Phần 130
Triệu Ngu ngây ngốc đối diện với máy tính, cánh tay lại đột nhiên bị người dùng lực nắm lấy, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Tiết Trạm.
Tiết Trạm không nói câu nào đã trực tiếp kéo cô từ trên ghế dậy, cưỡng ép lôi vào trong văn phòng.
Vừa đẩy cửa vào, hắn đã kéo áo sơmi của cô ra, chăm chú nhìn mảng da thịt lộ ra ngoài.
Triệu Ngu cười khẩy, cồn tự mình cởi những cúc áo còn lại ra, ưỡn ngực về phía hắn: “Tiết đổng đã vừa lòng chưa? Cái này, có muốn cởi ra nốt để anh kiểm tra chút không?”
Thứ cô chỉ vào, là nội y màu đen đang bao bọc lấy hai bầu ngực.
Tiết Trạm chỉ chăm chú nhìn cô không nói.
Triệu Ngu tiếp tục cười, đưa tay bắt lấy ngón tay hắn chậm rãi tiến vào từ dưới làn váy: “Nơi này, mới nên được kiểm tra thật kỹ.”
Đầu ngón tay vừa chạm vào mảnh vải giữa hai chân cô, Tiết Trạm bỗng rụt tay về, xoay người muốn đi về phía bàn làm việc.
Triệu Ngu lập tức nhào tới ôm hắn từ đằng sau, bộ ngực chỉ còn nội y không ngừng đè ép cọ xát trên lưng hắn, miệng dán vào cổ hắn, dịu dàng nói: “Anh đã lột sạch người ta thế rồi, nhẽ thật sự không định làm gì sao?”
“Buông tay!” Lưng Tiết Trạm căng cứng, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn.
“Không… buông.” Triệu Ngu làm càn dựa vào vai hắn lắc đầu, tay vòng ngang hông hắn chậm rãi rời xuống, “Không phải là cứng rồi chứ? Bằng không sao phải sợ tôi như vậy?”
Nhưng tay cô còn chưa kịp mò đến giữa háng đã bị hắn bắt lấy.
Triệu Ngu không giãy giụa, chỉ tiếp tục dùng bộ ngực đầy đặn cọ tới cọ đi trên lưng hắn, dịu dàng cười nói: “Có phải vừa rồi anh ghen không? Cho rằng tôi và Lăng Kiến Vi đã làm, cho nên mới tức giận tới vậy.”
Tiết Trạm không đẩy cô ra, nhưng lại khịt mũi coi thường lời cô nói.
“Haizz!” Triệu Ngu thở dài một tiếng, dáng vẻ vô cùng khó xử, “Anh nói xem 1% cổ phần với thân thể ba tháng, tôi nên chọn cái nào đây?”
Tiết Trạm khẽ hừ một tiếng: “Tôi chưa đồng ý với cô.”
“Ô! Đường đường là Tiết phó chủ tịch mà lại muốn quỵt nợ sao?” Triệu Ngu nhón chân, đột nhiên khẽ hôn một cái bên tai hắn, “Anh thật sự không cứng sao?”
Mắt thấy một tay khác của cô lại muốn thăm dò xuống giữa hai chân hắn, Tiết Trạm đột nhiên xoay người, trực tiếp đẩy cô lên tường, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Cô và Lăng Kiến Vi rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tiết đổng có năng lực điều tra thế sao không tự đi điều tra đi? Chuyện của tôi còn gì có thể giấu nổi anh chứ?”
Một mặt thì vô tội cười nhẹ với hắn, một mặt Triệu Ngu lại lần nữa đưa tay xuống giữa háng, lần này động tác của cô quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản, vật kia cũng lập tức bị cô chuẩn xác nắm lấy, cách quần chậm rãi xoa nắn.
“Tiết đổng cứng vậy cơ à?” Triệu Ngu đắc ý nhướng mày, tiếp tục vỗ về chơi đùa dương vật đã nửa cương cứng, thản nhiên cười nói, “Còn cứng hơn miệng Tiết đổng nữa đó.”
Tiết Trạm khẽ hít một hơi, bắt lấy tay muốn kéo cô ra, nhưng hắn lại chợt dừng lại, buông tay để mặc cô, trái lại còn dùng cả hai tay đưa lên bóp chặt lấy hai bầu vú trước ngực Triệu Ngu: “Nếu để Tiết Tử Ngang biết cô căn bản chưa từng thích hắn, từ đầu tới cuối đều chỉ coi hắn như một quân cờ, hắn sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
Nghe âm điệu hơi cao lên của hắn, trong lời nói lại cố ý nhắc tới Tiết Tử Ngang, trực giác của Triệu Ngu cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, vừa rồi cửa bị hắn đẩy cũng không đóng chặt, còn để lại một khe hở nhỏ, mà bên ngoài khe hở kia, mơ hồ có một bóng đen.
Triệu Ngu trong nháy mắt đã hiểu, nhẹ giọng cười, đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Tiết Trạm.
Tiết Trạm cũng cười với cô, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Triệu Ngu đương nhiên luôn biết, Tiết Trạm nắm giữ nhiều chuyện của cô trong tay như vậy, lúc nào cũng có thể nói thẳng chân tướng cho Tiết Tử Ngang, cô căn bản không thể ngăn được.
Nhưng dù Tiết Tử Ngang có biết hay không, hiện tại cũng đã chẳng còn quan trọng với cô, nếu Tiết Trạm cứ muốn dùng phương thức này để để ép Tiết Tử Ngang phải hết sạch hy vọng với cô, vậy cô cũng không ngại tích cực phối hợp.
“Hắn nghĩ thế nào có liên quan gì tới tôi sao? Anh cũng nói rồi đấy thôi, đối với tôi, hắn chỉ là một quân cờ. Nên quan tâm hắn mà làm gì, hẳn là nên quan tâm người chú út như anh đây mới đúng, nhưng mà chú út à, sao giờ lại đang sờ nắn ngực người bạn gái cũ mà hắn nhớ mãi không quên thế chứ, anh nói xem anh có phải… Rất cầm thú không?”
Tiết Trạm cười nhạo: “Cô mà là bạn gái cũ cái gì? Người hắn chân chính nhớ thương chính là Từ Miểu, còn cô thì sao? Một thứ hàng giả cố ý bắt chước Từ Miểu, dựa vào việc làm thế thân để trèo lên cao, kết quả còn muốn cắn ngược lại hắn, nếu để hắn biết cô cũng chỉ là một con đàn bà bụng dạ khó lường vô tình vô nghĩa, cô đoán xem hắn còn nhận người bạn gái cũ này nữa không?”
“Hắn có nhận hay không thì liên quan gì đến tôi? Không phải Tiết đổng đã nói, hắn vốn nên gọi tôi một tiếng “thím” sao? Hiện tại người muốn nện tôi, cũng chính là anh đó, chú hai à…”
Hai chữ cuối cùng, cô còn cố ý kéo dài âm cuối, mềm mại quyến rũ đến nhũn xương, tay đồng thời hơi dùng sức, cách quần hung hăng vuốt ve dương vật của hắn, lập tức kích thích làm hô hấp của Tiết Trạm thêm dồn dập.
“Hóa ra chú út thích chơi như vậy a.” Triệu Ngu cố ý yêu kiều thở dốc, rên rỉ thành tiếng, “Ưm a… Chú hai… Chú hai… A… Thật thoải mái…”
“Ầm” một tiếng, cửa bị đá văng ra, đập mạnh vào bức tường chỉ cách Triệu Ngu và Tiết Trạm cỡ 10cm, bởi vì lực đạo quá lớn, cửa đụng vào tường rồi còn bắn ngược trở về, kêu kẽo kẹt kẽo kẹt trong không khí.
Sắc mặt Tiết Tử Ngang đã trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt đứng ở cửa bình tĩnh nhìn họ.
Mà giờ phút này, đôi tay Tiết Trạm đã chui hẳn vào nội y của Triệu Ngu, chặt chẽ bao quanh hai bầu ngực tròn trắng mềm, tay Triệu Ngu vẫn đang nắm lấy dương vật giữa háng hắn, cho dù cách quần, cũng đã có thể nhìn thấy hình dáng thô dài kia.
Hai vai Tiết Tử Ngang phát run, sau khi nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu mới chuyển tầm mắt đến trên mặt Triệu Ngu, trong con ngươi đỏ ngầu đã hoàn toàn là không thể tin nổi.
Triệu Ngu đứng thẳng người lại, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào hắn.
Khó khăn lắm mới giật giật môi, hắn muốn mở miệng hỏi, rồi lại không thể phát ra được tiếng nào.
“Cậu tới đây làm gì?” Tiết Trạm làm như kinh ngạc, nhưng trong giọng nói bình tĩnh kia thật sự không nghe ra chút khiếp sợ nào.
Tiết Tử Ngang không đáp, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Ngu, bộ dáng kia cực kỳ giống một con dã thú đã sắp phát cuồng.
Triệu Ngu cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, trước kia đã lừa anh.”
Ngay cả chính cô cũng không biết, câu xin lỗi này, rốt cuộc có mấy phần thật lòng, mấy phần giả ý nữa.
Tiết Tử Ngang vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đỏ ngầu đã dần bị che lấp bởi một tầng sương mù, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay đã cắm sâu vào trong da thịt.
Sau một lúc, hắn đột nhiên thấp giọng cười, liếc mắt nhìn Triệu Ngu một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.
Bóng dáng chật vật vô cùng, cũng thê thảm đến cực điểm.
Triệu Ngu quay đầu lại nhìn Tiết Trạm: “Tiết đổng thật đúng là nhẫn tâm mà.”
“Kẻ thực sự nhẫn tâm không phải là cô sao?” Tiết Trạm lạnh lùng nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay đóng cửa lại, một lần nữa ép cô lên tường.
Lúc này đây, cửa thật sự đóng lại, mà tay hắn, cũng trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân cô.