Phần 13
Lúc Triệu Ngu đi vào văn phòng Tiết Tử Ngang, chân vẫn còn hơi run rẩy, tư thế bước đi cũng rất kỳ cục.
Tiết Tử Ngang thấy thế còn đắc ý cười: “Mới vậy mà đã ăn không tiêu rồi?”
“Anh còn không biết xấu hổ nói nữa.” Triệu Ngu tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, “Ai bảo anh mới sáng sớm đã lại động dục, hại người ta thiếu chút nữa không thể tới công ty…”
Hai chữ cuối cùng làm cô đột nhiên khựng lại, lập tức thu hồi biểu tình hờn dỗi, khôi phục lại trạng thái bình thường, mang theo nụ cười tiêu chuẩn nghiệp vụ đưa văn kiện trong tay cho hắn: “Tiết tổng, mời ngài xem qua.”
Tươi cười trên mặt Tiết Tử Ngang thoáng cứng đờ, nhìn chằm chằm lại cô.
Triệu Ngu rũ mắt không nói gì, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng đang tỏ vẻ cô đang rất chú ý đến thân phận của mình… một thư ký của hắn.
Tiết Tử Ngang không thèm quản văn kiện cái gì nữa, chỉ tiếp tục ngồi trên ghế nhìn cô: “Em cảm thấy, em và tôi, là dạng quan hệ gì?”
Triệu Ngu cười: “Hôm đấy ở bữa tiệc Tiết tổng cũng đã nói rồi, bạn gái đêm đó của ngài.”
“Bạn gái một đêm mà sẽ theo tôi lên giường sao?”
“Cũng rất có khả năng.” Triệu Ngu vẫn chỉ mỉm cười như cũ, “Tiết tổng ngài cứ xem trước, có vấn đề gì thì gọi tôi.”
Rời khỏi văn phòng trở lại vị trí làm việc của mình, Triệu Ngu vẻ mặt phiền muộn, chống hai má nhìn cây xanh trên bàn đến phát ngốc.
Đương nhiên, người phiền muộn không phải là bản thân cô, mà là nhân vật cô đang sắm vai lúc này.
Một cô gái không cầm lòng được mà bị cấp trên hấp dẫn, lại còn lên giường với cấp trên, rồi lại vì tự ti không dám đòi hỏi danh phận, cũng vì kiêu ngạo mà không muốn biểu hiện ra cảm xúc thật sự trong nội tâm, còn là một cô gái mâu thuẫn mà cứ luôn ra vẻ hào phóng tiêu sái.
Khi Tiết Tử Ngang từ văn phòng đi ra, vừa nhìn đã thấy cô vẫn đang ngây ngốc.
Hắn nhìn cô một hồi lâu, cô cũng ngơ ngẩn thật lâu, thậm chí đến khi hắn đi đến trước mặt rồi mà cô cũng chưa phát hiện.
Hắn cầm văn kiện trong tay đặt xuống bàn cô, cô giật mình hoảng hốt, ngước mắt lên nhìn hắn, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái vùi đầu làm việc.
Tiết Tử Ngang trầm giọng nói: “Vào văn phòng của tôi.”
Triệu Ngu đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo hắn vào, cánh cửa vừa đóng lại, hắn đã lập tức đè cô lên tường, không kiêng nể gì hôn lên môi cô.
Triệu Ngu ỡm ờ chống đẩy vài cái, cuối cùng từ bỏ chống cự, đôi tay chống trên ngực hắn lại sửa thành vòng lấy cổ hắn, vươn đầu lưỡi cùng hắn quấn quýt.
Hôn đến khi cô đã thở ra hồng hộc, hắn rốt cuộc cũng chịu buông ra, dán lên trán cô gần gũi nhìn thẳng: “Muốn không?”
Nhân vật Triệu Ngu đang đóng vai sẽ muốn, mà chính Triệu Ngu, cũng muốn. Cô đã quá quen thuộc với thân thể cùng dục vọng của mình rồi.
Nhưng cô chỉ ngơ ngác nhìn hắn, cắn môi.
Tiết Tử Ngang bắt đầu mạnh mẽ cởi bỏ quần áo của cô, động tác còn rất thô bạo, vài thao tác đã lột cô trần như nhộng, bàn tay to không thèm khách khí bắt lấy hai vú ra sức nhào nặn.
Trên đó còn có dấu vết tối hôm qua cùng sáng nay hắn làm ra, ngay cả đầu vú cũng vẫn sưng sưng như cũ, nhưng hắn lại coi như không phát hiện, túm hai viên thịt nhỏ lôi kéo vân vê.
Khoái cảm cùng cảm giác nhói đau cùng kéo đến, Triệu Ngu muốn kêu ra thành tiếng, nhưng nhân vật cô đang diễn không cho phép, cho nên lại chỉ có thể cắn chặt bờ môi, hai tròng mắt rưng rưng, ức chế phát ra tiếng động.
Nhìn bộ dáng ủy khuất này của cô, con ngươi Tiết Tử Ngang co rụt lại, bỗng chốc xoay người cô lại để Triệu Ngu dựa vào tường, cũng không nhìn nét mặt của cô nữa, tay dò xét đi vào từ kẽ mông, sờ soạng vào âm hộ phía trước.
Khi vừa phủ lên cửa huyệt, hắn đã cảm thấy dính nhớp đầy tay. Cô thật sự đã ướt, còn ướt rất nhiều.
Ngón giữa của hắn qua lại vuốt ve dọc theo khe huyệt, toàn thân Triệu Ngu đã run rẩy, theo bản năng nhếch mông lên vặn vẹo, đón lấy thuận theo động tác của hắn.
Lòng bàn tay bị đã bị mật dịch tưới ra ướt đẫm, Tiết Tử Ngang rút tay khỏi kẽ mông của cô, trực tiếp phủ lên âm đế đã cương cứng ở phía trước, day miết xoay tròn.
Đây là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Triệu Ngu, cô không nhịn được rùng mình, hừ nhẹ ra tiếng.
Tiết Tử Ngang dán lên tấm lưng trần trụi của cô, tay trái vòng ra đằng trước bắt lấy một bầu ngực mềm mại xoa nắn, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Muốn sao?”
“Muốn…” Giọng nói của cô đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“Xin tôi.” Hai ngón tay đang kẹp lấy hột le dùng sức nhéo một cái.
“Xin anh.” Cô gần như đã không thể đứng vững.
“Không đúng, em biết tôi muốn nghe cái gì.” Hắn lại hung hăng nhéo trên đầu vú.
Thanh âm Triệu Ngu đã phát run: “Xin anh… Xin anh làm em… Dùng dương vật làm tình với em, Tiết Tử Ngang…”
Hắn vừa lòng cười, đưa tay cởi bỏ khóa kéo, móc ra cây xúc xích đã sớm cương cứng kia, thọc vào dọc theo kẽ mông của cô, đẩy ra hoa huyệt mà cắm đi vào.
Vừa rồi cô vốn đã sắp lên đỉnh, giờ phút này vừa bị hắn cắm vào như vậy, Triệu Ngu tức khắc run rẩy tiết ra.
Vách thịt co chặt kẹp lấy dương vật làm Tiết Tử Ngang hô hấp hỗn loạn, hắn hít một hơi, bóp chặt vòng eo của cô, vỗ vỗ nhẹ lên bờ mông: “Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy nào.”
Cô vừa mới cao trào, sao có thể không chặt được?
Triệu Ngu chỉ biết tiếp tục run rẩy vịn lấy tường, tiểu huyệt không chịu thả lỏng, gắt gao hút lấy dục vọng của hắn, cản trở hắn một hồi lâu mới dần dần thả lỏng, để hắn phá vỡ nếp uốn đẩy mạnh vào trong.
Hắn vươn thẳng eo rút ra cắm vào hết cỡ, vài phút sau lại nghe được giọng nói đứt quãng của cô: “Anh không… Đeo bao…”
Tiết Tử Ngang dừng lại động tác đưa đẩy, ghé mắt nhìn sang kệ sách, dứt khoát nâng đùi bế cô lên, hạ thể hai người tiếp tục dính chặt lấy nhau, lấy tư thế xi tiểu cho trẻ con mà vừa đi vừa cắm, đến trước một ngăn kéo.
“Bảo bối, lấy bao đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy, Triệu Ngu tự nhiên ngây ra tỏ vẻ khiếp sợ mất một lúc, sau đó mới run run tay kéo ra ngăn kéo, lấy ra một hộp bao cao su còn chưa bóc vỏ.
Cô đã bị hắn đâm đến văng nước tứ phía, cả người phát run, xé được bao gói cũng rất tốn sức, vất vả lắm mới kéo ra được một cái đưa cho hắn, hắn lại bắt cô phải cầm, cười xấu xa nói: “Chúng ta lại đi thêm vài vòng đi?”
Triệu Ngu biết, hắn là cười bị vì cô bị hắn vừa đi vừa cắm như vậy mà thân thể lại càng mẫn cảm hơn.
Triệu Ngu còn đang định cãi lại, cửa văn phòng lại bỗng bị đẩy ra, một bóng đen không kịp đề phòng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Chỉ trong vài giây đó, mà toàn bộ văn phòng im ắng tĩnh mịch, cứ như thời gian đột nhiên bị dừng lại.
Đến khi kịp phản ứng lại, Triệu Ngu lập tức thét chói tai, Tiết Tử Ngang khẽ chửi một câu xoay người đưa lưng ra cửa, dùng thân hình của mình che lại thân thể trần trụi của cô.
Mà người đàn ông đứng ở cửa cũng không hề nói gì, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, kéo cửa đóng lại.
Triệu Ngu thấy rõ, người tới là Tiết Trạm.
Cô biết mấy ngày này Tiết Trạm sẽ trở về tổng bộ, nhưng thật không thể ngờ lần đầu gặp mặt của cô và người đàn ông kia, sẽ là dạng tình cảnh này.
Hắn không chỉ thấy được cả thân thể trần trụi của cô, thậm chí hẳn là hắn đã thấy được, dương vật của Tiết Tử Ngang còn đang cắm trong huyệt động sũng nước của mình.
Cô đương nhiên sẽ không ngượng ngùng, thậm chí còn chẳng cảm thấy mất mặt.
Nếu là một màn này làm Tiết Trạm xem mà cương cứng, hoặc nếu người đàn ông kia có thể vì thế mà cảm thấy hứng thú với thân thể của cô, cô ngược lại còn sẽ hài lòng.
Nhưng cô cũng biết, chuyện này là không có khả năng.
Có lẽ nếu là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy một màn kích thích như thế sẽ làm nổi lên phản ứng sinh lý, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trong cái giới hạn này.
Dù sao, đó cũng là Tiết Trạm.
Sống đã 33 năm, một Tiết Trạm đã sớm nhìn thấy đủ loại đàn bà, một lòng chuyên chú tập trung cho sự nghiệp mới có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, hắn sẽ không nông cạn như vậy.
Đương nhiên, lấy thiết lập nhân vật của Triệu Ngu giờ phút này, cô nhất định sẽ để ý.
Giữa lúc trần truồng cùng đàn ông giao hợp lại bị người thứ 3 nhìn thấy. Nếu là một người phụ nữ bình thường thì đều sẽ để ý loại sự tình này.
Cho nên cô “Òa” khóc nấc lên, tê tâm liệt phế, nghe cũng thấy đau lòng muốn chết.
Tiết Tử Ngang luống cuống, cũng mặc kệ dương vật còn căng cứng cỡ nào, vội vội vàng vàng rút từ trong cơ thể cô ra, ôm cô đến sofa ngồi xuống, lại lấy chăn che lại thân mình trần trụi của cô, rút khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
Triệu Ngu thút tha thút thít nức nở hồi lâu mới suy sụp nhìn lại Tiết Tử Ngang: “Hắn là ai? Vì sao không gõ cửa đã đi vào?”
Tiết Tử Ngang ảo não vò vò tóc: “Chú của anh, tổng giám đốc Hoa Xán, cũng coi như là… Sếp to nhất của em. Ngày thường chú ấy vào văn phòng của anh đều sẽ không gõ cửa, tôi cũng sẽ không làm loại chuyện này trong văn phòng.”
Triệu Ngu vừa khóc vừa trừng lại hắn: “Vậy sao hôm nay anh còn làm?”
Tiết Tử Ngang trầm mặc.
Triệu Ngu lẳng lặng khóc trong chốc lát, lại hỏi: “Anh cùng Diệp Tử, sẽ không làm trong văn phòng sao?”
Kỳ thật cô đã tìm hiểu từ chỗ vị trợ lý cũ trước khi bàn giao công việc, trợ lý trước nói quan hệ của Tiết Tử Ngang cùng Diệp Tử thật ra không tốt đẹp như bên ngoài đồn đãi, ít nhất cũng có vẻ là như cả hai chưa phát sinh quan hệ.
Quả nhiên, Tiết Tử Ngang ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh không chạm vào cô ta.”
Trong mắt Triệu Ngu hiện ra ý cười: “Thật không? Không phải bọn họ nói…”
“Anh sẽ không chạm vào người cùng công ty, việc công tư lẫn lộn sẽ rất phiền.”
“Vậy anh còn cùng em…”
“Em là ngoại lệ.”
Hắn vừa nói xong này một câu, lại thấy Triệu Ngu ngây ngẩn cả ra.
Giống như vui mừng, lại như ngượng ngùng, rồi lại dần biến thành bộ dáng ngây ngốc phiền muộn trước đó.
Cô gượng cười, xoay đầu đi không nhìn hắn nữa, chỉ thấp giọng nói: “Phiền ngài… Giúp tôi lấy quần áo lại đây.”
Tiết Tử Ngang nghe được rất rõ ràng, là “Ngài”, không phải “Anh”, chỉ một chút khác biệt rất nhỏ như vậy, lại đã kéo khoảng cách cả hai ra rất xa.
Hắn mấp máy môi như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đi tới cửa, nhặt lại quần áo vương vãi đầy đất đưa cho cô.
Triệu Ngu nhanh chóng mặc vào, ánh mắt trốn tránh hắn: “Tôi muốn… xin nghỉ hai ngày, ở nhà nghỉ ngơi.”
“Được.”