Phần 126
Chờ đến khi hắn xong việc xuống bãi đỗ xe, lại phát hiện thấy xe của Triệu Ngu cũng đã đậu ở đây.
Không phải hắn cố tình để ý đến xe cô, mà vì xe cô ở ngay chỗ hắn đi ngang qua, không muốn thấy cũng hơi khó.
Hắn không thèm để ý cô, trực tiếp ngồi vào xe của mình, cô lại nhảy nhót đi theo sau lưng hắn, vô cùng tự giác ngồi lên bên ghế phụ.
Thấy cô còn đeo cả khẩu trang, trong lòng Hứa Thừa Ngôn không khỏi dâng lên lửa giận vô hình: “Lén lút sau lưng Tiết Trạm để “ăn vụng” với tôi?”
“Đúng vậy.” Triệu Ngu thản nhiên gật đầu: “Hứa tổng dám không?”
“Ha.” Hứa Thừa Ngôn liếc nhìn cô, khởi động xe.
Mỗi lần Hứa Thừa Ngôn đưa Triệu Ngu đi đều là đến biệt thự của hắn ở vịnh Thanh Hà, đó là khu nhà giàu nổi tiếng, liếc mắt một cái tất cả đều là phong cách kiến trúc kiểu Pháp, mỗi một tòa nhà đều giống như lâu đài được khảm nạm trong khu rừng, hòa hợp với thiên nhiên, lại rộng lớn khiến người thường không dám tới gần.
Vào biệt thự, Triệu Ngu tự giác vào phòng tắm tắm rửa, chờ khi cô ra, Hứa Thừa Ngôn cũng đã tắm xong đang uống cà phê.
Triệu Ngu không khỏi trêu chọc: “Nghe nói cà phê sẽ làm giảm số lượng tinh trùng đấy, Hứa tổng không biết kiềm chế một chút, lớn tuổi thế rồi sẽ không ảnh hưởng đến khả năng tình dục đấy chứ.”
Hứa Thừa Ngôn hừ lạnh: “Có yếu thì cũng còn khỏe hơn so với lão già Tiết Trạm đó.”
Trên người cô chỉ bọc một cái khăn tắm, phía trên lộ ra một nửa nhũ thịt, phía dưới khó khăn lắm mới che khuất qua mu, sau khi tẩy trang, làn da lại vẫn trắng nõn như cũ, ngũ quan tinh xảo, nửa đầu tóc ướt tùy ý rối tung trên vai, có một loại gợi cảm quyến rũ không nói nên lời.
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn tối sầm lại, một tay kéo cô đến trên sofa, rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Ngày đó sau khi về, Tiết Trạm làm cô mấy lần?”
Triệu Ngu cười: “Làm sao? Tiết Trạm làm thì anh không làm nữa à? Chê tôi bẩn sao?”
Trong lúc nói chuyện, khăn tắm cũng đồng thời bị cô cởi bỏ, tùy ý mở ra trên sofa.
Nhìn thân thể mềm mại đã hoàn toàn trần trụi trước mặt, Hứa Thừa Ngôn cũng cười, không chút khách khí duỗi tay cầm một bên vú xoa nắn: “Thiếu đàn ông đến thế sao? Nhẽ Tiết Trạm không thỏa mãn được cô?”
Đôi tay Triệu Ngu vòng lên cổ hắn, cười nói: “Anh ta bận rộn chuyện phát hành sản phẩm mới trong quý tới, không có thời gian.”
Lời cô nói cũng là sự thật, thông báo sản phẩm mới cho Quý III sắp đến, lần trước chuyện bộ phận kiểm tra chất lượng xảy ra vấn đề, Tiết Trạm sớm đã tăng cường công tác quản lý, đối sản phẩm mới cũng cực kỳ để ý, rất nhiều chuyện vốn không cần hắn phải ra mặt quản mà hắn cũng tự tay làm lấy.
Mấy ngày này, Triệu Ngu cũng luôn có rất ít cơ hội ở cùng một chỗ với hắn, càng miễn bàn đến việc xử lý chuyện riêng giữa bọn họ.
Nhưng cô nghĩ, Tiết Trạm cũng có thể là đang mượn cơ hội này để tạm thời tránh xa khỏi cô, ai bảo ngày đó cô đùa giỡn đã khiến hắn chật vật như vậy? Không đuổi việc cô ngay lập tức đã càng chứng minh hắn rất để ý cô rồi, chỉ là trong lòng hẳn vẫn còn rất rối rắm.
“Cho nên cô mới tới tìm tôi?” Hứa Thừa Ngôn hung hăng nhéo đầu vú của cô một cái: “Cô xem tôi là gì?”
“Kim chủ nha.” Triệu Ngu nở nụ cười yêu kiều nhìn hắn: “Hoặc là, gậy mát xa bằng thịt có thể cho tôi tiền?”
“Cô thật sự cho rằng mình đối với tôi có trọng lượng lắm sao?” Một tay hắn tiếp tục xoa quanh ngực cô, một tay kia trượt xuống bên hông cô nắm vuốt mảng da thịt mềm mại: “Tôi không thiếu một người phụ nữ như cô.”
“Cũng chưa chắc đâu.” Triệu Ngu khẽ thở hổn hển, ý cười trên mặt vẫn dạt dào như cũ: “Nói không chừng ngày nào đó, anh sẽ không rời khỏi tôi được thì sao.”
“Ồ.” Hứa Thừa Ngôn buông lỏng tay, kéo tay cô phủ đến giữa háng mình: “Cởi ra.”
Cách quần mà đã có thể nhìn thấy một khối phồng lên, tay Triệu Ngu vừa để lên đã biết, hắn cứng.
Miệng có cứng thì cũng không cứng bằng thứ giữa háng hắn, ít nhất, người đàn ông này vẫn rất thích thú với thân thể của cô.
Bởi vì chưa ăn cơm, hai người cũng chỉ làm một lần, bữa tối là Hứa Thừa Ngôn gọi người đưa tới, cực kỳ phong phú.
“Đi theo Hứa tổng đúng là khác biệt mà, có thể được ăn sơn hào hải vị, còn có thể ở biệt thự cao cấp nữa.” Nhìn bữa ăn hoành tráng hoa lệ trong phòng khách, Triệu Ngu đột nhiên quay đầu về phía Hứa Thừa Ngôn cười, “Hứa tổng, cái thẻ kia có đủ cho tôi quẹt mua một căn như thế này không?”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạt: “Cô mơ đi.”
Triệu Ngu bĩu môi, mở túi ra lấy tấm thẻ ra đưa lại cho hắn: “Vật về nguyên chủ.”
Hứa Thừa Ngôn ngược lại hơi sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Cô cũng không phải người có da mặt mỏng như vậy, nhẽ mới bị hắn nói một câu đã lại trả thẻ cho hắn sao? Hay là lại muốn chơi trò gì nữa? Lạt mềm buộc chặt?
“Hứa tổng yên tâm, tôi tự biết điều, cũng không dám yêu cầu những thứ không thuộc về mình như thế.” Nói xong cô đột nhiên nghiêng đầu nhoẻn miệng cười với hắn một cái: “Nhưng mà tôi tự giác biết điều như vậy, hôm nay tăng giá chút đi, người muốn 10 vạn nha.”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạo: “Tôi cảm thấy cô cũng không biết điều lắm đâu.”
Nhìn tấm thẻ cô đẩy tới, hắn lại hỏi: “Không đi gặp bác sĩ tâm lý?”
Triệu Ngu chỉ chỉ tấm thẻ trước mặt hắn: “Nhờ phúc của Hứa tổng, hôm nay đã có thể trải nghiệm cuộc sống của người có tiền, vung tay một cái lập tức có đồ vật hơn 500 vạn tới tay, cái cảm giác này đúng là rất thoải mái, bệnh tật gì cũng chữa được hết. Hầy, tiền đúng là một thứ tốt, đã làm loại người hạ đẳng nghèo nàn như chúng tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
Ba chữ “người hạ đẳng” bị cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng lại tự giễu như vậy nói ra, không hiểu sao lại thấy rất chói tai.
Hứa Thừa Ngôn bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tại sao phải đi con đường này?”
Triệu Ngu có chút không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Hứa Thừa Ngôn nói: “Bằng vào điều kiện của cô, hoàn toàn có thể gả cho một người không tệ rồi sống thoải mái qua ngày, tội gì phải vì tiền làm những việc này?”
Triệu Ngu không khỏi bật cười: “Anh có biết khách làng chơi khuyên kỹ nữ hoàn lương luôn là chuyện rất buồn cười không?”
Hứa Thừa Ngôn nhếch môi, cảm giác bản thân đúng là có bệnh rồi mới có thể nói ra những lời kia.
Thấy cô tự giác đứng dậy thu dọn đồ thừa trên bàn ăn, dừng một chút, hắn lại không nhịn được hỏi: “Bệnh của cô làm sao lại có?”
“Bệnh gì? À, anh nói tôi là con điên hôm bữa à…” Triệu Ngu vừa lau bàn, vừa thờ ơ nói: “Ám ảnh tâm lý chút thôi, mẹ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết trước mặt tôi, khắp nơi đều là máu, cho nên…”
Vẻ mặt của cô cứ như không sao cả, nhún vai: “Cho nên không chịu được khi thấy máu, tôi cảm thấy đây cũng chỉ là một dạng khác của bệnh sợ máu thôi.”
Cô nói lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưgn Hứa Thừa Ngôn không tự chủ được nhăn mày: “Ba cô đâu?”
“Không biết.” Vẻ mặt của cô vẫn chỉ hờ hững, lắc đầu, “Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp ông ta, cũng không biết còn sống hay không, dù sao mẹ tôi cũng rất hận ông ta, chỉ hy vọng ông ta sớm chết quách cho rồi, cũng mong là được như ý mẹ tôi.”
Hộp cơm và đồ ăn thừa còn đầy một túi lớn, Triệu Ngu xách hết lên có hơi nặng, thấy cô muốn đi ra ngoài vứt rác, Hứa Thừa Ngôn đứng dậy nói: “Để tôi.”
Triệu Ngu buồn cười nhìn hắn: “Oa, Hứa đại thiếu gia đúng là ga – lăng. Cũng thật keo kiệt, có tiền nhiều như vậy mà không bỏ ra gọi phục vụ phòng.”
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái: “Không nghĩ cô sẽ đến.”
“Nói vậy thì lần sau tốt nhất tôi nên hẹn trước à? Nếu đến khách sạn có phải tiền thuê phòng anh với tôi còn phải chia đôi nữa không?”
Lần này Hứa Thừa Ngôn dứt khoát không thèm để ý tới cô nữa, xách thẳng rác ra cửa, cái hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Buổi tối lúc trở về chung cư của mình, Triệu Ngu nhận được chuyển khoản của Hứa Thừa Ngôn, 20 vạn.
Nhìn chằm chằm con số trên màn hình điện thoại, cô không khỏi dương môi cười khẽ.
Đồ keo kiệt như Hứa Thừa Ngôn, thế mà cũng có thời điểm hào phóng đến vậy.