Phần 127
Tiếng chuông không ngừng réo lên, Triệu Ngu mơ mơ màng màng mở mắt, cầm di động lên, thấy là cuộc gọi của Vương Kỷ cũng không khỏi nghi hoặc.
Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn với sự kiện ra mắt sản phẩm mới, buổi tiệc tối hôm qua lại uống quá nhiều, sáng chủ nhật vốn nên để nghỉ ngơi cho tốt, sao mới sáng sớm đã gọi cho cô rồi?
“Alo?” Nhận cuộc gọi, cô mới nhận ra giọng mình đã khàn khàn, đầu cũng hơi đau, “Sao vậy?”
“Phải lập tức tăng ca, nhanh nhanh tới công ty đi, đã xảy ra chuyện rồi.”
Triệu Ngu lập tức tỉnh ngủ hắn: “Chuyện gì vậy chị?”
“Sản phẩm mới công bố hôm qua bị buộc tội ăn cắp ý tưởng, chuyện vừa lộ ra, không áp xuống được.” Trong điện thoại truyền đến tiếng còi xe, chắc Vương Kỷ cũng đang lái xe, “Chắc chắn là công ty đối thủ mượn cơ hội này làm lớn chuyện để cố ý chèn ép chúng ta.”
Khi Triệu Ngu chạy tới công ty, Tiết Trạm đang mở cuộc họp với bộ phận marketing và bộ sản phẩm, cũng đang thương lượng về đối sách tiếp theo.
Hiện tại Trung Quốc đang ngày càng chú ý đến quyền sở hữu trí tuệ, ăn cắp ý tưởng là một vấn đề nghiêm trọng, huống chi mấy năm nay hiệp hội ngành sản xuất châu báu đã đưa ra các quy định rõ ràng về bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ trong ngành, một khi tội ăn cắp ý tưởng bị chứng thực, doanh nghiệp không chỉ phải đối mặt các vấn đề về thanh danh, mà còn có vấn đề nghiêm trọng hơn về mặt luật lệ và pháp lý.
Vương Kỷ không đi theo tham gia hội nghị mà đang tập trung xem những tin tức trên mạng, vừa thấy Triệu Ngu vào cô đã mở miệng nói: “Lần này có vẻ khó khăn rồi, Lan Tỉ đang cố ý gây sự.”
Triệu Ngu đến trước máy tính xem thử: “Tình huống cụ thể ra sao? Sao sản phẩm lại bị tố là sao chép?”
“Do cái này.” Vương Kỷ chỉ vào hình ảnh trên máy tính, “Chị mẹ nó thật sự không nhìn ra giống nhau chỗ nào, nhưng sau khi bị bọn họ phân tích một lượt, lại cảm thấy thực sự có chỗ giống.”
Loại chuyện như sao chép ý tưởng này, trong các ngành nghề vốn đã rất khó để xác định, nhưng một khi bị dán lên cái mác này, lại rất khó để gỡ xuống.
Triệu Ngu nhìn kỹ bản phân tích trên mạng, không khỏi bất ngờ: “TNC?”
“Đúng vậy, nhà thiết kế buộc tội chúng ta sao chép sản phẩm vừa vặn là người của phòng làm việc TNC, khó là khó ở chỗ này, TNC đã ký hợp đồng hợp tác với Lan Tỉ, nếu bằng sáng chế bản thiết kế này nằm trong tay Lan Tỉ, Lan Tỉ chắc chắn sẽ hung hăng đè chúng xuống đất.”
Triệu Ngu cầm chuột click mở những trang khác xem một lượt, lắc đầu: “Chắc sẽ không đâu, nếu thật sự quyền sáng chế nằm trong tay Lan Tỉ, chỉ sợ bọn họ đã vội nhảy xổ ra rồi, hơn nữa, không phải đã viết rõ tên người thiết kế sản phẩm này là Lăng Kiến Vi sao?”
Vương Kỷ khó hiểu: “Lăng Kiến Vi thì sao?”
Lăng Kiến Vi luôn rất trân trọng sản phẩm mình thiết kế, hắn cũng không thiếu tiền, chưa bao giờ bán bản quyền độc quyền cả, cho dù là có hợp đồng hợp tác thì bên kia cũng không có khả năng được độc quyền sử dụng.
Nhưng những phân tích này cũng chỉ dựa trên những hiểu biết của Triệu Ngu, cô không nói gì, chỉ tiếp tục mở xem tin tức liên quan.
Nhưng Vương Kỷ lại không nhịn được nói đùa: “Không phải lúc trước Hạ Nam nói vị Lăng học trưởng của Tần Ý kia có khả năng là thích Tần Ý sao? Nếu là thật, vậy chúng ta bảo Tần Ý hy sinh nhan sắc một chút, sử dụng mỹ nhân kế để thu phục vị Lăng học trưởng kia xem được không, nếu quyền sáng chế còn nằm trong tay Lăng Kiến Vi, chỉ cần hắn không thưa kiện, vấn đề cũng sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.”
Triệu Ngu cười khẽ ra tiếng: “Lúc này rồi mà chị còn tâm trạng nói đùa nữa?”
Vương Kỷ nhún vai: “Bằng không thì còn có cách nào? Dù sao chị cũng chỉ là một thư ký nho nhỏ, nếu công ty thật sự xảy ra chuyện gì, chị giúp được thì giúp, còn nếu không giúp được thì cũng sẽ không chịu tổn thất mà? Cho dù công ty phá sản, thì cùng lắm là chị lại tìm một công việc khác thôi.”
Nói đến đây cô lại không nhịn được trêu chọc, “Chị coi em là chị em tốt mới dám nói ra đó, em đừng có vừa quay lưng đã đi mách sếp nha, nếu sau này em thật sự trở thành bà chủ, chị còn phải nhờ em che chở đó.”
Triệu Ngu giả vờ tức đẩy cô ấy ra, nhưng vẫn cẩn thận ngẫm lại những lời cô vừa nói.
Dùng mỹ nhân kế với Lăng Kiến Vi? Có lẽ cũng có thể khả thi.
Nhưng cũng phải xem thái độ của Tiết Trạm thế nào, và hướng phát triển của mọi chuyện ra sao nữa.
Sau khi kết thúc cuộc họp, bộ phận PR marketing lập tức soạn một bài tuyên bố với bên ngoài, nói rõ sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, còn việc sao chép, chắc chắn là không thể thừa nhận rồi.
Chưa nói tới việc chưa có kết luận hoàn thiện về vấn đề sao chép, cho dù đã hoàn thiện thì cũng không có khả năng thừa nhận. Chỉ là chuyện này trên mạng đã bị làm to chuyện đến vậy, cũng có không ít chuyên gia trong nghề ủng hộ giả thuyết về việc sao chép này, bất kể nhìn từ phương diện nào thì cũng đều không có lợi cho Hoa Xán.
Sắc mặt Tiết Trạm đã vô cùng khó coi, Triệu Ngu đoán hẳn hắn mới người tức giận vì chuyện này nhất. Rõ ràng hắn đã tự tay mình làm đến thế, cuối cùng lại vẫn xảy ra sự cố, đối với một người luôn tự đòi hỏi khắt khe trong công việc như hắn, còn luôn hết mình theo đuổi sự hoàn mỹ, đây chắc chắn là một thất bại rất lớn.
“Một công ty lớn như vậy, sao có thể không bao giờ sơ suất được? Các phân đoạn anh đều nghiêm túc làm, nhưng dưới tổng bộ vẫn có những người làm việc không tốt, huống hồ việc sao chép ý tưởng này vốn đã khó giám định, nói thế nào cũng không liên quan đến anh.”
Tiết Trạm không khỏi thấy bất ngờ.
Không phải bởi vì vài câu an ủi khô khan của cô, mà là cô đã vô cùng tự nhiên đi ra sau hắn, nhẹ nhàng mát xa vai cho hắn, giúp hắn thả lỏng thân thể.
Tựa như… Một người vợ dịu dàng, luôn ở bên ủng hộ cổ vũ người chồng kể cả khi anh gặp thất bại trong công việc, không rời không bỏ.
Trong đầu vô thức lóe lên suy nghĩ này, dọa hắn sợ tới mức vội nghiêng người ra trước né khỏi tay cô, nhàn nhạt nói: “Cô bận gì thì đi đi.”
Bởi vì bận bịu việc ra mắt sản phẩm mới, mấy ngày nay giữa bọn họ không phát sinh chuyện gì cả, chỉ tiếp tục mối quan hệ đơn thuần giữa ông chủ và trợ lý.
Triệu Ngu cũng biết mọi việc cần có giới hạn nhất định, không dám làm quá đáng, nhưng thái độ trốn tránh này của hắn cũng đã khác một trời một vực với tác phong mạnh mẽ mưa rền gió cuốn của hắn trong công việc.
“Chỉ cần Lăng Kiến Vi không khởi tố, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều nhỉ?”
Tiết Trạm mặt không biểu cảm nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, lời của cô đúng là người si nói mộng.
Việc này chỉ trong một đêm đã có thể to chuyện đến vậy, chính là vì có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, kẻ bị tình nghi đầu tiên chắc chắn là Lan Tỉ, thậm chí rất có khả năng tất cả bằng chứng sao chép ý tưởng đều là do Lan Tỉ làm.
Phòng làm việc của Lăng Kiến Vi đã ký hợp đồng hợp tác với Lan Tỉ, Lăng Trang hai nhà cũng sắp liên hôn, cơ hội tốt như vậy, Lan Tỉ sao có thể bỏ qua được?
Dù cho cuối cùng sẽ phải đối đầu trực tiếp với Hoa Xán trên công đường, kể cả nếu phán quyết cuối cùng được đưa ra là không phải sao chép, thì trận kiện tụng này, Lăng Kiến Vi cũng nhất định sẽ không bỏ qua.
Triệu Ngu cười nói: “Nếu tôi nói tôi có cách khiến Lăng Kiến Vi không tiếp tục truy cứu, hơn nữa, còn khiến anh ta hỗ trợ làm sáng tỏ vấn đề sao chép thì sao?”
Tiết Trạm kinh ngạc nhìn cô, dường như đang phán đoán xem lời này của cô là thật hay giả.
Triệu Ngu đã tính trước kỹ càng: “Trong vòng một ngày, không, chỉ cần hai tiếng, tôi có thể giải quyết mọi việc, nhưng, tôi có một điều kiện.”
Tiết Trạm yên lặng nhìn cô: “Điều kiện gì?”
“Tôi muốn 1% cổ phần của Hoa Xán.”
Tiết Trạm không khỏi bật cười ra tiếng.
Triệu Ngu đương nhiên biết cô đang giở trò xin ăn quá dày, ngay cả Tiết Trạm bây giờ cũng chỉ nắm được có 10% cổ phần Hoa Xán, vụ bê bối lần này tuy rằng nghiêm trọng, nhưng cũng còn chưa đáng giá đến thế.
“Xem ra là Tiết đổng không chịu rồi?” Triệu Ngu cúi người về phía trước chậm rãi tựa sát vào hắn, nhướng mày đắc ý, “Vậy đổi điều kiện đi, tôi giúp Tiết đổng giải quyết chuyện này, Tiết đổng ngủ với tôi 3 tháng, thế nào?”