Phần 12
Đối với Triệu Ngu mà nói, tạm thời người cô không thể gặp cũng chỉ có Trang Diệc Tình, mà Trang Diệc Tình gần đây đều ở nước ngoài, khẳng định sẽ không xuất hiện ở dạng yến tiệc kia.
Cho nên cô đáp ứng Tiết Tử Ngang, bồi hắn đi tham gia buổi tiệc.
Tiết Tử Ngang còn rất tri kỷ chuẩn bị lễ phục cho cô, cả giày cùng găng tay, thậm chí trước đó còn dò hỏi xem cô có biết khiêu vũ hay không, nếu không hắn có thể dạy qua cho cô một chút.
Triệu Ngu đương nhiên là biết.
3 năm ở Mỹ này, trừ bỏ thời gian phục vụ Thương Lục trên giường và thời gian đi làm, một đầu việc khác của cô là tăng giá trị bản thân lên.
Từ học lễ nghi, nhạc cụ, vũ đạo, đến hội họa… Tất cả mọi thứ có thể học, cô đều tận lực đi học, lại bỏ thêm thời gian tập gym cùng chăm sóc da, sinh hoạt của cô gần như không còn dư lại phút nào.
Khoáng Thế Kỷ tập trung vào bất động sản cùng đầu tư, giao thiệp của Tiết gia với Thương gia cũng không nhiều lắm, giao tình càng là không sâu, Tiết Tử Ngang cùng Thương Lục gần như chỉ có quan hệ trên mặt nhận thức.
Nhưng thật ra Tiết Tử Ngang cùng anh hai Thương Côn của Thương Lục lại đều là các đại thiếu gia trăng hoa lừng danh nổi tiếng, tiếp xúc ngầm cũng khá nhiều, kể ra cũng được coi như bạn nhậu.
Vừa thấy Tiết Tử Ngang dắt Triệu Ngu tiến vào, Thương Côn đã nâng ly rượu ra đón tiếp, ánh mắt không thèm kiêng kị nấn ná trên người Triệu Ngu, ngữ khí còn rất tùy tiện: “Tiết thiếu lại câu được mỹ nhân à, khi nào dẫn đi chơi cùng nhau chứ?”
Tiết Tử Ngang đưa tay ôm lấy eo Triệu Ngu, để cô sát lại gần mình: “Xin lỗi, cô ấy đã có chủ.”
Loại hành vi tuyên thệ chủ quyền này quá mức rõ ràng, Thương Côn tự nhiên hiểu, liền không dây dưa chuyện này nữa, chỉ nâng chén rượu lên với Tiết Tử Ngang: “Vậy hôm nào cùng nhau uống vài ly nhé, vừa vặn tôi còn một chai Richebourg 3 năm tuổi, còn đang lo không biết phải chia sẻ với ai đấy.”
“Thương nhị thiếu đang như mặt trời giữa trưa, người muốn thẩm rượu cùng anh có thể xếp hàng từ Đông Hải đến Tây Tạng, lời này sao khách khí thế.”
Thương Côn hừ nhẹ một tiếng: “Người nào đó đã trở lại rồi, ngày lành tháng tốt của anh em tôi chắc không còn dễ chịu nữa.”
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, chờ Thương Côn đi xa, Tiết Tử Ngang mới thấp giọng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, tôi chưa bao giờ mang phụ nữ của mình theo chân bọn họ để chơi cùng nhau.”
Triệu Ngu cười: “Tiết tổng không cần phải giải thích với tôi câu này.”
Lời này của cô rõ ràng có mang theo sự xa cách, Tiết Tử Ngang nhìn lại cô, biết hiện tại cũng không phải thời điểm để nói về chuyện này, chỉ có thể tự nhiên chuyển đề tài: “Đứa con trai thứ 3 của Thương gia – Thương Lục đã trở lại, hai nhà Trịnh Thương liên hôn, Trịnh đại tiểu thư đã được chỉ định gả cho Thương Lục, ba năm trước Thương Lục mới vừa bị biếm đi nước Mỹ, hiện giờ ngóc đầu trở lại, chỉ sợ Thương Côn sẽ không còn những ngày lành tháng tốt nữa rồi.”
Nói đến đây, hắn còn giương cằm hất về một phía: “Đó, người kia chính là Thương Lục, đứa con không được sủng ái nhất Thương gia, có điều nghe nói, thủ đoạn của hắn trên thương trường còn vượt xa 3 người anh em khác.”
Nương theo phương hướng hắn bảo, Triệu Ngu liền nhìn thấy Thương Lục đang chào hỏi với người khác, hắn mặc một bộ lễ phục đơn giản màu đen, trong lúc nói chuyện vẫn ôn tồn lịch sự, nho nhã lễ độ như cũ.
Triệu Ngu đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, Thương Lục lại như có cảm ứng, hơi nghiêng đầu quay sang, ánh mắt vừa vặn đối diện với cô.
Vẻ mặt Triệu Ngu vẫn rất bình tĩnh, ngược lại là Thương Lục rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng cũng điều chỉnh lại biểu cảm rất nhanh, mỉm cười đi về phía này.
“Tiết tổng.”
“Thương tổng.”
Cùng Tiết Tử Ngang chào hỏi xong, Thương Lục mới lịch sự nhìn sang Triệu Ngu: “Vị này là?”
“Triệu Ngu, bạn…” Sau một thoáng chần chờ, Tiết Tử Ngang nhẹ gật đầu, “Bạn gái đêm nay của tôi.”
“Triệu tiểu thư.”
“Thương tổng.”
Mỉm cười gật đầu xã giao, hai người đều coi nhau như chưa từng quen biết…
Buổi tiệc ở Thương gia được cử hành tại biệt thự trên lưng chừng núi, vai chính là người mẹ kế mới 20 tuổi của Thương Lục.
Vị này còn chưa tốt nghiệp sinh viên đã “mẫu bằng tử quý”, dựa vào cái thai 4 tháng trong bụng mà thành công gả vào Thương gia, trở thành người vợ hợp pháp thứ tư của chủ tịch Khoáng Thế Kỷ – Thương Lập Nhân.
Ba năm cùng Thương Lục ở bên nhau, Triệu Ngu cũng chưa từng hỏi hắn về việc tư, nhưng một vài tình huống trong Thương gia, cô vẫn có thể biết đến dễ như trở bàn tay.
Mẹ Thương Lục là người vợ thứ 2 của Thương Lập Nhân, tuy là danh chính ngôn thuận gả vào Thương gia, nhưng lại có số phận y như hậu cung phi tần thời cổ đại, thời kỳ được sủng ái quá ngắn.
Lúc Thương Lục sinh ra bị chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, còn không được cha mình chào đón, điểm này có thể nhìn từ tên của hắn là biết.
Thương gia có 4 anh em, anh cả Thương Sâm, anh hai Thương Côn, em út Thương Tuần, tên của một đám đều để chỉ mỹ ngọc châu báu, chỉ có Thương Lục, lại là cây rau dại.
Tranh đấu bên trong Thương gia tranh giằng co đã hơn 10 năm, 3 năm trước, sở dĩ Thương Lục bị sung quân đến Bắc Mỹ để quản lý một công ty đầu tư nho nhỏ, chính là vì bị người tính kế, còn thua cực kỳ thảm hại.
Hiện giờ Thương gia lại sắp có thêm một đứa con nữa, trận tranh đấu này chỉ sợ sẽ ngày càng kịch liệt.
Nhảy cùng Tiết Tử Ngang vài điệu nhảy, Triệu Ngu đi theo hắn sang bên cạnh ngồi xuống, mới vừa nâng chén rượu lên, đã lại có người tiến đến chào hỏi.
“Vị này chính là Phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Nghệ Nguyên, Lăng tổng.”
Nghe xong Tiết Tử Ngang giới thiệu, Triệu Ngu cũng chỉ mỉm cười gật đầu có lễ: “Lăng tổng.”
“Triệu tiểu thư.”
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt cô chừng vài giây, thoáng có chút ý vị thâm trường dò xét, Tiết Tử Ngang bỗng thấy khó chịu, đợi người đi ra xa mới khẩu nghiệp: “Đã kết hôn rồi mà mắt mũi còn không biết an phận.”
Triệu Ngu mỉm cười, nhưng cũng chẳng nói gì, chờ khi cô đi toilet, lại gặp lại người vừa rồi trên hành lang.
Quả thật người đàn ông này nhìn cũng rất quen, kể cả Tiết Tử Ngang có không giới thiệu, Triệu Ngu cũng biết, hắn tên là Lăng Kiến Uyên.
Cô vốn không chuẩn bị sẽ chào hỏi gì với hắn, kết quả Lăng Kiến Uyên lại như cố ý tới tìm cô, mỉm cười đứng trước mặt Triệu Ngu: “Đường tiểu thư.”
Triệu Ngu mỉm cười: “Lăng tổng nhớ lầm rồi, tôi họ Triệu.”
Ý cười trên mặt Lăng Kiến Uyên càng sâu thêm: “Tôi rất tin tưởng vào mắt mình, sẽ không nhận sai, 5 năm trước tôi đã được xem ảnh chụp của cô trong di động của em trai, hiện giờ thật đúng là vật đổi sao dời, nếu Tiết tổng biết ba năm trước đây, ít nhiều vì Đường tiểu thư mà cục diện hai nhà Lăng – Trang mới bung bét thành như hiện tại, không biết hắn có cảm kích công ơn của cô không.”
Triệu Ngu tiếp tục bảo trì nụ cười bình tĩnh: “Lăng tổng đây là muốn ôn lại chuyện cũ cùng tôi sao?”
Lăng Kiến Uyên mỉm cười lắc đầu: “Kỳ thật, tôi hẳn nên cảm tạ cô, đứa em trai tôi từ nhỏ còn chưa từng trải đời, có cô giúp hắn trưởng thành, âu cũng là chuyện tốt.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “Yên tâm, tôi cũng không phải người thích đưa chuyện, việc trước kia cũng sẽ không nhắc lại với người khác, đương nhiên, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không nói lại cho em trai tôi, có điều, chắc cô còn chưa biết, nó cũng sắp tốt nghiệp trở về rồi.”
Triệu Ngu hiểu rõ: “Lăng tổng yên tâm, tôi có cuộc sống của tôi, bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.”
Tiết Tử Ngang đi ra ngoài tìm Triệu Ngu, từ xa đã nhìn thấy cô đang đứng chung một chỗ với Lăng Kiến Uyên, nhìn bộ dáng 2 người còn như vừa nói vừa cười, chờ khi hắn đến gần, Lăng Kiến Uyên đã lại đi xa.
“Đúng là tên già dại gái, có vợ rồi mà còn nhìn chằm chằm em không bỏ.”
Nghe giọng nói của hắn mang theo địch ý, Triệu Ngu bèn cười giải thích: “Anh ta chỉ cảm thấy em khá giống một người mình quen lúc trước nên mới tới xác nhận lại một chút, có điều người bạn của anh ta họ Đường, không phải em.”
“Đây là phương thức tiếp cận điển hình của đàn ông.” Tiết Tử Ngang nhéo nhéo khuôn mặt Triệu Ngu, nhìn thấy cánh môi cô sau khi nhiễm lên hương rượu lại càng thêm hồng nhuận ướt át, bèn không nhịn được cúi đầu ngậm lấy.
Vừa hôn lên, lại chỉ càng cảm thấy ngon ngọt, hắn liền không màng người đến người đi lại chung quanh, cứ giữ lấy đầu cô như vậy, thâm nhập từ gần đến sâu, từ nhẹ đến nặng mà hôn cô, đầu lưỡi quấn giao thật lâu mới lưu luyến không rời buông ra.
“Đêm nay, lên giường chờ tôi thu phục em.” Giúp cô vén lại sợi tóc bên tai, hắn lại dặn dò nói, “Chờ tôi đi toilet ở đây, đừng chạy loạn, kẻo lại bị đám sắc lang theo dõi.”
Triệu Ngu cười nhìn theo hắn rời đi, vừa quay đầu lại phát hiện Thương Lục đã đứng cách đó không xa từ khi nào.
Cô vẫn tiếp tục giả vờ như không quen biết, xoay đầu không đi nhìn hắn, nhưng hắn lại đi tới, đứng yên trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi môi đã bị hôn ướt át, hỏi: “Em đi theo Tiết Tử Ngang thật sao?”
“Hình như Thương tổng vừa “vượt rào” thì phải.”
Vượt rào.
Cái từ này, là do chính miệng hắn nói với cô, trong một lần cô vô tình dò hỏi việc tư của hắn.
“Rào” ở đây, là quy củ đặt ra giữa bạn họ, kim chủ cùng tình nhân ở bên nhau cũng nên biết giữ vững quy tắc, không ràng buộc lẫn nhau, không can thiệp chuyện riêng của nhau.
Thương Lục ngẩn ra một chút, lại nhanh chóng bình tĩnh nhìn cô: “Tiết Tử Ngang cũng không phải người tốt, đi theo hắn, em sẽ thiệt thòi đấy.”
Triệu Ngu cười: “Người như tôi, cặp với ai mà chẳng giống nhau? Dù sao cũng đều vì tiền cả.”
“Nếu em chỉ cần tiền, tôi cho em.”
Triệu Ngu buồn cười nhìn lại hắn: “Thương tổng không phải là đang luyến tiếc tôi đấy chứ? Hay là… Ngài yêu tôi?”
Ánh mắt Thương Lục cứng lại, ngay sau đó ánh sáng trong con ngươi đều lạnh xuống, hai giây sau, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Xin lỗi, đêm nay tôi uống quá nhiều rồi.”
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng Triệu Ngu nhẹ giương lên cười, nhưng phần nào mang theo dáng vẻ châm chọc.
Hắn có dã tâm của hắn, cô có thù hận của cô, bọn họ đã quyết tâm tiến về phía trước, vậy thì phải kiên định hơn so với bất kỳ kẻ nào.
Bọn họ là cùng một loại người, nhưng đã định sẵn sẽ không chung đường với nhau.