đau đớn xuyên tim trong nháy mắt đã tràn ra từ lòng bàn tay.
Nghe thấy Triệu Ngu kêu lên, cô gái kia cùng Diệp Tử cũng không khỏi sửng sốt, sau đó chỉ biết trơ mắt nhìn máu đỏ trào ra từ lòng bàn tay Triệu Ngu.
Cửa văn phòng bị người mở ra, khi Tiết Trạm từ bên trong đi ra, nhìn thấy chính là một màn này.
… Vừa rồi khi Triệu Ngu rời khỏi cũng không hề khóa cửa, cửa văn phòng chỉ được khép hờ, động tĩnh bên ngoài căn bản không có thể tránh được lỗ tai của hắn.
“Tiết đổng…”
“Tiết Trạm.” So với một Diệp Tử còn đang hoảng hốt, cô gái kia thật ra bình tĩnh hơn nhiều, “Thật ngại quá, người ta hơi nổi nóng đẩy nhân viên của anh một cái, để em bồi thường chút tiền cho cô ta đi.”
Cô ta nói thản nhiên như đúng rồi, còn tùy tiện hơn cả một câu trần thuật như “Tôi làm hỏng đồ chơi của anh mất rồi.”
Cũng đúng thôi, ở trong mắt những kẻ có tiền này, mạng của người thường còn chẳng đáng để tính là một mạng, huống hồ chỉ là việc nhỏ như đẩy một cái làm người ta bị thương.
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, kéo khóe miệng mỉm cười, tự mình đứng dậy, đi đến bàn làm việc của mình lấy khăn giấy che lại miệng vết thương, xong xuôi cũng một mình yên lặng đi về phía thang máy.
Bên cạnh công ty có hiệu thuốc, cô đến đó khử trùng, băng bó miệng vết thương xong rồi lại trở về văn phòng, nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng người nào nữa, vết máu cùng mảnh vỡ trên mặt đất cũng đã được lao công dọn dẹp sạch sẽ.
Không lâu sau, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra từ thang máy, là thư ký của Tiết Trạm – Vương Kỷ.
Vương Kỷ nhìn bàn tay quấn trong gạc của Triệu Ngu, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Triệu Ngu cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, cử động bàn tay bị thương một chút trước mặt cô: “Vẫn ổn, chưa đến nỗi tàn phế.”
Vương Kỷ cười: “Thế giới này thật cmn thối nát, phụ nữ có chút thành tựu trong công việc thì kiểu gì cũng bị nói này nói nọ, trong mắt những kẻ có tiền, mạng kẻ nghèo như chúng ta mẹ nó chẳng đáng một xu.”
Triệu Ngu hiểu Vương Kỷ đang nói về gì.
Nếu nói tất cả những đồn đãi vớ vẩn mà cô đã trải qua là do chính cô tự quạt gió thêm củi mà thành, thì Vương Kỷ chính là người mà so với cô còn oan uổng hơn gấp 10 lần, cũng ủy khuất hơn cô cả trăm lần.
Thế nên ở công ty, Vương Kỷ mới luôn cảm thấy khá thưởng thức với cô, giờ lại thấy cô gặp phải chuyện như hiện tại, Vương Kỷ cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm.
Đáng tiếc, cô lại không có đủ tư cách để thản nhiên như Vương Kỷ, cũng không gánh nổi phần tình cảm thưởng thức lẫn nhau này của cô ấy.
Ý thức được bản thân vừa rồi có hơi quá lời, Vương Kỷ thấp giọng cười, nói: “Diệp Tử đã bị Tiết đổng đuổi việc rồi, hả giận không?”
Triệu Ngu cũng chỉ mỉm cười, chẳng cảm thấy gì là ngạc nhiên: “Sao cũng được, dù sao em cũng sớm biết, người như cô ta, cũng chẳng làm được bao lâu ở công ty nào cả.”
“Chứ sao, vừa ngu lại vừa xấu tính.” Vương Kỷ nhún nhún vai, “Phó chủ tịch đã bảo chị tới nói với em một tiếng, chuyện này của em được tính là tai nạn lao động, tiền thuốc men sẽ do công ty chi trả, em cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày để dưỡng thương cho ổn thỏa.”
Triệu Ngu cũng không già mồm nói nhiều, cúi chào Vương Kỷ một cái: “Cảm ơn chị Vương, tan tầm em sẽ lập tức đi về, được thêm mấy ngày để lười, xem ra đây cũng gọi là “trong họa có phúc” rồi.”
“Thế này mà còn bảo “phúc”? Nhỡ người ta đẩy em vào góc bàn hoặc thứ gì sắc nhọn, thì có cho nghỉ em cũng chẳng có phúc được hưởng đâu.”
Nói đến đây, Vương Kỷ lại tiến đến gần Triệu Ngu, hơi nhướng mày với cô, thấp giọng nói, “Sau khi vị đại tiểu thư kia đi theo Tiết đổng lên trên, được một lát lại khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng, chị đoán giờ phó chủ tịch Tiết còn chả thèm giả vờ lịch sự với cô ả nữa rồi, thế cũng coi như đã giúp em hả giận đi.”