Phần 142
Ở trong lòng hắn, Đường Hi là loại người như vậy sao?
Lăng Kiến Vi không thể nói được.
Ở cái tuổi mới biết yêu kia, hắn căn bản còn không hiểu cái gì là tình yêu, chỉ biết từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, tất cả mọi thứ của cô đều vô cùng tốt đẹp.
Khi đó, trong lòng hắn còn không có bất luận ý niệm gì quá phận, thậm chí cũng không cảm thấy cái thân phận “bạn gái Trang Diệp” này, đối với hắn mà nói có gì khó tiếp thu.
Hắn chỉ đơn thuần thích nhìn thấy cô ấy cười, thích nghe cô ấy nói chuyện, muốn mỗi ngày đều được ở bên cùng cô.
Nhưng về sau, từ khi nào mà mọi thứ bắt đầu thay đổi?
Có lẽ, từ khi hắn thấy được một màn mình không nên thấy, rồi từ những giấc mơ kỳ quái đó mà bắt đầu.
Buổi sáng hôm đó từ nhà rời đi, hắn vẫn đến đại học trong thành phố tìm Trang Diệp cùng Đường Hi… bọn họ trước nay đều chưa từng biểu hiện không chào đón hắn, mà hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở bên Trang Diệp, cũng chưa ý thức được Trang Diệp đã có bạn gái, hắn nên giữ khoảng cách mới đúng.
Hắn đến hiệu sách, nhưng hiệu sách còn chưa mở cửa, hắn lại theo thói quen đến chung cư của Trang Diệp.
Hắn vẫn luôn có chìa khóa nơi này, cho nên tới cửa cũng rất tự nhiên mà mở cửa đi vào. Phòng khách không có ai, hắn đang muốn cất tiếng hỏi xem bọn họ có ở đây không, đã lại nghe được trong phòng bếp có tiếng động rục rịch.
Đó là phòng bếp, cũng không phải loại địa phương riêng tư không tiện người nào, hắn căn bản không hề nghĩ tới việc mình cứ đi qua như vậy sẽ có gì không ổn, chỉ là khi hắn đi đến cửa phòng bếp, lại đột nhiên bị một màn bên trong làm sững sờ trố mắt, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.
Đường Hi mà hắn cho rằng đang nấu cơm, lại đang ngồi trên bàn bếp, váy liền áo đã bị người cởi bỏ, làn váy bị vén lên, toàn thân trên dưới chỉ còn một mảnh vải dúm dó treo bên hông là che đậy được một khoảnh da thịt, tất cả những nơi khác đều trần trụi hiện lên trước mắt hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể trần trụi của một cô gái, ngực vun đầy, eo thon, chân dài, đặc biệt là… đầu Trang Diệp còn đang chôn ở giữa hai chân cô.
Hắn từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc, cả khóa học về tâm sinh lý cũng học rất nghiêm túc, cho dù chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, thậm chí cũng chưa từng thấy bất kỳ hình ảnh hay video nào, lại đã biết rất rõ bọn họ đang làm gì.
Chỉ là khi chính mắt nhìn thấy như vậy hình ảnh, kích thích thị giác bị đánh ập vào vẫn quá mức cường đại.
Chờ hắn phản ứng lại được, lý trí đã vượt lên trước nói cho hắn, nên chạy nhanh rời đi, nhưng hai chân hắn lại như không nghe sự sai khiến, làm thế nào cũng không thể động đậy.
Hai người bên trong đang quá chăm chú, căn bản không phát hiện bên ngoài có người, mà hắn cũng cứ như vậy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, gần ngay trước mắt là một Đường Hi mà trước nay hắn chưa từng được thấy, cô quá xa lạ, nhưng so với ngày thường cũng lại quá hấp dẫn làm hắn không rời được mắt.
Đôi tay cô chống ra sau trên bàn bếp, hai đùi đều đặt trên vai Trang Diệp cọ tới cọ lui, toàn bộ thân thể đều không nhịn được run lẩy bẩy, đặc biệt là hai luồng nhũ thịt trắng bóng lại còn run run cực kỳ thu hút sự chú ý, và cả sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, tựa như thống khổ, lại tựa như sung sướng kia nữa.
“Thích không?”
Khi thanh âm khàn khàn của Trang Diệp vang lên, Lăng Kiến Vi chợt chấn động toàn thân, sợ tới mức lập tức lui sang bên cạnh, trái tim như đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn thậm chí không biết, nhịp tim đập điên cuồng cùng hô hấp dồn dập của mình, đến cùng là bởi vì chột dạ do nhìn thấy chuyện riêng tư của người khác, hay là vì còn nguyên nhân nào khác.
Chỉ là, chờ đến khi hắn bình phục hơn một chút mới phát hiện, giữa háng mình lại đã nổi lên phản ứng nào đó. Rất giống như thỉnh thoảng tỉnh dậy vào sáng sớm sẽ có phản ứng sinh lý xấu hổ này, nhưng lần này, dường như so với những lúc đấy lại có gì không giống.
“Ưm… Anh nhẹ một chút… Rất thích…”
Hắn nghe được giọng nói của Đường Hi, so với khi nói chuyện bình thường thì còn mềm mại nhẹ nhàng hơn, ngữ khí kia tựa như móng vuốt, nhẹ nhàng cào vào lòng hắn, làm hắn cảm thấy cả trái tim đều chợt ngứa ngáy, phản ứng dị thường ở thân dưới cũng càng thêm mãnh liệt.
“Mỗi lần đều ướt làm anh không uống hết được, sao em có thể chảy nhiều nước vậy nhỉ?”
Rõ ràng đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng ngẫu nhiên nghe thấy Trang Diệp nói ra một số câu tục tĩu, nhưng Lăng Kiến Vi vẫn cảm thấy, Trang Diệp lúc này cứ như đã biến thành người khác, chỉ mới nghe một câu này cũng đã đủ để hắn phải mặt đỏ tai hồng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“A… Đừng… Đừng liếm nữa… Hu hu… Em muốn… muốn ra…”
Mặc dù không còn nhìn được tình cảnh bên trong, nhưng nghe thấy tiếng thở dốc cùng rên rỉ đứt quãng kịch liệt của cô, trước mắt hắn lại không ngừng hiện ra một màn vừa nhìn thấy, bầu ngực, vòng eo, đôi chân của cô, còn có, cả đầu Trang Diệp nằm giữa hai chân cô nữa.
Thậm chí hắn đã căn cứ vào kiến thức sinh lý hạn hẹp mà tưởng tượng ra được một nơi mình còn chưa bao giờ nhìn thấy, môi lưỡi Trang Diệp hẳn là đang chạm vào ngay chỗ đó…
Ngày đó, hắn cũng không biết mình đã rời khỏi chung cư thế nào nữa, chỉ biết trước khi hắn lặng lẽ lui ra ngoài, lại vẫn không nhịn được nhìn trộm vào trong một cái.
Trang Diệp đã từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, vừa ngấu nghiến hôn cô, vừa thẳng lưng thọc vào rút ra giữa hai chân cô, bộ ngực sữa đã bị hắn siết chặt trong tay, nắn bóp đến thay đổi cả hình dạng, sau đó Trang Diệp lại cúi đầu, ngậm lấy một bên núm vú đang run rẩy vào miệng, liếm mút vang lên tiếng nước chùn chụt.
Mà thanh âm cô phát ra dù như nghẹn ngào khóc nức nở, hắn lại cũng có thể đoán được, hẳn là cô đang cực kỳ sung sướng.
Ngày đó, hắn từ trong những lời nói làm người phải thấy xấu hổ kia mà nhận thức đến một Trang Diệp rất khác.
Ngày đó, thân thể cô gái mê người, những nũng nịu rên rỉ kia không hiểu sao đã mọc rễ trong lòng hắn, không cách nào nhổ bỏ.
Đêm đó, nguyên một màn phát sinh ban ngày lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn, chỉ là trong mơ, người vùi đầu giữa hai chân cô, ôm cô không ngừng thúc vào từng cú kia, lại không phải Trang Diệp, mà là hắn.
Từ ngày đó về sau, khi phải đối mặt với Đường Hi, hắn cũng không bao giờ có thể thản nhiên như trước nữa.
Tuy rằng trước đó nói chuyện với cô hắn cũng sẽ có bối rối, cũng sẽ đỏ mặt nói lắp, nhưng kia chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu chột dạ.
Nhưng từ sau ngày đó, đến cả dũng khí đón nhận ánh mắt của cô hắn cũng không có.
Càng cảm thấy thẹn chính là, những hình ảnh kiều diễm như vậy, về sau mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trong những giấc mộng của hắn, hắn không chỉ có phản ứng sinh lý ở trong mộng, mà rất nhiều thời điểm cho dù ở nơi công cộng, chỉ cần tưởng tượng đến cô, thậm chí vừa thấy cô, hắn đều sẽ không thể hiểu được mà nhớ về ngày đó trong phòng bếp, trong giấc mơ người kia là hắn, sau đó không tự chủ được mà cương cứng.
Hắn vì thế mà ảo não không thôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, có điều lại cũng không thầy dạy đã hiểu, học xong được cách giải quyết thì vừa nghĩ đến cô, vừa dựa vào chính mình để giải tỏa dục vọng.
Hắn căm hận bản thân vô sỉ xấu xa, rồi lại lần lượt không chịu khống chế mà chìm hãm trong đó.
Hắn cảm thấy thẹn với Đường Hi, cũng thẹn với Trang Diệp, nhưng hắn cũng càng ngày càng tinh tường cảm giác được, cái thân phận “bạn gái Trang Diệp” này, đã làm hắn ngày càng không thể chấp nhận được nữa.
Hắn thật sự hâm mộ Trang Diệp, hâm mộ hắn có thể có được một Đường Hi tốt đẹp như vậy.
Nhưng một mặt là hâm mộ, mặt khác lại cũng chẳng thể làm được gì.
Trong lòng hắn tự hiểu rõ, Đường Hi thuộc về Trang Diệp, trong mắt cô, trong lòng cô đều chỉ có một mình Trang Diệp, ánh mắt của cô khi nhìn hắn và khi nhìn Trang Diệp, rõ ràng không giống nhau.
Nhưng thế thì đã sao?
Lăng Kiến Vi cũng vẫn thế, không gì thay đổi, vẫn thời thời khắc khắc đều muốn được nhìn thấy cô. Trong lòng hắn, nụ cười của cô, giọng nói của cô, tất cả mọi thứ của cô, đều là những điều tuyệt diệu không gì có thể sánh được.
Tuy rằng xa xôi không thể chạm tới, nhưng mãi luôn hoàn mỹ không tỳ vết.